Yêu Không Phải Lúc - Chương 25

Tác giả: Chấp Loạn

Chủ đề của tọa đàm chủ yếu về kỹ thuật chụp ảnh cùng cách thực hiện, bài phát biểu của Lương Cảnh Hành có lí có cứ (Có lí do + bằng chứng), không nhanh không chậm, chỉ khi nói về tác phẩm của mình làm ví dụ, cảm xúc của bài phát biểu mới nâng cao lên một chút.
Đối với việc Lương Cảnh Hành mang vài thân phận, thật sự Khương Từ vẫn chưa nghiêm túc tìm hiểu. Đối với cô mà nói, ngày trước Lương Cảnh là thầy tốt bạn hiền, bây giờ là người yêu của cô, không phải là phóng viên, nhi*p ảnh gia, hay là thầy giáo, những thân phận này đều mang đến ràng buộc.
Nhưng lúc này thật sự nhìn thầy tác phẩm của anh, ngay lập tức bị rung động đến không nói lên lời.
Trong đó, bức ảnh để lại cho Khương ấn tượng sâu sắc nhất, là bức ảnh chụp cảnh tuyết, ống kính kéo ra thật xa, trời đất như hòa vào làm một, từ trên xuống dưới đều là một màu trắng bạc, trong tận cùng của không gian lạnh lẽo có một con chim màu đen đậu bên hồ bạc.
Khi nhìn thấy tấm hình này, trong lòng Khương Từ đột nhiên sinh ra một cảm giác hoảng hốt không nói lên lời.
Cấu trúc của cảnh vật này quá mức thê lương, hoang vắng, cô chưa nhìn thấy bao giờ, càng chưa từng nhận tức, mặc dù cô từng trải qua cảnh nhà tan cử nát. Nhưng mà ૮ɦếƭ chóc, thất bại, những tình cảm này đều nồng đậm hơn, ở trong các bức vẽ, có thể dùng những mảng màu đỏ điên cuồng, những mảng màu đen vừa giày vừa nặng để miêu tả… Nhưng cảnh tuyết hôm nay, tất cả đều là một màu trắng.
Bức ảnh “Chưa bao giờ” này để cho cô một cảm giác hoảng hốt khó hiểu, giống như một đứa trẻ vừa mới biết chữ, đột nhiên nhận ra hóa ra thế giới này rộng lớn hơn nó nghĩ rất nhiều, hơn nữa luôn luôn có một phần, nó không thể biết được, càng không thể nắm giữ.
… Đây là Lương Cảnh Hành mà cô không biết, là sự khác biệt mà khoảng cách mười hai tuổi tạo ra.
Khi Khương Từ lấy lại tinh thần, tọa đàm đã kết thúc. Lương Cảnh Hành cúi đầu nói lời cảm ơn, dứt khoát xoay người bước đi, không để lại thời gian cho những nggười khác.
Đàm Hạ hơi thất vọng, “Aizzz, còn chưa kí tên mà.”
Khương Từ không nói gì, đứng ở bên cạnh cô, theo đoàn người đi ra, từ từ ra cửa lớn của học viện.
Trên đường, Đàm Hạ thảo luận nội dung buổi tạo đàm với cô. Khương Từ không tập trung, thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng không chút để ý.
Khắp học viện mỹ thuật thành phố Giang (Chắc tác giả ghi nhầm, phải là thành phố Sùng mới đúng chứ) đều có thể thấy được những cây ngô đồng cao lớn, bóng cây nông nông sâu sâu che trên đường, kéo dài về phía trước, từ ánh sáng đến tối tăm.
Khương Từ dừng bước.
Đàm Hạ nghiêng đầu nhìn cô, “Khương Từ?”
Khương Từ nâng mắt, “Mình có chút việc, cậu cứ về trước đi.”
Đàm Hạ gật đầu, “Vậy cậu chú ý an toàn, mười một giờ là kí túc xá đóng cửa, nhớ về sớm một chút.”
