Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 38

Tác giả: Hồ Ly

Đã bao lâu rồi không nghe thấy Mạc Mạc gọi hắn là Anh Giản, nhưng hắn rất nhớ giọng nói mềm mại khi Mạc Mạc gọi hắn là Anh Giản, tiếng gọi kia khiến thời gian như trở về 6 năm trước, Mạc Mạc đơn thuần yêu hắn và cũng rất vui vẻ.
Nhưng những thứ đó đều do chính tay hắn Ϧóþ ૮ɦếƭ, bước đi của Giản Chiến Nam trở nên nặng trĩu. Mạc Mạc ở trên lưng hắn khóc nức nở, đòi trả ba mẹ và cậu nhỏ cho cô, có lẽ muốn ông trời trả lại người thân cho cô.
Cô nắm lấy tai hắn kéo thỏa sức, kéo chán rồi quay sang kéo tóc của hắn, ra lệnh cho hắn đưa anh Giản trả lại cho cô, trả lại thiên sứ cho cô, đưa ma quỷ đi đi. Rồi lại hát không ra lời bài hát “Thầm yêu em” của Vương Kiệt.
Cô hát rất lộn xộn, vừa khóc vừa cười, không theo điệu nhạc, có mấy người đi qua trên đường đều quay đầu nhìn lại tặng cho cái nhìn chăm chú. Giản Chiến Nam chỉ có thể cười, nghĩ rằng còn cảm thấy tửu lượng của cô khá tốt, mượn rượu để điên chứ không phải người.
Rất lâu rồi Mạc Mạc không thẳng thắn trước mặt hắn như thế, sẽ không làm nũng với hắn, sẽ không mỉm cười với hắn, lúc đau khổ cũng sẽ không khóc với hắn. Cảm xúc của cô luôn để trong lòng, cho tới này ở trước mặt hắn cô luôn mang theo một chiếc mặt nạ rất dày.
Lòng Giản Chiến Nam nặng trĩu, cõng Mạc Mạc đi trong cảnh đêm phồn hoa, suy nghĩ cuồn cuộn như nước, cánh tay của Mạc Mạc ôm ở trên cổ hắn nhưng lại không nói, cũng không ầm ĩ, hình như cô đang ngủ, không hề phòng bị mà yên tâm ngủ trên lưng hắn, việc này có tính là cô đang tin tưởng hắn.
Tài xế lái xe đi chầm chậm bên phải Giản Chiến Nam, nhìn Giản Chiến Nam cõng Mạc Mạc như một quả núi còn Mạc Mạc lại như một con sông nhỏ, chỉ là con sông nhỏ này không phải chảy xuôi trên ngọn núi Giản Chiến Nam. Tiểu Lưu tự nói với mình, cần phải yêu người phụ nữ của mình thật tốt nếu không sau này hối hận, người chịu khổ là chính bản thân mình, ví dụ như Cậu Giản vậy
Ngày hôm sau khi tỉnh lại cái gì Mạc Mạc cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ tham gia tiệc đính hôn của Cầm Tử, không nhớ trở về như thế nào, không nhớ rõ có phải khóc nháo lên đòi Giản Chiến Nam đưa Anh Giản trả lại cho cô không, lại càng không nhớ rõ tra tấn Giản Chiến Nam như thế nào, không nhớ rõ Giản Chiến Nam cõng cô đi rất lâu. Cái gì cũng không nhớ, toàn bộ đều trống không.
Nhưng vẫn ý thức được mình uống rượu, miệng nói lung tung. Mạc Mạc vò đầu, khuôn mặt thanh tú nhíu lại, lúc khởi động tay chân để xuống giường thì thấy Giản Chiến Nam xuất hiện trước mặt cô với đồ tây và giày da, xem ra là cần ra ngoài rồi.
Giản Chiến Nam sảng khoái đi tới, tay yêu chiều vỗ đầu cô “Đau đầu hả?”
