Một vòng hành trình, đi Chiết Giang trước rồi đến Giang Tô, trạm đặt chân cuối cùng là Dương Châu. Có mưa, thời tiết âm u lạnh lẽo, cũng không còn hứng đi dạo. Nhưng trên một đường này đều sớm chiều ở chung, mà lại không cần cố kị gì cả, đối với Khương Từ mà nói, chuyến này đã bù lại những tiếc nuối quá lớn.
Sáng sớm hôm sau, mắt thấy lại có dấu hiệu mưa rơi, Khương Từ vội vàng thúc giục Lương Cảnh Hành đến ga xe lửa. Lương Cảnh Hành ngược lại không nhanh không chậm, chỉ nói còn đủ thời gian.
Đến trạm, cách thời gian xuất phảt chỉ còn mười lăm phút, Khương Từ vội vàng kéo Lương Cảnh Hành đi về phía cổng soát vé. Lương Cảnh Hành kéo cô lại, "Chúng ta không về thanh phố Sùng."
Bước chân Khương Từ ngừng lại một chút, nghi ngờ nhìn anh.
Lương Cảnh Hành lấy hai tấm vé từ trong túi áo ra, đưa cho Khương Từ. Khương Từ nhận lấy đưa mắt nhìn sang nơi đến, nhất thời sững sờ, "Tô Châu?"
"Đã đến cửa nhà, đi qua thăm hỏi một phen."
Khương Từ kinh sợ một hồi lâu không nói ra lời, “… Sao anh không bàn bạc trước với em? Không được không được! Em không thể đi theo anh."
Lương Cảnh Hành thả vali hành lý xuống, nắm lấy tay của cô, "Không có việc gì, cứ nói em là học sinh của thầy Trần, vừa đúng lúc tới đây sưu tầm dân ca."
"Không được không được không được! Em một chút chuẩn bị cũng không có!" Khương Từ nhìn thoáng qua bản thân, liên tiếp lắc đầu, "Hơn nữa quần áo mặc lung tung lộn xộn, quá thất lễ."
Lương Cảnh Hành cười nói: "Nếu nói trước cho em biết, sợ rằng chuyến này cũng đừng nghĩ ra cửa. Anh không mua vé về thành phố Sùng, hôm nay chỉ có chuyến xe lửa đi Tô Châu, có đi hay không đều không phải do em quyết định rồi."
"…Lương Cảnh Hành, anh cái người này thật là quá âm hiểm."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, kéo cô qua cổng soát vé khác.
Khi tới Tô Châu, đã là giữa trưa. Thời tiết Tô Châu cũng không được tốt, sắc trời âm u, gió se lạnh. Đậu xe trước một tòa đại trạch kiểu Trung Quốc, cửa gỗ sơn màu đen, trên cửa hiên treo hai ngọn đèn Lưu Ly. Lương Cảnh Hành tháo hành lý, thấy Khương Từ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt chần chừ, nắm lấy tay cô, không nói lời gì kéo đến cửa. Anh buông tay, nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ chốc lát, cửa mở ra một kẽ hở, một bà lão nhìn ra ngoài, vui vẻ nói: "Lương Tiên Sinh, cậu sao lại về rồi?"
Lương Cảnh Hành đem vali vào trong nhà, đưa cho bà lão, " Má Trân, mang cái vali này đến phòng khách, thay giường đệm mới, quét dọn phòng một chút."
Má Trân liên tiếp đồng ý, "Phu nhân đang sắp xếp lại thư phòng."
Lương Cảnh Hành gật đầu, cúi đầu nhìn qua Khương Từ đang hơi ngây ngẩn , "Đi thôi."
Biệt thự này là kiểu Trung Quốc, phỏng theo kiểu cổ ba gian viện lạc, tường trắng ngói đen, trong góc có mấy khối núi đá, mấy cây trúc thưa. Dọc đường Khương Từ nhìn quanh, chưa lây lại tinh thần thì Lương Cảnh Hành đã dừng bước, thiếu chút nữa ᴆụng vào. Trong phòng trước mặt truyền ra tiếng hát rất nhỏ, giống như dân ca địa phương. Lương Cảnh Hành tiến lên gõ cửa, chờ giây lát, liền có một vị phụ nhân mở cửa ra, ngẩn người, cười nói: "Tại sao trở về cũng không nói trước một tiếng."
Phụ nhân mặc một bộ sườn xám truyền thống, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu tối, tóc hoa râm chải thành một 乃úi, cố định bằng một cây trâm bạc đơn giản.
Khương Từ liếc mắt nhìn, mơ hồ đoán được thân phận của bà, nhất thời lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lương Cảnh Hành trước không hỏi han bà, lui về phía sau một bước, giới thiệu Khương Từ: "Mẹ, người này là học sinh Khương Từ của Trần Đồng Úc tiên sinh, đúng lúc tới đây sưu tầm dân ca, con liền thuận đường đi cùng cô."
Lương phu nhân từ trong phòng bước ra, cười nói: "Khách quý khách quý."
Khương Từ vội nói: "Lương phu nhân, quấy rầy người rồi."
"Đừng khách sáo như vậy, Cảnh Hành cùng thầy cháu có lui tới, ta cũng chỉ nghe nói Trần tiên sinh nhận một học trò, vô duyên gặp mặt — đi, đến phòng khách uống hớp trà nóng, trời lạnh, buổi tối sợ là lại có tuyết rơi." Dứt lời, kéo Khương tay Từ, đi về phía trước.
Lương phu nhân tự tay rót trà, lại kêu người bưng tới một ít hoa quả khô, nghe nói hai người còn chưa ăn cơm, vội vàng phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Lúc còn xe lửa, Khương Từ tưởng tượng vô số cảnh tượng gặp mặt, duy chỉ có không ngờ mẹ Lương Cảnh Hành có thể nhiệt tình hiền hoà như vậy. Bà năm nay đã hơn sáu mươi, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn thật sâu, nhưng vẫn chưa lộ vể đã già, ngược lại lại có một loại điềm đạm ung dung không nói nên lời.
"Con về cũng không đúng lúc, ngày hôm qua ba con mới vừa đi Phúc Kiến rồi, e rằng phải đi hai tuần."
"Con cũng chỉ ở đây mấy ngày thôi, còn phải trở về thành phố Sùng bận chuyện của công ty."
Tay Lương phu nhân cầm quả cam, từ từ lột vỏ, " Không phải Giác Phi đã về nước sao? Nếu nhàn rỗi không chuyện gì, sao lại không về nhà chơi sớm chút."
"Bạn nó đều ở thành phố Sùng, về nhà không sống được."
Lương phu nhân cười cười, ngẩng đầu nhìn Khương Từ, "A Từ — ta gọi cháu như vậy được không? Cháu định ở lại Tô Châu mấy ngày?"
Khương Từ ngồi nghiêm chỉnh, một khắc cũng không dám buông lỏng, lập tức trả lời: "Người tùy ý xưng hô là được. Con… Có thể ở lại hai ba ngày, cũng sắp sang năm mới rồi."
"Vừa đúng lúc ta cũng đang học vẽ, không có mời thầy giáo, tự mình xem sách mà mò mẫm suy nghĩ, cháu đã không có việc gì, không bằng ở lâu mấy ngày, chỉ bảo ta một chút."
Khương Từ vội nói: "Trình độ của cháu cũng bình thường, không dám nói hai chữ chỉ bảo…"
Lương phu nhân cười nhạt, "Vậy thì tốt, chỉ cần cháu không chê ta người già học chậm, ta liền không khách khí."
Tán gẫu chốc lát, phòng bếp nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, để cho mấy người dời bước đến phòng ăn. Bốn mặn một canh, cũng không phô trương, mùi vị nhẹ nhưng trình tự phong phú, chỉ là món ăn gia đình, nhưng cũng làm người ta miệng ăn mở rộng ra, có thể thấy được bản lĩnh của đầu bếp thật thâm hậu.
Ăn cơm xong, chị Trân nói gian phòng đã thu dọn xong, Khương Từ có thể đi nghỉ ngơi chốc lát. Khương Từ không biết nghỉ trưa có phải quy củ trước sau như một của nhà họ Lương hay không, cũng không tiện hỏi Lương Cảnh Hành, liền theo lời đi đến phòng khách. Gần cửa sổ có một bàn đọc sách, bên trên bày bình mai hồng, mơ hồ có thể ngửi thấy được hương thơm mát, khiến cho phòng khách trang hoàng thiên về nặng nề, lập tức sinh động .
Nằm trên giường một lúc, vẫn là không hề buồn ngủ, liền khoác áo rời giường, đẩy cửa sổ phía bắc ra. Bên ngoài có một ao nước nhân tạo, nước ao màu xanh lá, sương mù di chuyển. Bên cạnh ao có mấy gốc cây liễu, lá đã rụng sạch rồi, chỉ còn dư lại cành cây trơ trụi.
Ở trong phòng đợi nửa giờ, Lương phu nhân tới gõ cửa, "Cảnh Hành có chuyện đi ra ngoài, A Từ, buổi chiều ta dẫn cháu đi dạo chuyết chính viên một chút."
Khương Từ thụ sủng nhược kinh, "Lương phu nhân, tự cháu đi là được rồi, bên ngoài trời lạnh."
"Không có việc gì," Lương phu nhân cười nói, "Ta cũng phải hoạt động nhiều một chút, nếu không bộ xương già này càng ngày càng không dùng được rồi."
"Người không già, còn trẻ lắm."
Lương phu nhân cười ha hả, "Ta cũng đã 63, cháu ngoại cũng lớn bằng cháu rồi."
Khương Từ kéo Lương phu nhân, từ từ đi tới cửa sau. Trước cửa đỗ một chiếc Audi màu đen, tài xế xuống xe, mở cửa cho hai người.
"Trong ngôi nhà này rất hiếm khách, người tới cũng hầu hết đều là nói chuyện làm ăn, ta sợ là đã rất lâu không nói chuyện với người trẻ tuổi rồi."
Khương Từ vội nói: "Chỉ cần người không chê cháu còn trẻ nông cạn, cháu luôn sẵn lòng trò truyện với người."
Lương phu nhân cười rộ lên, "Lần đầu tiên gặp cháu đã cảm thấy hợp ý, nghe Cảnh Hành nói, cháu là bạn học với Giác Phi. Cháu đừng gò bó, coi đây là nhà mình là được."
Khương Từ liên tiếp đồng ý.
Không báo lâu đã đến chuyết chính viên, ước chừng là thời tiết không tốt, trong vườn vết chân thưa thớt.
Lương phu nhân đi bộ rất chậm, Khương Từ cũng không nóng nảy, dọc đường đi nghe bà giới thiệu. Đi dạo hơn nửa vườn, tìm một đình nghỉ mát ngồi xuống nghỉ ngơi, Khương Từ mở chai nước đưa cho Lương phu nhân.
"A Từ, cháu gặp chị của Cảnh Hành chưa?"
Khương Từ lắc đầu, "Còn chưa có cơ hội được gặp."
"Tĩnh Tư cùng Cảnh Hành, hai đứa tính tình cố chấp, tính tình cha chúng nó cũng thế. Tĩnh Tư tốt nghiệp đại học, cha con bé sắp xếp cho nó đi xem mắt, nó mang theo 6000 tệ trong người đi thành phố Sùng, không tới hai năm buôn bán lời liền mua được một căn hộ, ngay cả chuyện chung thân đại sự cũng giải quyết xong rồi. Đứa nhỏ này, đầu óc buôn bán so với cha nó còn mạnh hơn." Lương phu nhân lại mở miệng, "Nhưng cha nó chỉ một lòng muốn cho Cảnh Hành thừa kế sự nghiệp, mặc dù có được thành tích như vậy, cũng không chịu thừa nhận. Cảnh Hành cùng Tĩnh Tư tình cảm rất tốt, thấy chị gái bị đối xử bất công, cũng khó mà yên tâm thoải mái. Mặc dù đại học theo ý của cha mà học ngành kinh tế quản lý chuyên nghiệp, tốt nghiệp lại chạy tới phía bắc làm phóng viên."
Khương Từ cười cười, "Hai người đều vô cùng đặc biệt."
Lương phu nhân cũng cười, "Đúng vậy, khi đó thường có người bàn tán, nói nhà họ Lương có hai nghịch tử. Ta ngược lại cảm thấy, người trẻ tuổi nên không theo quy củ làm việc, quy củ là để lại cho mấy người già sắp xuống mồ chúng ta tuân thủ."
"Người đã nghĩ như vậy, cũng nhất định giống như bọn họ."
Lương phu nhân cười xưa tay, "Ta không phải, ta cũng chỉ dám suy nghĩ một chút, nếu không tại sao lúc Tĩnh Tư mười tuổi còn bị buộc sinh Cảnh Hành. Trai gái đều ngỗ nghịch như vậy, không ít lần ta bị chỉ trích quản giáo không nghiêm."
Khương Từ nhất thời trầm mặc.
Lương phu nhân vỗ vỗ vai của cô, "Ta tại sao lại nói với cháu mới quen mà như đã thân, ước chừng chính là cảm thấy cháu và Tĩnh Tư, Cảnh Hành đều là người cùng đường."
Khương Từ cười nói: "Người khen nhầm rồi."
Chốc lát, Khương Từ nghĩ tới một chuyện, "Lương phu nhân, cháu từng nghe Lương Tiên Sinh nói, nghề nghiệp anh ấy thích nhất là phóng viên, vậy tại sao anh ấy lại đổi nghề khác?"
"Nó cũng không làm phóng viên bao lâu, cũng chỉ hơn một năm thôi. Chuyện đó ta cũng không rõ ràng lắm, đứa nhỏ thích làm gì, bình thường ta đều không can thiệp, ta ngẫm lại xem…" Lương phu nhân trầm ngâm chốc lát, "Ta nhớ hình như lúc ấy báo cáo xảy ra chút vấn đề, sau đó nó không làm nữa."
"Người còn nhớ đó là báo cáo gì không?"
"Cái này thì ta không nhỡ rõ, * chuyện năm đó. Nếu cháu cảm tháy hứng thú, đến thư viện tìm tờ báo năm đó."
Khương Từ gật đầu, buông xuống ánh mắt trầm tư.
Lương phu nhân thu hồi ánh mắt, cười cười đứng lên, "Đi dạo thêm chút nữa đi, sợ là vườn sắp đóng cửa rồi."
Trên đường trở về, Lương phu nhân hỏi Khương Từ học ở trường nào.
"Học viện mỹ thuật thành phố Sùng."
"A, trường học của lão Hứa."
"Lão Hứa?"
"Hứa Thu Thực, hiệu trưởng của các cháu."
Khương Từ sững sờ, đột nhiên ý thức được một vấn đề, "Hứa tiểu thư cùng hiệu trưởng Hứa có phải có quan hệ gì không?"
Lương phu nhân cười nói: "Thì ra là cháu biết Tẫn Hoan."
"Ưmh… Gặp mấy lần."
"con bé là con gái hiệu trưởng Hứa, cùng Cảnh Hành lớn lên cùng nhau. Lão Lương cùng lão Hứa hai người một lòng, ngày ngày giục chúng nó kết hôn sớm một chút."
"Vậy còn người?"
"Con trai của mình ta hiểu rõ, người nó thích chắc chắn không phải Hứa Tẫn Hoan. Cho nên ta chưa bao giờ thúc giục, thúc giục cũng tốn công vô ích."
"Vậy… Lương Tiên Sinh thích người như thế nào?"
Lương phu nhân nở nụ cười ý tứ hàm xúc, nhưng lại không nói tỉ mỉ, "Nó à… Khẳng định thích người cùng đường với nó."
Khương Từ chỉ cảm thấy lời này tương đương với chưa nói, nhưng không dám hỏi tiếp. Buổi chiều hôm nay, Lương phu nhân cùng cô nói chuyện cả buổi, cũng làm cho cô một đầu mờ mịt không hiểu rõ dụng ý. Giống như chỉ là một trưởng bối lớn tuổi nhàm chán nói đâu đâu, suy nghĩ tỉ mỉ lại giống như có thâm ý khác.