Khương Từ nhìn bóng dáng Đàm Hạ đi xa, xoay người chạy vội về phía lối vào. Băng qua cửa sau, đi vào cái sân lớn phía sau tòa nhà, đó là bãi đỗ xe của học viện. Cô kiễng chân lên, đưa mắt tìm kiếm, không nghĩ tới bản thân lại may mắn như vậy, không hề tốn chút công sức nào, liền tìm được chiếc credit màu đen.
Trong xe không ai.
Khương từ không chút suy nghĩ, tay khẽ chống, nhảy lên đầu xe, ngồi xuống. Xe bị động đến liền vang lên đèn báo động tít tít, khương từ làm như không nghe thấy, hai chân dài nhỏ lắc lư, kiên nhẫn ngồi chờ chủ xe trở về.
Không biết qua bao lâu, xe chợt vang lên tiếng “Bíp” một tiếng Khương Từ chậm rãi giương mắt, thấy trên lớp bùn đất còn ướt có một bóng dáng thon dài, đang đi về phía mình.
Năm giây sau, bóng dáng dừng lại.
Khương từ chậm rãi ngẩng đầu.
Lương cảnh hành ngậm một điếu thuốc trong miệng, ánh lửa hồng chợt lóe chợt tắt trong bóng tối. Vẻ kinh ngạc trên mặt anh chợt lóe lên một cái, lập tức biến mất, biến thành một nụ cười nhạt nhõe.
Khương từ chậm rãi nhếch miệng, "Thầy Lương."
Lương cảnh hành đến gần, "Sao em lại ở đây."
Khương từ nhìn anh, "Em vừa mới đi nghe tọa đàm của anh."
"Vinh hạnh của anh."
"Bạn cùng phòng của em rất thích anh, nhờ em xin chữ kí của anh."
"... Ký ở đâu?"
Khương từ nhảy xuống khỏi đầu xe, tóc đuôi ngựa cũng đung đưa theo. Cô thò tay vào túi quần bên trái, lấy ra mẩy tờ tiền giấy; lại sờ bên phải, mang ta một chùm chìa khóa; túi phía sau, không còn gì nữa... Cô đành phải chỉ áo phông trên người, "Ở đây."
Lương cảnh hành lườm một cái, dở khóc dở cười, "... Vậy để lần sau kí đi."
Trong khoảng thời gian quan huấn, Khương Từ bận rộn đến chân không chạm đất, đã lâu không gặp Lương Cảnh Hành, tính sơ, cũng đã được hai tuần rồi. bây giờ không dễ mới gặp mặt, cô tự nhiên không cam lòng cứ thế quay về, "Cơm tối em còn chưa ăn no, đói bụng."
Mắt Lương cảnh hành cũng không thèm chớp, mở cửa xe, "Đi."
Trên xe, Lương cảnh hành hỏi cảm nhận của cô sau khi nghe tọa đàm.
"Cảm nhận à..." Khương từ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Nghe nói học kỳ này anh mở vài lớp học tự chọn, nhiều tình định như vậy, chỉ sợ em không được vào, thầy Lương, cho em một suất đi cửa sau đi."
"Năm nhất bọn em học kỳ sau mới phải học môn tự chọn, " Lương cảnh hành buồn cười, "Không còn yêu cầu gì khác sao?"
"Có chứ! " Khương Từ quay đầu, nghiêm túc nhìn anh chăm chú, "Chụp cho em một bộ ảnh chân dung đi?"
"Anh không am hiểu việc chụp người cho lắm."
"Không sao, em muốn nhìn anh chụp em thành cái dạng gì."
Lương cảnh hành cẩn thận nghĩ nghĩ, "Được, tìm thời gian đi."
Từ cửa Tây của trường đi ra, một một đường nhỏ cực kì náo nhiệt, bên đường đều là nhà hàng, khách sạn Lâm Lập tỏng ngõ nhỏ. Dường như tường đại học nào cũng có một chỗ như vậy, tục gọi là “Chợ."
Khương Từ kéo cửa kính xe xuống, nhìn đèn nê ông bẩy sắc cầu vồng trước mặt, "Để cho người khác thấy anh ở trong này này, hình như không được hay lắm?"
Lương Cảnh Hành vẫn bình tĩnh, "Không sao cả.”