Mạc Mạc che đầu cúi xuống “ừ” một tiếng.
“Ngủ thêm chút nữa, hay anh bảo nhân viên xoa Ϧóþ cho em một chút?”
“Không cần, lát nữa là khỏe rồi.” tầm mắt Mạc Mạc dừng lại trên lỗ tai của Giản Chiến Nam “Tai anh bị gì thế?” không phải hoa mắt chứ, chẳng nhẽ tai bị cắn.
Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc trong lòng, đôi mắt đen nhìn cô vừa tức vừa buồn cười “Thật sự em đã quên chuyện tốt mình đã làm rồi.”
“Em có thể khẳng định chuyện gì em cũng không làm.” Tự bản thân Mạc Mạc cảm thấy khi uống rượu cô rất tốt, tuyệt đối sẽ không mượn rượu để làm càn, hắn không thừa dịp cô uống rượu để làm gì thì đã a di đà phật rồi.
Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam hơi nhíu lại: “Em ở trước mặt mọi người….” hắn cố ý chỉ nói một nửa, khiến Mạc Mạc dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Giản Chiến Nam, trong mắt đâu đâu cũng là dấu chấm hỏi.
“૮ởเ φµầɳ áo của anh…” hắn cười, hơi thở nóng nóng thổi vào trên mặt Mạc Mạc , hắn thấy trong mắt Mạc Mạc đều là thần sắc “không thể”, hắn tiếp tục nói “Em cắn tai của anh, nói phải ăn thịt…”
Còn kề tai vào nói nhỏ khiến Mạc Mạc hơi toát mồ hôi.
Tay Giản Chiến Nam cầm chặt, cười xấu xa “Sau khi trở về…em vội vã nhào vào anh…đêm hôm qua, em rất chủ động, anh rất thích, anh thật không ngờ anh đã cố gắng như thế nhưng còn để em đói như vậy”.
Nháy mắt của Mạc Mạc đầy vẻ vô tội, cười lạnh “Anh nói đên qua sau khi say rượu em trèo lên anh?”
“Ừ” Giản Chiến Nam nheo mi mắt, đưa mặt tới gần mặt Mạc Mạc, cúi đầu thâm trầm nói “Không chỉ như vậy, em nói…em yêu anh…”
Tay Mạc Mạc nhéo nhéo trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Giản Chiến Nam, học theo giọng điệu tối qua Giản Chiến Nam nói với cô, cười tủm tỉm nói: “Ngoan, bây giờ là ban ngày, nên tỉnh đi.”
Giản Chiến Nam hôn lên môi Mạc Mạc, buông ra đầy lưu luyến “Hôm nay tha cho em…”
“Ừ, đi thong thả.” Mạc Mạc tặng hắn một đá, Giản Chiến Nam lại trừng phát đánh lên ௱ôЛƓ cô một cái “Vẫn uống rượu là đáng yêu hơn.”
Giản Chiến Nam đi thì Mạc Mạc cũng rời giường, trong lời nói của Giản Chiến Nam cô cũng chỉ coi là vui đùa, hắn cố ý giỡn cô, muốn nhìn dáng vẻ bối rối của cô. Nhưng khi Cầm Tử gọi điện thoại tới khiến cho Mạc Mạc không nhịn được mà ớn lạnh. Lúc nhận điện thoại, cô vẫn không nhịn được mà trêu chọc Cầm Tử: “Sao vội gọi điện như thế, có phải cùng người nhà cậu xây thành lũy không?”
Cầm Tử trịnh trọng nói “Thế nhưng mình rất bảo thủ.”
Nhưng Mạc Mạc tố giác không lưu tình “Là Khâu Chí bảo thủ thì có, còn chưa bàn tới cậu đâu?”
Cầm Tử lại nói: “Mình rất thanh khiết, nhưng thật là ngày hôm qua cậu say khướt, không phải là đi cắn cái tên dã thú kia sao?”
Mạc Mạc ngẩn ra, nhớ tới những lời nói lúc nãy của Giản Chiến Nam mặt không tự chủ mà nóng lên, cô thực sự say bí tỉ luôn sao?
“Ồ, không nói lời nào chẳng lẽ cắn trả thành công?.” Cầm Tử ở đầu dây bên kia cười xấu xa.
Mạc Mạc thành thật nói Giản Chiến Nam: “Cậu cũng biết mình say cho nên cái gì mình cũng không nhớ rõ.”
“Được rồi, không nói chuyện phiếm với cậu nữa, mình muốn nói với cậu, mình sắp đi Pari chơi, cậu có muốn đi cùng không?”
“Mình hả, mình không đi làm bóng đèn đâu, hai người chơi cho vui nhé, lúc về nhớ mua quà cho mình là được ròi.” Không chỉ cô muốn đi hay không mà còn Giản Chiến Nam có đồng ý hay không nữa, mới nghĩ mà đã phiền rồi.
Cầm Tử cười trộm: “Được rồi, vậy mình có thể trọng sắc khinh bạn rồi nha, bye bye bạn thân, chờ mình trở về nhá haha.”
“Vâng, xin đợi Cầm Tử đại nhân trở về.”
Hai người nói chuyện xong, Mạc Mạc lại nghĩ tới lời Cầm Tử nói, cô thật sự uống rượu nổi cơn điên sao, như vậy…. thực sự cô làm gì rồi? chơi trò ૮ởเ φµầɳ áo sao? Nhào vào Giản Chiến Nam ? thì coi như…. Cái gì cũng không biết đi, Mạc Mạc ảo não thở dài, sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Sự việc trôi qua ai cũng không nhắc tới, cũng không cần tìm tòi nghiên cứu có xẩy ra chuyện đó hay không. Cầm Tử và Khâu Chí thì ngọt ngào. Đảo mắt đã tới tết mừng năm mới, đây là tết vui nhất của người Trung Quốc.
Nhưng mỗi khi nhớ tới lễ mừng năm mới, tâm tình của Mạc Mạc sẽ rất kém, luôn rất nhớ người thân, cũng nhớ tới ngày đen tối đó. Lễ mừng năm mới vốn là cơ hội để cả nhà đoàn tụ, mà cô, chỉ có một mình. Xung quanh càng náo nhiệt thì cô càng cô đơn.
Nhà họ Giản cũng là một gia đình lớp, cho nên ngày tất niên Giản Chiến Nam phải ở cùng người thân, mà ngôi nhà cao cấp lớn như thể chỉ có Mạc Mạc và mấy người làm thuê nữa sống. Thực ra đã 6 năm rồi, cô đã có thói quen cô đơn như thế, cô quạnh, có thói quen lúc mừng năm mới là không có người thân bên cạnh, nhưng mà cô muốn, muốn một mái nhà ấm áp, có người thân làm bạn.
Lúc mừng năm mới, Cầm Tử có gọi điện thoại cho cô, chúc cô năm mới vui vẻ, cũng cho cô không khí vui vẻ của năm mới, cũng giúp cô vui hơn, Cầm Tử luôn oán giận Mạc Mạc không tới nhà cô ấy, mọi người cùng náo nhiệt mới vui.
Không phải Mạc Mạc không muốn, nhưng chỉ sợ nhìn thấy giây phút gia đình người khác đoàn viên vui vẻ thì cô sẽ nhớ tới ba mẹ mình, sẽ nhớ tới gia đình đã từng có, sẽ không thể khống chế được sự thống khổ ở tận sâu trong nội tâm của mình. Đứng trước cửa số, bức tranh bị nhiễm hơi nước từ màn thủy tinh, đột nhiên cảm giác phần eo xiết lại, một Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc, ấm áp rắn chắc từ sau lưng.
Hắn cúi xuống, cằm đặt trên vai cô, nói rất trầm lắng “ Năm mới vui vẻ Mạc Mạc.” hắn chú ý tới bức tranh có ba mẹ nắm tay một cô bé nhỏ của Mạc Mạc.
“Năm mới vui vẻ,” Mạc Mạc nói, cơ thể cũng bị xoay lại, đối diện với khuôn mặt điển trai của Giản Chiến Nam, hắn giơ tay lên, một chiếc hộp tinh xảo xuất hiện trước mắt cô, đôi môi hắn hơi nhướng lên, nói “Quà năm mới.”
“Cảm ơn.” Tay Mạc Mạc nhận quà.
Trán của hắn chạm vào trán của cô, giọng nói hơi mê hoặc, ánh mắt sâu lắng mê người “Không mở ra xem chút sao?”
“Lát nữa xem.” Mạc Mạc cười.
“Em không có gì bày tỏ sao?”
Môi Mạc Mạc đặt lên môi hắn hôn một cái “Năm mới vui vẻ.”
Xem như Giản Chiến Nam hài lòng với biểu hiện của Mạc Mạc, xoay người đi ra, lúc đi tới phòng ngủ, bước chân của Giản Chiến Nam dừng lại, từ từ xoay người nhìn hình ảnh cô đơn của Mạc mạc, lẻ loi…cô đơn…
Tiếng di động đột nhiên vang lên, tay Giản Chiến Nam lấy di động ra, là trong nhà gọi tới, chắc là dục hắn về nhà để mừng năm mới, hắn nghĩ muốn để Mạc Mạc đi cùng, nhưng…ánh mắt Giản Chiến Nam trầm xuống, không còn do dự nữa mà xoay người rời đi.
Hôm nay hắn sẽ cho cô một bất ngờ.
Mạc Mạc định ở phòng đọc sách cho hết thời gian, cô đi tới trong phòng sách, nhưng tầm mắt lại rơi vào hộp quà tinh xảo trong tay, không biết bên trong là gì, cũng không định mở ra xem, chỉ mở ngăn kéo trong bàn rồi bỏ hộp quà vào đó.
Để bản thân đắm chìm trong chuyện xưa, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, đêm không biết đã lặng lẽ tới từ lúc nào, nhìn ngang dọc cũng không biết làm gì nên đi ra khỏi phòng đọc sách.
Mới đi được vài bước thì chuông di động vang lên, lúc này ngoại trừ Cầm Tử thì sẽ không còn ai gọi điện cho cô nữa, Mạc Mạc trực tiếp nhận, nhưng ngoài ý muốn từ trong máy lại truyền đến giọng nói của Tô Thiệu Cẩn “Năm mới vui vẻ, Mạc Mạc”.
“Anh Tô?”
“Anh là người trái đất, đừng giật mình như thế”.
Mạc mạc không nín được mà cười lên.
“Có phương tiện tới đây giúp anh đây đang cô đơn không?” giọng điệu vừa vui mừng vừa lưu manh của Tô Thiệu Cần tiếp tục được truyền đến từ di động.
Mạc Mạc hơi do dự, Tô Thiệu Cẩn đã cảm nhận được “Không có?”
“Ừ”. Mạc Mạc trả lời đơn giản, cô đã cho tài xế về nhà mừng năm mới rồi, đang thời khắc như thế cô cũng không muốn gọi người khác tới.
Tô Thiệu Cẩn nói rất bi thương “Em đó, Quá thẳng đi, anh bị tổn thương rồi.”
“Em không biết lái xe, anh phải tới đón em.”
“Không thành vấn đề”.
Khi Tô Thiệu Cẩn tới bên ngoài rồi gọi cho Mạc Mạc thì cô đã mặc đồ kín không một khe hở vì sợ lạnh. Người làm thấy Mạc Mạc sắp ra ngoài nên hỏi: “Cô à, cơm tất niên đã nấu xong rồi, có thể dùng rồi.”
“Tôi ra ngoài ăn với bạn, năm mới vui vẻ, bye bye.”
“Nhưng Cậu Giản nói…”
“Được rồi, tôi sẽ về sớm một chút.”
Mạc Mạc nói xong không để ý đến ánh mắt khó xử của người làm liền xoay người đi ra ngoài, bảo vệ cũng đi theo sau cô, nhưng không quấy rầy đến Mạc Mạc, chỉ gọi điện thoại để báo cáo cho Giản Chiến Nam biết Mạc Mạc đi ra ngoài.
Lúc Mạc Mạc ra tới ngoài, thì Tô Thiệu Cẩn đã đứng đó, nghiêng người mở cửa xe, cười nói: “Chào quý cô, mời lên xe.”
Mạc Mạc khom lưng ngồi xuống, nháy mắt với Tô Thiệu Cẩn, nói rất bướng bỉnh: “Phụ vụ chu đáo, chỉ là không có tiền boa cho anh.”
“Nợ”. Tô Thiệu Cẩn đóng cửa xe, chạy sang bên kia lên xe rồi khởi động.
“Anh không đi đoàn tụ với ba mẹ sao?” hai người trò chuyện trên đường đi,
“Năm nay không qua đó, có nhiệm vụ khẩn nên không kịp thời gian.” Tô Thiệu Cẩn thản nhiên trả lời, “Muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn một buổi tiệc cay.”
Tô Thiệu Cẩn cười, nha đầu kia vẫn còn thích ăn cay như thế.
Cơm tất niên được chọn ở một quán ăn Hồ Nam, rất nhiều người cũng rất náo nhiệt, Mạc Mạc ăn đến mức mồ hôi đầm địa, đã lâu cô không được thoải mái như thế, ăn cay rất đã, vì nghĩ cho Tô Thiệu Cẩn nên vẫn có mấy món không phải đồ cay.
Ăn xong cơm tất niên mới 8 giờ tối, Tô Thiệu Cẩn cười bí mật nói muốn đưa Mạc Mạc tới một nơi, Mạc Mạc hỏi đi đâu thì anh thừa nước ᴆục thả câu, đi thẳng tới địa điểm, lúc đó Mạc Mạc mới biết thì ra là đi đến nơi đốt pháo hoa.
Xe còn chưa tới gần đã nghe được tiếng nổ bùm bùm, dẫn đến tiếng rung động bên lỗ tai, Tô Thiệu Cẩn tìm nơi đỗ xe, hai người xuống xe đi tới, rất nhiều người đang ở đó chơi pháo hoa, giữa không trung còn có khói lửa sáng lạn, rất đẹp.
Trên mặt đất có gia đình mang theo con nhỏ đến chơi, có đôi tình nhân lãng mạn, và có rất nhiều người biểu diễn xiếc. Rất vui vẻ, Mạc Mạc bị tiếng pháo hoa nổ làm chấn động phải bịt lỗ tai, quay đầu lại nhìn Tô Thiệu Cẩn, không biết anh lấy được một cây pháo hoa nhỏ ở đâu ra nhét vào bên chân cô từ lúc nào. Tô Thiệu Cẩn châm một điếu thuốc đưa cho Mạc Mạc “Em đốt đi.”
Cái gì? Mạc Mạc lui về sau, lắc đầu liên tục “Không cần, em không dám.” Cô rất rất sợ thứ này.
“Cái này thì có gì mà sợ, thử xem nào.” Tô Thiệu Cẩn nhét thuốc vào tay cô, kéo cô ngồi xuống “Đốt đi, đốt đi không có việc gì đâu…”
Cổ tay của Mạc Mạc bị Tô Thiệu Cẩn cầm lấy, còn điếu thuốc trong tay thì bị ép đang ở kề bên sợi dây của pháo hoa, trong lúc đó pháo hoa nổ bắn ra bốn phía, Mạc Mạc sợ tới mức ném điếu thuốc xuống đất, bịt tai lại, từ từ nhắm hai mắt, rồi nhảy dựng lên, tiếp theo là một hồi tiếng pháo lách đa lách đách nổ lên ở bên cạnh, còn có cả tiếng cười của Tô Thiệu Cẩn.
“Anh à, mùa cho bạn gái của anh một đóa hoa đi” mấy bác gái mặc đồ truyền thống đi tới, vây quanh Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn, trên tay của mỗi người đều cầm một lãng hoa, trong đó có rất nhiều hoa không biết là hoa gì nhưng chắc là bông hồng.
“Xin Lỗi, chúng tôi không mua hoa, hơn nữa tôi không phải là bạn gái của anh ấy.” Mạc Mạc thấy mấy người phụ nữ vạm vỡ, hơi khó xử, là lần đầu tiên cô thấy người bán hoa như thế, trong đó có người còn cầm trong tay mấy bó hoa, như sắp nhét vào mắt của Mạc Mạc, Theo Bản năng Tô Thiệu Cẩn bảo vệ Mạc Mạc.
Nhưng tay Tô Thiệu Cẩn lại bị mấy người phụ nữ kia túm lại, không mua hoa là không thể, mua hoa cho Mạc Mạc cũng khiến Tô Thiệu Cẩn vui vẻ, nhưng bị người khác vây lại mua hoa, là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
“Cậu này, Cậu xem bạn gái của cậu không vui, lại còn xấu hổ không thừa nhận là bạn gái của cậu, cậu mua hoa tặng cho cô ấy đi.” Mấy bác gái bê hoa vây Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn càng chặt hơn.
Có lẽ nếu đối mặt với sự bao vây của mấy người đàn ông thì Tô Thiệu Cẩn sẽ anh dũng một chút, nhưng mà lại là mấy bác gái, thật đúng là khó xử, đang định đứng nghiêm chào đưa giấy chứng nhận cảnh sát cho họ xem thì Mạc Mạc túm tay của Tô Thiệu Cản, sau đó chỉ vào phía trước nói “Bảo vệ đến rồi…”
Mạc Mạc vừa nói xong thì mấy bác gái liền giải tán, chỉ để lại mấy cánh hoa rơi trên mặt đất. Giây sau liền yên lặng hẳn đi, Tô Thiệu Cẩn cười vang lên, Mạc Mạc cũng che miệng cười theo, Tô Thiệu Cẩn xoa xoa cánh tay bị nắm “Không ngờ em lại ác ý đến thế!”
“Em chỉ sợ anh ăn không tiêu thôi, lần đầu tiên có nhiều phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh như thế.”Mạc Mạc nhớ đến dáng vẻ khó xử của Tô Thiệu Cẩn lại cười mà không thể kiềm chế được, nhưng lúc đang cười thì một đứa bé chơi pháo để một quả pháo ở bên chân của Mạc Mạc, tiếng “Bùm” nổ lên, Mạc Mạc sợ tới mức “A” một tiếng, lúc này lại khiến Tô Thiệu Cẩn cười một trận sảng khoái.
Đứa bé trai bướng bỉnh lè lưỡi cười sảng khoái, cười hi hi ha ha rồi chạy đi. Mạc Mạc thấy Tô Thiệu Cẩn cười dáng vẻ của cô, thì trong lòng nghĩ sẽ không bao giờ chê cười người khác nữa, nhìn thời gian trên di động, cô nói “Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
“Được”.
Tô Thiệu Cẩn đưa Mạc Mạc về, lúc mới dừng xe, chuông di động của anh vang lên, liếc nhìn Mạc Mạc, nhận điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói đùng đùng của mẹ, in như tiếng nổ của pháo hoa.
“Năm mới lại không có thời gian, lúc nào thì con mới có thời gian hả, đã ba mươi mấy tuổi rồi, con cũng phải sắp xếp thời gian để ba mẹ tìm vợ cho con, sinh cháu cho mẹ bế chứ, con nói xem, một mình con ở lại bên kia ăn tết để làm gì.”
“Mẹ, Ăn tết còn gọi điện thoại đường dài quốc tế là vì nhớ con sao?”
“Vừa rồi trong điện thoại nghe Cầm Tử nói, trong cục có một cô đối với con rất tốt, lúc nào rảnh thì đưa con bé tới chơi, để ba mẹ nhìn xem sao?”
“Mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mẹ trẻ mãi, con còn lái xe, con tắt máy trước nha.” Tô Thiệu Cẩn nói xong thì tắt điện thoại, đưa lời niệm chú như Đường Tăng của mẹ cách xa.
Tô Thiệu Cẩn quay đầu lại thấy Mạc Mạc đang nhìn anh: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Mạc Mạc cười nói, “Anh Tô, thực ra bác gái nói rất đúng, anh cũng đã già rồi đó, có cô gái nào tốt, thì nắm chắc đi, đừng để lỡ mất mới biết hối hận, biết không?”
Tô Thiệu cẩn cười chọc nghẹo nói: “Em bái mẹ anh làm thầy lúc nào thế.”
“Vậy anh có thể là nhị sư huynh của em.” Mạc Mạc nói xong thì xuống xe, lúc sắp đi, Tô Thiệu cẩn gọi “Mạc Mạc, chờ một chút.”
“Hử? còn có việc gì à?”
Tô Thiệu Cẩn đưa tay vào trong đồ, như ảo thuật biến ra một đóa hoa “Tặng cho em.”
“Từ đâu ra vậy?”
“Vừa rồi lúc bị bao vây nên thuận tay lấy đó.”
“Anh Tô, anh là cảnh sát đó”.
“Anh có đặt tiền ở trong giỏ rồi, bác ấy mà làm mất thì cũng không thể trách anh.”
Trường hợp hỗn loạn như thế mà anh còn có cơ hội để làm chuyện mờ ám, một cảnh sát như thế, thật sự là đủ đen tối, Mạc Mạc nhận đóa hoa, “Cảm ơn anh, Anh Tô, hôm nay em rất vui.”
Tô Thiệu Cẩn sợ run, cười “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Ừ, tạm biệt, lái xe cẩn thận.”
Nhìn Mạc Mạc đi vào, trong đầu Tô Thiệu Cẩn lại vang lên lời của Mạc Mạc, lại nghĩ tới khuôn mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào gọi hắn là sư huynh thế này, sư huynh thế kia, trong phút chốc hoảng hốt, Tô Thiệu Cẩn lái xe rời đi.
Đánh mất, anh chưa cảm thụ được việc này, nhưng anh biết, anh chưa bao giờ với tới đó…
Mạc Mạc vào nhà mới phát hiện Giản Chiến Nam đang ở nhà, cơ thể cao to tựa trên sofa, đầu hơi ngả về phía sau, áo khoác thì đặt bên cạnh, hắn cũng tự nhiên đặt ở bên người, hơi khom người, nhìn sáng vẻ hắn như mới về nhà.
Giản Chiến Nam biết Mạc Mạc đã về, hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô đang giật mình, vốn vẻ mặt tươi cười đến khi thấy hắn thì dần sầm lại, trong lòng lại không thoải mái.
“Sao anh đã về rồi?” Mạc Mạc thuận miệng nói, cũng đem hoa đến cắm trong bình, ngày này hàng năm, hắn đều ở lại nhà họ Giản, đều không có ngoại lệ, Mạc Mạc thấy quái lạ, liền hỏi một chút, nhưng lại không ngờ Giản Chiến Nam kỳ quái nói: “Anh về khiến em thất vọng?”
“Không, đây là nhà của anh, anh muốn về lúc nào mà chả được.” Mạc Mạc nói xong thì đi lên trên lầu, Giản Chiến Nam quát “Đứng lại.”
Bước chân Mạc Mạc dừng lại, một chút tâm tình vui vẻ cũng biến mất, cơ thể Giản Chiến Nam tới gần cô, mang theo loại cảm giác áp bức bao phủ lấy cô, cơ thể bị hắn ôm lại, xoay người lại đối mặt với hắn.
Giản Chiến Nam hỏi: “Không nói cho anh biết em đi đâu sao?”
“Đi ăn cơm với anh Tô.” Mạc Mạc trả lời lạnh nhạt, hành tung của cô hắn đều biết, hôm nay hắn về nhà là vì cô và Anh Tô ra ngoài chơi sao.
“Mạc Mạc !” hắn nhỏ nhẹ nói “Sau này không được đi gặp anh ta nữa.”
Hắn nhìn cô chằm chằm, cô nhìn lại hắn, ai cũng không nói lời nào, cuối cùng Giản Chiến Nam đẩy Mạc Mạc ra “Đi tắm đi, anh không thích trên người phụ nữ của anh có mùi người lạ. Sau này không có sự đồng ý của anh em không được đi khỏi đây.”
“Nếu anh tức giận vì cái này thì không cần, … em với anh Tô…”
“Xuỵt, nghe lời, làm theo lời anh nói.” Giản Chiến Nam hơi nhíu mày, không muốn nghe Mạc Mạc giải thích, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn ở bên nhau, cô vui vẻ như một đứa nhỏ, cùng đốt pháo hoa với Tô Thiệu Cẩn, cùng nhau chơi, cùng vui vẻ với nhau.
Vui vẻ của cô đơn giản là thế, người khác có thể dễ dàng cho cô, nhưng hắn lại không thể trở thành bất cứ ai trong đó, cô toàn cười giả tạo đối với hắn, tức giận cũng rất giả, ngoan ngoãn cũng là giả.
Không phải không muốn cô vui vẻ, chỉ là muốn bản thân mình có thể khiến cô vui. Nhưng dù hắn có làm thế nào đi nữa, thì cũng đều không có kết quả, còn Tô Thiệu cẩn chỉ cần một trận pháo hoa thì đã làm được điều đó…
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam, ngay cả chút tự do này cũng không cho cô, cô hoàn toàn bị nhốt trong Ⱡồ₦g sắt, không thể gặp người Giản Chiến Nam không thích, không thể làm việc hắn không thích. Trong lòng rất tức giận và cũng không cam lòng, Mạc Mạc cười châm biếm nói: “Anh thực sự xem tôi là người sao?”
Con mắt của Giản Chiến Nam lạnh tới cực điểm, nắm chặt cánh tay cô “Anh cho em còn chưa đủ sao? Em nói vậy là sao?”
Mạc Mạc đau khổ nói “Tôi chỉ là một con vật cưng mà anh nuôi thôi, anh bảo tôi đứng tôi phải đứng, anh bảo tôi nằm thì tôi phải nằm, anh nói phải làm việc yêu đương thì tôi cũng ngoan ngoãn phối hợp với anh, mặc dù tôi rất khó chịu, rất đau nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không hề bận tâm.
Anh bảo tôi đi hướng đông tôi không thể đi hướng tây, anh không cho tôi tìm công việc thì tôi ở nhà. Anh bảo tôi cười tôi phải cười, anh bảo tôi khóc tôi phải khóc, anh không cho tôi gặp ai thì tôi không thể gặp người đó, không quản được tôi thì lấy bạn bè của tôi ra đe dọa.
Trên người tôi có mùi người khác, anh không muốn thì bảo tôi đi tắm, anh không muốn cho tôi ra ngoài, thì liền cấm tôi. Tôi báo cảnh sát, anh liền bịa ra tôi bị bệnh tâm thần, anh thực sự xem tôi là người sao? Anh cho tôi là cái mà tôi muốn sao? Anh chỉ giữ lấy để thỏa mãn Dụς ∀ọηg của anh, kiềm chế Dụς ∀ọηg, tôi chỉ như một con rối, anh động vào cái dây nào là tôi phải cử động theo. Ở trong mắt anh, trong tim anh tôi sớm đã không phải là người rồi, không phải sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc