Sau một loạt buổi đấu giá được công diễn, danh tiếng của Khương Từ tăng nhanh đến nỗi, cô bận rộn tham gia các hoạt động, không rảnh phân tâm.
Ở Bắc Kinh thoáng một cái đã qua một tháng, tất cả hoạt động dần dần chấm dứt, Khương Từ cũng chuẩn bị trở về thành phố Sùng.
Trước khi đi, Trần Tây Tử bàn bạc với cô về kế hoạch sáu tháng cuối năm.
"Em với người đàn ông của em không suy nghĩ đến chuyện kết hôn sao?" Trần Tây Tử giống với Tần Trẫm, không nói "Bạn trai", mà thói quen nói là "Người đàn ông" .
Khương Từ cảm thấy xưng hô này so với hai từ "Bạn trai" còn làm cho người ta hưởng thụ hơn, cô cười cười, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy nửa trái dưa hấu còn lại ra, cầm cái thìa múc ăn, "Tạm thời thì chưa."
"Vừa ăn cơm xong lại ăn dưa hấu, không sợ béo hả."
Khương Từ nhướng mày, "Em trời sinh đã không béo được."
Trần Tây Tử soạt soạt viết mấy dòng chữ lên cuốn sổ, "Tạm thời em đã không có ý định kết hôn, hoạt động triển lãm cùng với mấy buổi đấu giá sáu tháng cuối năm tham gia nhiều một chút, gần đây danh tiếng đang lên, vừa đúng rèn sắt khi còn nóng — có ý tưởng cho tác phẩm mới chưa?"
"Em muốn vẽ tranh trừu tượng, được không?"
"Tùy em, chị chỉ kiểm tra chất lượng thôi."
Khương Từ cười nói, "Chị Tây Tử, hợp tác với chị làm em bớt lo rất nhiều."
"Đừng có mà nịnh bợ chị, vô dụng thôi."
Trần Tây Tử vừa viết ghi chú lên cuốn sổ, vừa nói sang chuyện khác, "Lại nói, người đàn ông của em là kiểu người gì? Với tính tình của em, người bình thường không giữ nổi."
"Cũng như bình thường thôi, hai mắt một mũi."
"Chị nhớ em đã nói, anh ta lớn hơn em 12 tuổi? Chẳng phải là đã gần 35 rồi sao, vậy mà một chút cũng không gấp gáp."
"Gấp làm gì, em còn trẻ mà, em cũng sẽ không chạy đi đâu."
Trần Tây Tử liếc cô một cái, "Chất lượng †ïηh †rùηg của đàn ông qua 35 tuổi sẽ giảm xuống, càng về sau..."
"Phụt..." Khương Từ bị sặc nước dưa hấu, che miệng ho khan — cô không có thói quen thản nhiên trực tiếp nói về chuyện đó với người ngoài như vậy. Nhưng Trần Tây Tử có kinh nghiệm hơn cô, lời của cô ấy có thể tin, vì vậy trợn tròn hai mắt hỏi cô, "Thật?"
"Đương nhiên là thật." Trần Tây Tử nghiêm túc, "Thật ra thì thừa dịp em còn trẻ, nhanh chóng sinh một đứa bé cũng tốt, người trẻ tuổi thể chất tốt, khôi phục nhanh."
Khương Từ bỏ thìa xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Anh ấy chưa từng đề cập đến chuyện đứa nhỏ, cũng không nói tới chuyện kết hôn."
Trần Tây Tử liếc nhìn cô một cái, "... Không phải em bị người ta lừa chứ?"
Khương Từ lắc đầu, "Có thể vẫn còn quá sớm, em cũng cảm thấy còn sớm, dù sao hai em mới..." Cô lập tức im bặt.
Trần Tây Tử cười đến không có ý tốt, "Nói em trở về thành phố Sùng một chuyến liềm rạng rỡ hơn hẳn, thì ra là được người ta tưới ướt rồi."
Hai tai Khương Từ ửng hồng, "Nói bậy gì đấy."
Trần Tây Tử cười một tiếng, chợt dừng tay lại, từ trong bản ghi chép lấy ra tờ đăng kí, "Hianhf của em hai năm trước, nhìn chẳng khác gì tội phạm đang được cải tạo."
Khương Từ chìa tay ra, "Cho em xem một chút."
Người trong hình nghiêm mặt, vẻ mặt âm trầm, giống như cả thế giới nợ tiền mình. Khương Từ buồn cười, sờ gò má của mình một cái, "Hình như em mập lên."
Trần Tây Tử giương mắt nhìn cô, "Có thể không mập được sao? Em ngoài ăn ba bữa cơm còn ăn nhẹ hoa quả, xem chocolate cùng khoai tây chiên như cơm mà ăn."
Khương Từ sững sờ, "Em có ăn nhiều như vậy sao?"
"Bản thân em không tự cảm thấy được." Trần Tây Tử chỉ chỉ phòng tắm, "Bên trong có cân điện tử, em vào cân thử xem."
Khương Từ để dưa hấu xuống, đi tới phòng tắm.
Trần Tây Tử vẫn ghi chép như cũ, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trong phòng tắm truyền ra. Cô sợ run tay một cái, ném 乃út và quyển sổ xuống vội chạy tới, "Xảy ra chuyện gì vậy bảo bối?"
Khương Từ chỉ vào cân điện tử, gương mặt không tin nổi, "Cái cân này của chị không có vấn đề gì chứ? Em lại có thể béo lên năm cân?!"
"Đương nhiên là không có vấn đề, là hàng của Đức." Trần Tây Tử đứng lên cân đo trọng lượng của mình, "Tuyệt đối là chuẩn."
Khương Từ sờ sờ mặt, lại sờ sờ eo của mình, "Không thể nào!"
Trần Tây Tử liếc cô một cái, "Có cái gì mà không thể, lấy kiểu ăn uống như quỷ ૮ɦếƭ đói được đầu thai như em..."
Cô chợt im bặt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Khương Từ, "Bảo bối, có phải thân thích của em tháng này còn chưa tới không?"
***
Lại đợi một ngày, bay trở về thành phố Sùng.
Người tới sân bay đón không phải là Lương Cảnh Hành, mà là Lưu Nguyên.
Khương Từ buồn bực, "Lương Cảnh Hành đâu?"
Lưu Nguyên mắt nhìn thẳng, "Buổi trưa anh Lương có hẹn ăn cơm với một khách hàng bình thường, tạm thời không phân thân ra được."
Khương Từ nhìn Lưu Nguyên, cười một tiếng, "Lưu Nguyên, anh thật không biết nói dối, cái gì gọi là khách hàng bình thường, chẳng lẽ còn có khách hàng đặc biệt?"
Mặt Lưu Nguyên nóng lên, "Tóm lại... Tóm lại anh Lương nói, để cho tôi đưa cô về biệt thự trước, buổi chiều anh sẽ trở lại."
Lưu Nguyên không nghe thấy Khương Từ lên tiếng, cho là cô đã đồng ý, đang muốn thở phào một hơi, chợt nghe Khương Từ hỏi: "Đàm Hạ?"
Tay Lưu Nguyên run lên một cái.
“Nếu dúng là Đàm Hạ, đưa tôi đi xem thử một chút đi."
Vẻ mặt Lưu Nguyên đau khổ, "Khương Từ, đừng làm khó tôi. Thật sự anh Lương chỉ cùng cô ấy ăn một bữa cơm bình thường, kết thúc chuyện trong quá khứ..."
"Chuyện quá khứ? Bọn họ còn có quá khứ gì?"
Lưu Nguyên thầm mắng bản thân ăn nói vụng về, "Không không không, không phải ý này, ý muốn nói cô Đàm, hai bên đã thỏa thuận xong chuyện tiền bạc."
Khương Từ càng cảm thấy kỳ quái, "Bọn họ ăn cơm ở chỗ nào?"
"Tầng trên cùng của tòa cao ốc Kim Vận."
"Là cái nhà hàng mà xác suất cầu hôn thành công cao nhất?"
Lưu Nguyên quả thật muốn giả bộ câm, "Là nhà hàng đó, nhưng, nhưng không có quan hệ với chuyện cầu hôn..."
"Đưa tôi đi."
Lưu Nguyên cầu xin, "Khương Từ..."
"Chân ở trên người tôi, cho dù anh không đưa tôi đi... Tự bản thân tôi cũng có đi đến đó."
Lưu Nguyên bất đắc dĩ, đưa tay sờ điện thoại di động.
Khương Từ liếc anh một cái, "Anh định mật báo?"
Lưu Nguyên lập tức rút tay về, "Không phải... Khương Từ, cô phải tin tưởng anh Lương, anh ấy với cô Đàm thật sự không quan hệ gì khác."
"Tôi tin, anh đều đã nói như vậy, còn sợ tôi nhìn thấy thứ gì?"
Lưu Nguyên á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ, anh Lương à anh Lương, bản thân anh cần phải cẩn thận đấy.
***
Sau khi tất cả điều khoản đều được hạch toán rõ ràng, Lương Cảnh Hành quyết định giải quyết tai họa ngầm Đàm Hạ này. Sở dĩ anh còn có thể nhịn lâu như vậy, là vì hợp tác với Đàm Huy, anh cũng coi như có được nhiều lợi ích.
Nhưng hạng mục này đã đến giai đoạn kết thúc rồi, Đàm Hạ còn cắn chặt không chịu thả, theo ý anh cũng có chút không có đạo lí rồi. Cộng với việc hôm nay Khương Từ trở lại, anh không muốn gây thêm rắc rối, làm Khương Từ hiểu lầm.
Đàm Hạ nhận được điện thoại, cười nói: "Thầy Lương, vẫn là câu nói kia, làm bạn làm ăn với thầy, còn từng là sinh viên của thầy, ăn với thầy bữa cơm không quá phận chứ?"
Cô cũng không cho Lương Cảnh Hành cơ hội cự tuyệt, nói thẳng: "Cao ốc Kim Vận, em mời thầy ăn cơm, em sẽ mang bức tranh đến, tiền bạc hai bên thoả thuận xong, thế nào?"
Bốn phía của nhà hàng ở tầng trên cùng của tòa cao ốc Kim Vận đều là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy cả thành phố Sùng. Hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên Đàm Hạ tới, thuần thục chọn xong món, cô trả menu lại cho nhân viên phục vụ, cười nói: "Mời thầy ra ngoài một chuyến thật đúng là không dễ dàng."
Vẻ mặt Lương Cảnh Hành bình thản, không tiếp lời.
Đàm Hạ ngó anh, "Khẳng định bây giờ thầy đang oán thầm, cô gái này sao lại nhiều như vậy chuyện đúng không?"
Lương Cảnh Hành giạn lại tính tình, "Cô Đàm, hợp tác tiến hành đến đây, cha cô đã được cả danh và lợi, tôi tự nhận có thể công thành lui thân rồi. Mục đích của tôi vẫn rất rõ ràng, tôi muốn bức tranh kia."
"Tranh kia rất quan trọng sao?"
"Đối với tôi rất quan trọng."
"Nếu Khương Từ bán đi rồi, thầy cần gì còn phải mua về?"
Lương Cảnh Hành dừng lại, "Ý của cô là, định đổi ý?"
"Nếu như mà em đổi ý thì sao?"
Ánh mắt của Lương Cảnh Hành hơi trầm xuống một cái, "Tôi khuyên tốt nhất cô đừng làm như vậy, chính cô đã nói, tôi là thương nhân."
Anh vì đề phòng Đàm Hạ lật lọng, hợp tác trong hai năm này, cũng nắm được một chút nhược điểm của Đàm Huy, mặc dù không đến nỗi đẩy vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng nếu mát hứng, làm một cái ngáng chân vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhất thời Đàm Hạ không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, "Thầy Lương, thầy có nhớ hay không, thầy đã từng giúp đỡ em."
Lương Cảnh Hành không lên tiếng.
"Ngày từ đầu em đã rất không thích Khương Từ." Đàm Hạ quay đầu đi, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản, "Dĩ nhiên sau này em lại càng không thích cô ấy. Lúc mới quen ở Thanh Hải, em liền cảm thấy cô ấy hết sức cố làm ra vẻ, ngay cả việc không sợ nhện cũng phải làm bộ làm tịch nói ra."
Lương Cảnh Hành không ngắt lời cô.
"Sau đó, em trở thành bạn học của cô ấy, cô ấy lại giấu giếm chuyện yêu đương với thầy, ngầm cười nhạo em." Cô dừng một chút, “Ngày chuyện của hai người bị đưa ra ánh sang, cô ấy tới tìm em, chất vấn có phải em gây ra hay không."
Lương Cảnh Hành kinh ngạc, nhíumày hỏi, "Cô nói gì với cô ấy?"
"Lúc ấy tức đến chập mạch rồi, không lựa lời nói, có lẽ cô ấy nghe những lời nói của em mới đăng tin xin lỗi trên diễn đàn."
Lương Cảnh Hành hỏi lại lần nữa, "Cô nói cái gì?"
Đàm Hạ nhíu mày, giọng nói khinh miệt, "Em nói, thầy quan tâm danh dự như vậy, cô ta căn bản không xứng với anh."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống, lửa giận trong lòng tỏa ra, nhìn chằm chằm Đàm Hạ một lúc, kiềm chế xuống , "Cô nhầm rồi."
Đàm Hạ giương mắt.
"Tôi chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là danh dự gì đó," Gằn từng tiếng, bình tĩnh thong thả, "Tôi chỉ quan tâm đến Khương Từ."
Hô hấp của Đàm Hạ hơi chậm lại, âm thanh nâng cao, "Nhưng thứ thầy quan tâm không đáng giá một đồng, cô ta căn bản không nguyện ý cùng đối mặt thầy..."
"Tôi cho là bữa cơm này không cần thiết phải ăn nữa."Lương Cảnh Hành ngắt lời cô.
Đàm Hạ sửng sốt.
"Cô Đàm, thương nhân chọn lợi tránh hại, tôi cũng thế không hề ngoại lệ. Tôi cũng muốn dùng tới hậu chiêu, nhưng chuyện đã đến bước này..." Anh thấy vẻ mặt Đàm Hạ chợt biến, ngừng một chút, sửa sang lại quần áo đứng lên, rút một xấp giấy tiền trong ví ra đặt lên bàn, "Mời trong vòng ba ngày đưa bức tranh đến công ty tôi, nếu như không đưa đến, tự gánh lấy hậu quả. Tôi còn có chuyện, cáo từ trước."
Dứt lời, không nhìn cô một cái, sải bước đi ra ngoài.
Mới vừa vào thang máy, một cái tay thò vào trong giữ cửa lại, Đàm Hạ theo sát đi vào. Cửa thang máy khép lại, cô tức giận thở hổn hển, hai mắt trầm trầm nhìn Lương Cảnh Hành, "Cô ta tốt như vậy sao?"
Lương Cảnh Hành lui về phía sau một bước, tại khoảng cách với cô, môi mỏng mím chặt không lên tiếng.
"Em cùng tuổi với cô ta, cùng học nghệ thuật, cùng một hoàn cảnh gia đình, thậm chí còn tốt hơn cô ta. Tại sao em không thể?" Đàm Hạ cao giọng bao hàm bao cảm xúc trong đó, tựa như một tấm phim bị kéo căng, âm thanh giòn mà mỏng, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng trên mặt cô một cái chớp mắt. Gương mặt xinh đẹp động lòng người, khóe mắt hơi xếch lên mở to quyến rũ. Nhưng một gương mặt vô cùng xinh đẹp phong phú có xâm lược như, lại hiện ra vài phần réo rắt thảm thiết khẩn cầu bi thương.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Dàm Hạ nói xong câu này, thở dốc một hơi, cũng tự cảm thấy vô cùng hèn mọn, cắn chặt môi, xoay mắt đi.
Ngay lúc cô cho là cuộc đời này Lương Cảnh Hành sẽ không bao giờ nữa nói thêm một câu với cô thì chợt nghe anh trầm giọng mở miệng: "Đàm Hạ, nếu như mà tôi có hành động gì để cho cô sinh ra ảo giác, tôi nhận lỗi với cô. Nhiều năm trước chỉ là một cái nhấc tay, đổi lại bất cứ người nào cũng sẽ làm giống tôi. Mỗi người đều có thứ không thể thay thế được, cô đã có sẵn điều kiện tốt như vậy, cần gì chấp nhất làm một thế thân của người khác."
Đàm Hạ không lên tiếng, đôi môi bị cô cắn đã mất hết huyết sắc, chốc lát, cô buông một tiếng thở dài, "Bức tranh ở trên xe em, đến bãi đậu xe em sẽ đưa cho thầy."
Một thoáng trầm mặc, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
"Cám ơn." Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt.
Hai người đến bãi đậu xe, Đàm Hạ mở khóa xe, tay chống lên đầu xe, ngửa đầu nhìn Lương Cảnh Hành, "Em phải thay mình giải thích một câu, chuyện năm đó không phải em làm ra, mặc dù em ghen tỵ với Khương Từ, nhưng còn không bị ổi đến mức đó."
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Ngón tay Đàm Hạ chậm rãi nắm chìa khóa xe, ánh mắt dừng lại trên mặt Lương Cảnh Hành, hung hăng cắn môi một cái, nhẹ giọng hỏi:"Em... Em có thể ôm thầy một chút được không?"
Lương Cảnh Hành biến sắc, không chút do dự: "Xin lỗi..."
Lời còn chưa dứt, Đàm Hạ nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ vươn tay, ôm anh thật chặt một cái.
Lương Cảnh Hành cau mày, vô cùng tức giận, dùng sức đẩy, chợt nghe thấy một tiếng còi chói tai truyền tới từ đối diện.
Lương Cảnh Hành giương mắt, nhất thời sửng sốt.
Phía trước là một chiếc xe màu đen đại chúng, ngồi trong xe, là Khương Từ và Lưu Nguyên.
Vẻ mặt Khương Từ trầm trầm, Lưu Nguyên há mồm trợn mắt.