Khương Từ nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, dù sao Lương Cảnh Hành cũng là thầy giáo, nếu để cho người ta nhận ra, nhiều người góp miệng có thể nung chảy được cả vàng, "Thôi, vẫn nên đi chỗ khác thì hơn."
"Thật sự không sao cả, chỉ là ăn một bữa cơm, sao lại thần hồn nát thần tính như vậy."
Khương Từ lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lương Cảnh Hành nhấy thời trong lòng phức tạp, thở dài không thành tiếng, "Ngày mai em có tiết học không?"
"Ngày 11 mới bắt đầu đi học chính thức, tối mai trong học viện có một buổi tiệc đón tân sinh viên."
"Vậy đến nhà anh đi."
Khương hiểu rõ, những lời này nếu để cho người ngoià nghe được e rằng so với việc "Phó giáo sư của học viện mỹ thuật thành phố Sùng xuất hiện ở chợ" càng hỏng hơn, cô nghĩ đến vui vẻ, "Nhà anh chỉ có mỳ sợi."
"Có mỳ sợi là tốt rồi, ai lại hơn chín giờ rồi còn muốn ăn gì nữa?" Nói xong không khỏi nghiêng đầu đánh giá, ai ngờ mới gần nửa tháng không gặp, cô hình như lại gầy đi một chút, "... Em ở trường học có phải không tốt hay không?"
"Cũng được, chẳng qua là đợt vừa rồi có quân huấn nên hơi mệt."
"Ăn nhiều một chút, gầy đến không còn hình dáng gì rồi."
Khương Từ cười rộ lên, "Là ai vừa nói, ‘Hơn chín giờ rồi còn muốn ăn cái gì?’"
Trở về biệt thự, lúc Lương Cảnh Hành nấu mỳ, Khương Từ đứng cạnh anh, “Rộp rộp” gặm một quả táo.
Lương Cảnh Hành hỏi cô học ở trường có quen không.
"Không tồi, chỉ là lúc quân huấn đem toàn bộ những người ở đó nhìn mấy lần, không phát hiện một sinh viên nam đẹp trai nào cả, em cảm thấy điều này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến các tác phẩm trong bốn năm này của em ."
"..." Lương Cảnh Hành nhấc nắp nồi lên, nước đã sôi, "Em có biết anh muốn nói gì không?"
Khương Từ chớp chớp mắt.
"Anh thấy lá gan của em hình như hơi lớn."
Khương Từ cười rộ lên, "Thầy Lương, đừng xúc động, nhìn sinh viên nam có tính là gì, em còn..." Cô đột nhiên dừng lại.
"Còn cái gì?"
Khương Từ vội vàn gặm táo, liên tục lắc đầu, ưm ưm nói: "Không có gì."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành rơi vào trên mặt cô, không rõ có ý gì, phút chốc, lại chậm rãi dời. Qua một lúc lâu sau, mỳ sôi, Lương Cảnh Hành mở hé nắp vung, hơi nước trắng lập tức bay lên, xem giữa hai người
Sau khi ăn cơm xong, thời gian đã không còn sớm, Khương Từ vẫn như trước vào căn phòng Hứa Tẫn Hoan từng ở qua , mở cửa, trong nháy mắt, bỗng chốc sững sờ - -
Cạnh tường để mấy hộp giấy, tất cả đồ mỹ phẩm cùng trang sức ở trên bàn trang điểm đều không thấy nữa. Khương Từ chạy nhanh đến tủ quần áo, cũng xử lý sạch sẽ y hệt như vậy.
"Hai ngày sau Hứa Tẫn Hoan sẽ mang đống đồ đấy đi." Không biết Lương Cảnh Hành đã đứng ở cửa từ lúc nào
Khương Từ lập tức xoay người nhìn anh, trong lòng hiện lên vài ý niệm, cuối cùng chỉ nhạt nhẽo “À…” lên một tiếng.
Lương Cảnh Hành đi tới, ngồi xuống giường, ngửa đầu nhìn cô, "A Từ, về quan hệ giữa anh với Hứa Tẫn Hoan, anh phải nói rõ với em -- đầu tiên anh hỏi một chút, có phải em cho rằng anh với cô ấy là một đôi hay không?"
"Trần Giác Phi gọi cô ấy là mợ." Khương Từ ấp úng nói, "nhưng mà em không tin lắm, nếu cô ấy thật sự là bạn gái của anh, sao có thể để anh đêm hôm đi vụng trộm với những cô gái khác." Lần trước đi Bắc Kinh chăm sóc bạn gái cũ, vừa đi là mấy tháng liền.
Lương Cảnh Hành vì câu nói đùa của cô mà nở nụ cười, "Chỉ là tên tiểu tử kia gọi linh tinh thôi – cô ấy không phải vị hôn thê của anh, chỉ là cô ấy không muốn kết hôn, lại sợ bị người trong nhà thúc giục, cho nên lấy anh làm ngụy trang."
Các loại ý nghĩ lượn lờ trong đầu một vòng, Khương Từ không hỏi ra miệng, vẫn là buông ánh mất xuống "À..." một tiếng.
Lương Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào cô, "Em không tin?"
Khương Từ lắc đầu, "Không phải... Em tin anh nếu đã chủ động giải thích, nhất định là đã đem các mối quan hệ tình cảm xử lý xong xuôi, không đến mức đẩy em vào con đường bất nghĩa."
Lương Cảnh Hành cười bất đắc dĩ, "Anh với Hứa Tẫn Hoan không có cái gì gọi là ‘quan hệ tình cảm’, trước đã không có, sau này cũng sẽ không có."
Khương Từ hơi hơi giương mắt, "À..."
"..." Lương Cảnh Hành vươn tay túm chặt cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, "Đừng \'À...\', có thắc mắc gì thì cứ việc hỏi. Anh biết, mỗi khi em có ý kiến với anh lại không muốn, đều có phản ứng này."
"Vậy em hỏi?"
"Em cứ việc hỏi."
Khương Từ ngập ngừng một lúc, giống như khó mở miệng, "Bon anh không có ‘Quan hệ tình cảm’, vậy..." Tầm mắt của cô nhẹ nhàng đi xuống, liếc qua một chỗ của Lương Cảnh Hành, "... Là ‘Quan hệ kia’ sao?"
Tay Lương Cảnh Hành hơi run, phút chốc, giống như bị sắc, thanh thanh cổ họng, "... Em suốt ngày suy nghĩ linh tinh gì vậy?"
"Không phải, " vẻ mặt Khương Từ nghiêm túc, "Anh cứ việc thừa nhận, em không thèm để ý cái này. Từ xưa đến nay, hơn phân nửa sinh hoạt cá nhân của Nghệ Thuật Gia đều hỗn loạn, ví dụ như Picasso, Trương Đại Ngàn..."
"Được rồi được rồi, " Lương Cảnh Hành hoàn toàn bị cố đánh bại, "Hóa ra anh ở tỏng lòng em là hình tượng như vậy." Thở dài, "Anh với Hứa Tẫn Hoan không hề có bất cứ cái gì vượt quá quan hệ bạn bè... Nhưng mà vẫn phải nói, lúc học sơ trung, nụ hôn đầu của anh bị cô ấy đoạt mất."
Khương Từ tợn tròn mắt, "Anh vừa nói hai người không hề có vấn đề gì, trước đã không có, về sau càng không có."
"... Lúc anh học cao trung mới biết được, cô ấy hôn anh là có nguyên nhân. Lúc ấy, anh trở về thật sự suy nghĩ một phen, cảm thấy nếu hôn thì cũng đã hôn rồi, anh phải phụ trách với cô ấy..." Nhất thời vẻ mặt của Lương Cảnh Hành vô cùng đặc sắc, giống như đoạn chuyện cũ này mỗi lần nghĩ lại mà kinh, "Kết quả cô ấy lại nói, ‘Ai cần anh phụ trách, em không thích anh’ ..."
Khương Từ không nhịn được, vô cùng không nể mặt mà cười ha ha, "Vậy nếu cô ấy không thích anh, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại hôn anh?”
Lương Cảnh Hành dừng một chút, cuối cùng lắc đầu, "Cái này không thể nói cho em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc