Bàn tay của Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam nắm chặt, từng tấc buông ra, ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt lạnh đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm cô. Thần sắc vốn bình tĩnh nhưng ngay sau đó là hoang mang. Lời nói của Lăng Việt Nhiên giống như một quả kình lôi nổ trong đầu hắn.
Mạc Mạc của hắn muốn cùng Lăng Việt Nhiên kết hôn?
Lăng Việt Nhiên chào tạm biệt, ôm lấy Tiêu Hữu rời đi. Giản Chiến Nam lại như tượng điêu khắc đứng sững ở nơi đó, chân mày nhíu chặt, trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh. Mạc Mạc! Làm sao cô ấy lại không nghe lời như vậy? Lời hắn nói đã quên hết rồi sao? Giữa bọn họ… còn chưa có kết thúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiêu Hữu thật cao hứng, bởi vì Lăng Việt Nhiên chịu kết hôn rồi. Lăng Việt Nhiên thì không cách nào có thể chịu được Tiêu Hữu sẽ yêu thương một người đàn ông khác ngoài hắn, càng không có cách nào xác định được bọn họ có chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho cô hay không.
Đối với Tiêu Hữu, hắn sẽ rất vĩ đại, có thể nhìn cô hạnh phúc dù người mang lại thứ hạnh phúc đó cho cô không phai là hắn, thế nhưng thuỷ chung là hắn vẫn không làm được điều đó. Thời điểm hắn nghe Tô Thuộc Cẩn tỏ tình với Tiêu Hữu, tâm tình hắn thật sự rất phức tạp. Khi hắn nhìn cô ra ngoài gặp Tô Thuộc Cẩn, tim hắn như đang đặt trên chảo dầu nóng. Không ngăn được những cảm xúc ngổng ngang nổi lên trong lòng mình, hắn đành đi theo cô. Thật ra thì cũng không biết mình đi theo thì có thể làm được cái gì, thế nhưng vẫn ngoài dự đoán của hắn, hắn gặp được cảnh Tiêu Hữu đang ở cùng Giản Chiến Nam.
Một khắc kia, hắn liền ý thức được rằng thật ra hắn không hề có vĩ đại như vậy. Hắn muốn cô ở bên cạnh hắn, hắn muốn cưới cô, cho dù cô không có yêu hắn đi chăng nữa, chỉ cần có thể ở chung một chỗ, chỉ cần cô nguyện ý, người hắn yêu là cô.
Đúng vậy. Tiêu Hữu nguyện ý, nguyện ý gả cho Lăng Việt Nhiên, cũng nguyện ý thử yêu hắn. Không phải riêng vì nguyện vọng của mẹ mà còn hắn chính là người quan trọng nhất trên cõi đời này của cô, là người thân duy nhất còn sót lại trên nhân thế. Còn Giản Chiến Nam… hắn đã không còn là sinh mạng của cô nữa rồi.
Tiêu Hữu cùng Lăng Việt Nhiên tay trong tay đi chọn nhẫn kết hôn, chọn mua những vật dụng liên quan đến hôn lễ, bố trí tân phòng. Đôi mắt tối tăm giờ đây lại lần nữa tràn ngập ánh mặt trời. Lúc cô đáp ưng lời cầu hôn của Lăng Việt Nhiên, Tiêu Hữu liền nguyện lòng sẽ cùng hắn bên nhau suốt cuộc đời, dù cho hoạn nạn, ốm đau, cũng cùng nhau vượt qua. Rồi còn có những đứa con mũm mĩm đáng yêu nữa, một gia đình ấm áp, hai người nắm tay nhau nhìn con của mình trưởng thành, giống như một bản nhạc sẽ đi sâu vào lòng người, thật hạnh phúc.
Cầm Tử biết cô muốn kết hôn liền khi*p sợ giống như thấy được người sao Hỏa. Cô la hét khắp nơi. Làm sao có thể? Mặc dù cô biết Lăng Việt Nhiên cùng Tiêu Hữu không có quan hệ máu mủ, nhưng mà vẫn không nghĩ tới chuyện Tiêu Hữu nguyện ý gả cho hắn. Cầm Tử nói “Tiêu Hữu! Đó không phải là tình yêu, đó là vì cậu sợ cô độc, sợ tịch mịch, muốn có được một thứ gì đó giúp cậu vượt qua khó khăn, nhưng cậu sẽ phải trả một cái giá quá đắt. Tiêu Hữu, cậu không muốn suy nghĩ hơn một chút sao? Cậu mới… mới 18 tuổi nha…”
Lúc ba mẹ qua đời, dì của Tiêu Hữu đã trở lại. Dự định là sẽ đưa cô về quê dì ở nhưng cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại chỗ này, như vậy sẽ giống như gần ba mẹ hơn một chút. Có lẽ Cầm Tử nói rất đúng, Lăng Việt Nhiên chính là người quan trọng nhất trong cõi đời Tiêu Hữu. Đúng vậy, cô sợ sẽ mất đi người thân một lần nữa, nhưng mà vẫn còn nhiều thứ xen lẫn, chẳng hạn như tâm nguyện của mẹ, còn có tình cảm của Lăng Việt Nhiên.
Tô Thuộc Cẩn vẫn không có xuất hiện, hình như là có một vụ án gì đó rất lớn, đã đến thành phố khác trợ giúp. Đáp án hắn muốn có cô cũng chưa trả lời cho hắn, có lẽ đã không còn cần nói rồi, sự thật đã nói lên tất cả, không phải sao?
“Mạc Mạc, em muốn hôn lễ như thế nào?” Lăng Việt Nhiên bên cạnh Tiêu Hữu, nhìn cô vẫn đang ngẩn người nhìn bộ váy cưới lộng lẫy. Biết cô lại đi vào cõi thần tiên rồi nên hắn đưa tay vuốt vuốt hai gò má mềm mại của cô, vẻ mặt cưng chiều. Hắn nở một nụ cười hạnh phúc, rù rì nói “Anh thật không còn đủ kiên nhẫn để nhìn Mạc Mạc khoác trên người bộ váy cưới kia”
“Nhất định… sẽ rất bất ngờ. Đến lúc đó cậu cũng đừng có kích động mà đi không nổi hoặc chảy cả nước miếng nha”
“Nha đầu tự sướng. Anh là người không có tiền đồ hay sao?”
Hai người cùng nở nụ cười.
Mẹ! Ba! Hai người có nhìn thấy Mạc Mạc không? Mạc Mạc sẽ hạnh phúc, cũng sẽ khiến cho cậu thật hạnh phúc. Mẹ! Ba! Mạc Mạc thật muốn gặp hai người, hai người có muốn gặp con không? Sau tiếng cười là những bi thương lẫn chua xót trong lòng cô.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lễ kết hôn đều do Tiêu Hữu cùng Lăng Việt Nhiên cùng nhau chuẩn bị. Cô muốn tự tay mình trang trí một ngôi nhà, một gia đình thật ấm áp. Thế nhưng hôm nay cô phải ra ngoài một mình bởi vì Lăng Việt Nhiên vội đến công ty giải quyết một số chuyện. Cô đành phải tự mình đến siêu thị tỉ mỉ chọn lựa một chiếc đồng hồ đeo tay định làm quà kết hôn tặng cho Lăng Việt Nhiên.
Từ siêu thị đi ra, Tiêu Hữu cảm thấy hơi nóng, trên chóp mũi cũng đã xuất mồ hôi. Cô muốn đón taxi để về nhà sớm một chút, nhưng là bàn tay vươn ra đón xe lại bị người khác nắm lấy.
Tiêu Hữu giật mình quay đầu lại, lại thấy Giản Chiến Nam đang đứng ở bên cạnh cô, bàn tay của hắn bao bọc lấy tay cô. Gương mặt âm trầm, con ngươi lạnh lùng, không thấy một chút tâm tình bên trong. Không đợi cô mở miệng nói chuyện, hắn đã lôi cô vào xe của mình.
Hắn bước đi rất gấp gáp, bước chân trầm ổn có lực. Cô không muốn đi theo hắn, bước chân có hơi lảo đảo, có chút nhếch nhác “Giản Chiến Nam, mau buông tay…” Cổ tay của cô bị kéo đến đau nhức.
Giản Chiến Nam không nói một lời, chẳng qua là vẫn nắm chặt tay của cô. Đi tới trước xe của mình, hắn mở cửa đem cô quăng vào bên trong rồi sau đó tự mình cũng lên xe, gương mặt lạnh lùng ra lệnh cho tài xế “Lái xe!”
Tiêu Hữu tức giận nhìn Giản Chiến Nam, lạnh giọng giễu cợt “Giản chủ tịch lúc nào thì đổi nghề rồi? Chủ tịch không muốn lam lại đi làm thổ phỉ. Dừng xe! Tôi muốn xuống xe…”
Tài xế không có lệnh của hắn thì làm sao dám dừng xe, ngược lại còn lái nhanh hơn.
Giản Chiến Nam không chút dịu dàng giựt lấy chiếc đồng hồ Tiêu Hữu mới mua. Chiếc hộp gói tinh xảo, giá trị xa xỉ. Hắn nhếch môi, lãnh mị cười một tiếng “Mua cho hắn?”
“Chuyện của tôi” Tiêu Hữu đưa tay giựt lại nhưng Giản Chiên Nam nhanh chóng tránh ra. Hắn mở cửa sổ ra, không chút do dự đem chiếc đồng hồ đeo tay Tiêu Hữu đã tỉ mỉ chọn lựa cho Lăng Việt Nhien ném ra ngoài.
“Anh…!” Tiêu Hữu nổi đóa, giận quá hoá cười “Giản Chiến Nam! Tôi thật không biết bản chất khốn kiếp của anh làm sao lại luyện được đến trình độ này” Giáo dục của Tiêu Hữu phải tốn hơn 18 năm nuôi fay5 đã bị cô ném ra sau đầu khi gặp phải Giản Chiến Nam.
Giản Chiến Nam kéo Tiêu Hữu ôm vào trong иgự¢ “Em không phải đã yêu thương tên khốn kiếp này sao?”
Tiêu Hữu giãy giụa, không chút nghĩ ngợi khẽ nói “Không có! Không hề có! Giản Chiến Nam, anh quá tự cao tự đại rồi. Tôi đã yêu người khác, anh sớm đã trở thành quá khứ rồi… Ưm…” Môi Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam hung hăng gặm lấy, thân thể bị hắn dày xé, bị giam cầm trên ghế xe hơi. Lời nói còn dư lại cũng bị nuốt hết khi hắn đưa lưỡi mình vào trong miệng cô.
Nụ hôn của hắn bá đạo cường thế, thậm chí mang theo tức giận. Những ngày qua, nhất cử nhất động của cô đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Nghĩ tới cảnh cô cùng người đàn ông kia tay trong tay đi sắm đồ cho hôn lễ, bộ dạng thân mật đó khiến cho lòng hắn bị ai nắm thật chặt. Hắn hung hăng hôn người trong иgự¢, môi của cô, hương vị của cô, hắn thật tưởng niệm.
Tiêu Hữu ngậm chặt môi lại bị hắn cạy ra dễ dàng, lưỡi của hắn không kịp chờ đợi đã chui vào bên trong. Hắn Lเế๓ láק miệng của cô, mỗi một chỗ mềm mại đều bị nếm qua. Hắn cường thế, hắn bá đạo khiến cho cô vô lực chống đỡ. Tiêu Hữu cắn đầu lưỡi của hắn, thế nhưng không ngăn cản được hắn hôn mình mà còn ngược lại khiến hắn nổi điên lên mạnh mẽ chiếm lấy miệng cô, tất cả đều là mùi vị của hắn.
Mặt của cô bắt đầu nóng lên, lòng của cô không cách nào ngăn cản được nụ hôn của hắn, không cách nào chạy trốn bàn tay to lớn của hắn. Giản Chiến Nam! Tại sao vẫn cứ muốn ђàภђ ђạ cô như vậy? Nếu đã không yêu thương cô thì tại sao không dứt khoát buông tay, để yên cho cô đi?
Giản Chiến Nam không để ý tới sự giãy giụa của Tiêu Hữu, phản kháng của cô nhanh chóng bị hắn khống chế. Cho đến khi hắn hôn đến vị mằn mặn của nước mắt mới luyến tiếc buông lỏng cô ra. Nhìn cô nước mắt dàn dụa, tâm đột nhiên cứng lại. Hắn ôm lấy cô thật chặt, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên vệt nước mắt trên mặt cô “Bảo bối Mạc Mạc, trở lại bên cạnh anh đi, được không?”
‘Bảo bối Mạc Mạc, quay trở lại bên anh đi, được không…’
Tiêu Hữu biết đó không phải là câu hỏi mà là ra lệnh. Cường thế, bá đạo, không thể phản bác. Hắn ra lệnh cho cô trở lại bên cạnh hắn, hắn cho là cái thế giới này tất cả mọi người đều sẽ phải vây quanh hắn như một quy luật.
Hắn nghĩ mình có thể đùa với cô dễ dàng như vậy sao? Không cần cô, liền xoay người đi. Khi phát hiện người mình vứt bỏ muốn kết hôn, lại tham muốn giữ lấy bên cạnh mình. Cho dù hắn không cần cô thì người khác cũng không thể có cho nên mới phải day dưa không dứt như vậy.
Tiêu Hữu có bảo hắn buông ra cũng vô dụng. Cô hiểu hắn, không có ai hiểu hắn nhiều bằng cô. Nếu hôm nay không cho hắn một đáp án, cô đoán chừng mình đừng mong có thể rời đi. Tiêu Hữu không muốn cùng hắn cứ dây dưa như vậy nữa, nghĩ thế, cô nhìn hắn “Giản Chiến Nam, tôi có thể đáp ứng anh…”
Con ngươi Giản Chiến Nam thoáng qua cái gì, tròng mắt đen nhìn thẳng vào Tiêu Hữu. Cô muốn chơi cái gì? Hắn vẫn là người rất hiểu cô bé này.
Tiêu Hữu tiếp tục nói “Chẳng qua là tôi có điều kiện. Trước tiên hãy dừng xe, tôi muốn chúng ta nói chuyện cho rõ ràng” Mà không phải bị áp chế như vậy, hoàn toàn không có chút khí thế, giống như dê con đang đợi làm thịt.
Giản Chiến Nam rất phối hợp buông lỏng cô ra. Thật ra thì hắn không cần đáp án của cô, chỉ là nhìn thấy phản ứng như thế, hắn có chút tò mò, cũng nổi lên chút hứng thú muốn cùng cô chơi. Ra lệnh một tiếng, tài xế dừng xe. Tiêu Hữu mở cửa xuống xe, Giản Chiến Nam cũng đi theo ra ngoài.
Hai người đứng trên lối đi bộ, xung quanh có rất nhiều người nhìn thoáng qua nhưng mà hai người bọn họ vẫn đứng bất động như thời gian ngừng trôi. Tiêu Hữu nhìn đôi mắt đen của Giản Chiến Nam, từng câu từng chữ “Giản Chiến Nam! Anh thật muốn tôi trở lại bên cạnh anh sao?”
Giản Chiến Nam cười lạnh một tiếng, đưa tay nâng bàn tay thon dài của Tiêu Hữu lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, ánh sáng lấp lánh của viên kim cương thật chói mắt, đâm tới cõi lòng hắn. Tròng mắt đen lóe lên ánh sáng bén nhọn, một cái tay khác chạm vào chiếc nhẫn muốn tháo nó ra. Tiêu Hữu gấp gáp ngăn cản, hắn lại hất tay cô ra, một tay nắm chiếc nhẫn ra nhưng trên mặt lại là nụ cười vô hại “Mạc Mạc! Không nên hoài nghi anh. Điều kiện của em là cái gì?”
Tiêu Hữu giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay còn bị hắn nắm thật chặt. Cô hung hăng rút tay mình từ hắn lòng bàn tay hắn ra, ngước đầu nhìn gương mặt anh tuấn của hắn cười “Biết không? Tôi đã từng thề rằng cho dù anh có quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Thế nhưng, nếu anh thật sự có thành ý, tôi có thể làm trái với lời thề. Bây giờ anh quỳ xuống cầu xin, tôi sẽ quay trở lại bên cạnh anh”
Tài xế đang uống nước bên trong xe, nghe được lời nói của Tiêu Hữu, miệng đầy nước phun thẳng ra ngoài. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hữu khó hiểu, người này là tình nhân của Giản chủ tịch sao? Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy có người dám vô lễ với Giản Chiến Nam như vậy. Cô bé này mặc dù đang cười, nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên thù hận, ngoài ra thì còn là yêu. Tài xế lắc đầu một cái, tình yêu khó hiểu…
“Mạc Mạc! Anh phát hiện ra em càng ngày càng thú vị” Sắc mặt Giản Chiến Nam thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng lại lộ ra nụ cười bí ẩn. Một tay ôm lấy Tiêu Hữu vào trong иgự¢, để cho thân thể mềm mại của cô dán sát vào bộ иgự¢ săn chắc của hắn. Đôi mắt đen thật tĩnh mịch nhìn cô, thanh âm nhỏ nhẹ “Ngoan ngoãn nghe lời trở lại bên anh, anh sẽ cưng chiều. Nếu không thì em cũng đừng có hối hận”. Lời uy Hi*p cũng có thể nói một cách dịu dàng như thế sao? Làm cho người ta sợ hãi, rồi lại bị hắn dịu dàng đầu độc. Trừ Giản Chiến Nam ra, Tiêu Hữu cũng không thể nghĩ rằng có người khác có thể làm được điều này.
Tiêu Hữu cũng biết hắn sẽ không quỳ xuống cầu xin cô. Một con người cao ngạo như vậy, tự đại như vậy, cao cao tại thượng như vậy thì làm sao sẽ vì một người con gái nhỏ bé như cô mà quỳ xuống chứ. Phản ứng của hắn như thế hoàn toàn cũng nằm trong dự liệu của cô, tất cả đều do cô cố ý làm khó hắn. Tiêu Hữu cười lớn “Giản Chiến Nam! Không phải là tôi không trở về bên cạnh anh mà là anh không chịu nắm bắt cơ hội. Về sau, Giản chủ tịch hông nên xuất hiện trước mặt của tôi nữa, tránh cho tôi ăn không vô…”
Con người Giản Chiến Nam trong nháy mắt lạnh như băng, tựa hồ rất tức giận, nhưng là sau một khắc lại nhếch môi cười nhạt, rồi cuối cùng lại cúi đầu hung hăng hôn nhẹ lên đôi môi của Tiêu Hữu cũng nhanh chóng dứt ra. Hắn híp mắt, có thâm ý khác nói “Mạc Mạc! Em sẽ quay trở lại…”. Nói xong liền buông lỏng cô ra, xoay người, lên xe, rời đi nhanh như một làn khói.
Tài xế lái xe len lén liếc nhìn Giản Chiến Nam một cái. Vốn cho là hắn sẽ rất tức giận, mặt sẽ rất khó coi, nhưng không ngờ lại thấy khoé môi Giản Chiến Nam khẽ giương lên, giống như đang cười, tựa như đang nghĩ đến người nào…
Tiêu Hữu nhìn chiếc xe rời đi, thân thể từ từ ngồi chồm hổm trên mặt đất. Giao chiến cùng Giản Chiến Nam đã tiêu hao hết tất cả hơi sức của cô. Tại sao? Người mình thích nhất lại thương tổn đến mình. Giản Chiến Nam, làm sao anh chó thể đáng ghét như thế…? Chỉ là… cuối cùng cũng xua được hắn rời đi rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiêu Hữu không đeo nhẫn, đó là lúc Lăng Việt Nhiên cầu hôn cô đã tự tay đeo lên. Lúc trở về, Lăng Việt Nhiên liếc mắt nhìn một chút, không có hỏi mà cô cũng không muốn nói.
Thời gian cũng ngày từng ngày trôi qua bình lặng, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn của hai người. Cầm Tử xung phong trở thành phù dâu mà phù rễ là một người bạn của Lăng Việt Nhiên. Người đến tham dự cũng không nhiều, mấy chục người, nhưng mà Lăng Việt Nhiên mong muốn hôn lễ của mình cùng Tiêu Hữu được chứng giám nên dì ở nước ngoài cũng đã mua vé máy bay trở về.
Hôm nay Tiêu Hữu là người xinh đẹp nhất, một thân áo cưới trắng noãn giống như tiên tử trên trời bay xuống phàm trần, không một chút bụi bẩn, trên mặt luôn là những nụ cười sáng chói như sao.
Hôn lễ được cử hành ở một khách sạn nổi tiếng ở thành phố. Tiêu Hữu ở trong phòng trang điểm nghỉ ngơi chờ đợi thời khắc cùng nắm tay Lăng Việt Nhiên bước lên thảm đỏ, đối mặt với khách mời, hoàn thành nghi thức kết hôn. Cầm Tử vừa thấy cao hứng vừa cảm giác mất mác, cô rất mong người bạn tốt này của mình sẽ được gả cho ngườ xứng đáng nhưng nếu cô cảm thấy hạnh phúc khi có người bên cạnh yêu thương thì cũng là chuyện tốt.
Chẳng qua là anh chàng kia còn chưa biết chuyện Tiêu Hữu phải kết hôn, hắn còn đang lãng vãng đi phá án ở thành phố khác. Thật không dễ dàng gì nếu nói cho hắn biết, nếu biết thì hắn nhất định sẽ bị phân tâm lại càng nguy hiểm. Sau khi trở lại, hắn nhất định càng thương tâm hơn nữa, Cầm Tử than thở trong lòng. Dù sao chuyện như vậy cũng coi như là duyên phận cả thôi.
Tiêu Hữu hôm nay thật rất xinh đẹp, trông cô giống như một 乃úp bê đắt tiền. Cô có chút khẩn trương, lại cũng rất mong đợi. Hôm nay là ngày hạnh phúc của cô, một bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời, về sau cô chính là một người đã có chồng.
Cầm Tử nhận thấy Tiêu Hữu đang khẩn trương, cười giỡn nó: “Ai nha… Cô dâu của chúng ta kiềm chế không nổi nữa rồi, vội vã muốn lấy chồng đây sao?”
Tiêu Hữu đắc ý “Cái này gọi là cảm xúc hồi hộp đợi chú rễ tới rước, có hiểu hay không?”
Cầm Tử lắc đầu, gương mặt u oán “Không hiểu, ta đây còn là một cô gái rất thuần khiết. Một không có người yêu, hai chưa có chồng. Không giống người khác nha, vội vã muốn gả mình đi ra ngoài, bỏ rơi mình cô đơn bơ vơ không nơi nương tựa…”
Tiêu Hữu chớp mắt mấy cái “Cầm Tử đại nhân, cậu yên tâm đi, mình chính là người rất trọng bạn khinh sắc. Nếu cậu tìm được bạn trai thì mình cũng sẽ rất bổn phận mà không bao giờ đi làm kỳ đà cản mũi đâu” Đại đa số thời gian đều là ở trường học, chỉ có thể cùng Lăng Việt Nhiên gặp nhau vào ngày nghỉ mà thôi.
“Oh! Cậu thật nham hiểm, có gan phá hư chuyện tốt của mình sao?” Mặt Cầm Tử tràn đầy vẻ bi tráng mà nói, vừa nói vừa cười, len lén liếc nhìn phản ứng của Tiêu Hữu “Tiêu Hữu… nếu hắn tới tìm cậu, cậu có buông tay được không?”
“Nhiều chuyện” Tiêu Hữu liếc Cầm Tử một cái.
“Nói cho mà biết này, sau khi kết hôn thì đã là phụ nữ rồi, cho nêm muốn nói gì thì phải ráng mà suy nghĩ cho kỹ càng trước khi mở miệng đó”
Tiêu Hữu suy nghĩ một chút, nói “Mình cứ cho là cuộc sống không có hắn sẽ rất đáng sợ, nhưng thật ra thì dù cho có không tốt đi chăng nữa thì vẫn phải sống, hơn nữa, mình còn muốn sống thật tốt, sống luôn cả phần của ba mẹ…” Tiêu Hữu vừa nói, hốc mắt cũng liền đỏ lên. Cô hi vọng ba mẹ có thể nhìn thấy ngày cô lập gia đình, nhưng mà tất cả cũng sẽ không bao giờ có thể thành thực hiện.
“A! Nhìn xem mình đã gây ra chuyện tốt gì này? Ngày hôm nay không cho phép cậu khóc. Bác và cô trên trời biết cậu trở thành một cô dâu xinh đẹp như thế này nhất định là rất cao hứng”
Thời điểm hai người đang nói chuyện, cửa phòng nghỉ liền bị người khác đẩy ra một cách mạnh bạo. Dì của Tiêu Hữu mang vẻ mặt hoang mang lẫn sợ hãi đi vào “Tiêu Hữu! Đã xảy ra chuyện”
Lòng Tiêu Hữu đột nhiên cứng lại “Xảy ra chuyện gì vậy dì?”
“Việt Nhiên… Việt Nhiên bị cảnh sát bắt rồi!”
Chiếc gương trong tay Tiêu Hữu bỗng nhiên rơi trên mặt đất, vỡ tan tành…