Cả người Khương Từ lại chấn động một lần nữa, toàn bộ lý trí đều bị sụp đổ, cô ngước đầu, thắt lưng bị Lương Cảnh Hành nắm trong tay, cả người dán chặt vào cơ thể của anh, giống như một con cá mắt cạn không hít thở được. Mùi thuốc lá, nước mắt, đều xuôi theo dòng nước mưa, toàn bộ trộn lẫn với nhau, nóng bỏng nồng nặc, dường như muốn thiêu cháy cả linh hồn.
Nụ hôn cũng không kéo dài quá lâu, Lương Cảnh Hành khẽ thở hổn hển tách khỏi. Đôi lông mi thật dài của Khương Từ run lên một cái, giọt nước mưa tựa như viên ngọc rơi xuống —— cô nhận ra, thân thể Lương Cảnh Hành cũng khẽ run.
Một lúc lâu sau, từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh phát ra một tiếng than nhẹ, khàn giọng nói, “Con mẹ nó, em sắp ép tôi đến phát điên rồi.”
Khương Từ trừng mắt nhìn, cười.
Chẳng lẽ cô cũng không bị anh ép đến phát điên sao, bất kỳ sự cố gắng nào, cũng đều giống như đập vào trong cây bông, không hề bất kì âm thanh gì.
Cô vươn ngón tay, ấn vào đôi lông mày đang nhín chặt của Lương Cảnh Hành, giọng nói dịu dàng đến khó tin, “Em cũng biết anh không phải là bộ dạng áo mũ chính tề như thế này, quả nhiên, không giả bộ nổi nữa phải không.”
“Lời của em cũng hay thật, anh giả bộ lúc nào?”
“Ngày trước ở trước mặt thầy em, cứ một câu một câu lại “Cô Khương”, lại còn làm ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt nữa chứ.”
“Khương Từ, em nói đạo lý chút đi, chính em không nói cho thầy Trần biết em biết anh, nếu anh mà vạch trần ra, chẳng lẽ em sẽ không hận anh sao?”
Khương Từ cười rộ lên, “Vật thì sau đó thì sao, anh vẫn không nhìn ra được, hay là giả bộ không nhìn ra được?”
“Ngược lại, người nào đó, lại cứ một câu “Chú Lương” hai câu “Chú Lương” vậy?”
Khương Từ lại trừng mắt nhìn, “Em còn nghĩ là anh rất hưởng thụ khi em gọi anh như vậy.”
“…”Lương Cảnh Hành cắn răng, “Khương Từ, em không làm anh tức ૮ɦếƭ thì không được sao?”
Anh một phen nắm lấy tay Khương Từ, kéo vào trong nhà, đem cô đẩy về phía trước, “Em nhanh đi tắm cho anh.”
Lúc này Khương Từ mới phát hiện, trên chân anh đã rơi một chiếc dép, cái chân trần kia, toàn bộ đều là nước bùn.
Cô đi cà nhắc, hôn lên mặt anh một cái, híp mắt cười một tiếng, “Dạ vâng, chú Lương.”
Lương Cảnh Hành trầm mặt, “Có phải em muốn bị ăn đánh không?”
Khương Từ vội vàng bước lùi ra sau, “Phòng tắm ở đâu?”
Lương Cảnh Hành vươn tay chỉ, “Trên lầu, bên trái.”
Khương Từ chạy nhanh lên, phút chốc, lại từ khúc ngoặt ghé đầu xuống, “Chú Lương, chú có muốn tắm cùng cháu không?”
Lương Cảnh Hành, “…”
“Anh tự tắm được.”
Mặt Lương Cảnh Hành không có cảm xúc gì, Khương Từ cười một tiếng, vội vàng chạy đi.
Chốc lát, Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, nhặt khăn tắm trên đất lên, ngồi xuống ghế sa lon, mốc ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói màu lam nhạt lượn lờ trên không trung, buông một tiếng thở dài.
Hút hết môt điếu thuốc, anh đứng dậy đi lên phòng khách ở tầng trên lấy một cái áo choàng tắm, treo ở tay nắm cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, “Áo tắm để ở cửa, anh đi nấu cơm.”
Tiếng nước chảy bên trong ngừng một chút, truyền ra giọng nói của Khương Từ, “Vâng.”
Khương Từ tắm xong, mở hé của phòng tắm ra, lấy chiếc áo choàng tắm, híp mắt nhìn một chút, kiểu dáng đơn giản, nhưng là loại dành cho nữ. Cô mặc áo choàng tắm vào, vừa cầm mấy sấy sấy tóc, vừa quan sát vật dụng bên bệ rửa mặt.
Một bộ mỹ phẩn, kem tẩy lông, năm lọ nước hoa… Đồ dùng phụ nữ ở chô Lương Cảnh Hành, cũng không nhiều lắm.
Khương Từ cầm chai sữa rửa mặt lên, áng chừng trọng lượng, hình như đã dùng hơn một nửa.
Cô sấy tóc khô khoảng bảy phần, ra khỏi phòng tắm, quan sat biệt thự của Lương Cảnh Hành. Diện tích rất lớn, tổng cộng có ba tầng, tầng này có hai phòng ngủ, trong đó có một gian để chứa quần áo, bên trong trong mười mấy bộ quần áo của phụ nữ, xuân hạ thu đông đều có.
Khương Từ đang muốn xem xét kĩ, chợt nghe thấy lầu dưới truyền đến âm thanh gọi cô, vội vàng đi ra, đáp lại một tiếng.
Lương Cảnh Hành đứng ở cửa phòng bếp, ngửa đầu nhìn cô, “Còn chưa tắm xong sao?”
“Xong rồi, em xuống ngay đây.”
Khương Từ đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, bỏ vào một muỗng bột giặt, sau đó đi xuống tầng một. Lương Cảnh Hành đang thái rau, ống tay áo vẫn còn dính nước của chiếc sơ mi đen được xắn lên đến khuỷa tay, kỹ thuật mặc dù cũng không được thành thục lắm, nhưng cũng coi như có khuôn có dạng.
“Anh đi tắm trước đi, cũng ướt hết cả rồi.”
“Không sao, lát nữa anh tắm.”
Khương Từ lấy một miếng cà chua trên thớt, bỏ vào trong miệng.
Động tác của Lương Cảnh Hành ngừn một chút, “Đói bụng?”
“Không sao.” Mặc dù nói như vậy, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống rau của màu sắc rực rỡ bên cạnh, tực như muốn nhìn ra cái gì ăn ngay được.
“Tối nay ăn mỳ, làm nhanh thôi.” Lương Cảnh Hành rút nồi cơm điện ra.
Khương Từ đi loanh quanh nhà bếp của Lương Cảnh Hành, “Anh thường hay nấu cơm sao?”
“Không thường xuyên lắm.” Lương Cảnh Hành nhìn cô một cái, buông tiếng thở dài, “Em có thể dùng lại hay không, anh sắp hoa mắt mất rồi.”
Khương Từ cười, “Nhanh như vậy đã bị ghét bỏ rồi.”
Lương Cảnh Hành bỏ mỳ vào trong nồi nước sôi, “Dĩ nhiên, anh nói cho em biết, hiện tại anh đã cảm thấy hối hận rồi.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Tuổi thì không lớn lắm, lại có một cái đầu đầy mưu ma chước quỷ, vậy mà còn không biết xấu hổ trách anh trêu chọc em.”
Khương Từ buồn cười, “Thầy Khương, anh chưa từng nghe đến chuyện xưa của luc tổ tuệ sao? Dẫn tông pháp sư giảng kinh, gió thổi lá lay, ông ấy hỏi ‘Là gió động hay là lá động?’ có người nói là gió động, cũng có người nói là lá động. Huệ nói, ‘Không phải gió động, cũng không phải là động, mà là nhịp tim của con người’.” Cô đưa tay, chọc vào ngang hôm anh một cái, cười mà như không cười nhìn anh, “Vốn dĩ không phải là một vật, nơi nào rước lấy bụi bặm đâ, thầy Lương?”
Lương Cảnh Hành bắt được ngón tay cô, “Quy củ một chút đi, cẩn thận lát nữa không cho em ăn cơm.”
Mỳ chín rất nhanh, Lương Cảnh Hành bỏ vào hai cái bát, bưng ra phòng ăn. Khương Từ có lẽ đói bụng nên trở nê rất ngoan ngoãn, cũng không nói gì nữa, thở hổn hển ăn mỳ, một tô mỳ rất nhanh đã thấy đáy, lấy thêm nửa bát nữa, cũng ăn hết không để thừa lại chút gì, lúc này mới ngừng lại, xoa xoa bụng, “Tài nấu nướng của anh tốt hơn em nhiều.”
“Cha mẹ của Trần Giác Phi rất bận rộn, khi còn bé thường đi theo anh, nó rất kén ăn, tài nấu nướng cứ thế mà luyển ra được.”
Khương Từ há miệng, muốn phải Hứa Tẫn Hoan vẫn thường hay ở đây không, mà để lại nhiều đồ như vậy, còn muốn hỏi quan hệ của bọn họ là như thế nào, cô đứng ở giữa, có phải trở thàn kẻ thứ ba không… Nhưng cô là kiểu người tâm cao khí ngạo, những lời như vậy, bất luận như thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được.
Phàm là đàn ông, thân thể bình thường ba mươi tuổi, cũng sẽ có chút quan hệ nam nữ, nếu không thì mới là không bình thường. Tuổi của Khương Từ mặc dù không lớn lắm, nhưng bởi vì học nghệ thuật, đối với phương diện này lại rất cởi mở.
Cơm nước xong, Lương Cảnh Hành đi tắm, lúc từ phòng tắm đi ra, không thấy bóng người, anh gọi một tiếng, giọng nói của Khương Từ từ trên tầng truyền xuống.
Lương Cảnh Hành đi đến ban công tầng trên, thấy cửa sổ mở rộng ra, Khương Từ đang vịn lan can, nửa người nhô ra ngoài. Lương Cảnh Hành vội vàng kéo cô vào, đón cửa sổ lại, “Cẩn thận một chút.”
Áo choàng tắm cô vừa mới thay giờ đã hơi ướt, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết dính chút nước mưa, nhìn anh dịu dàng vui vẻ, ssôi mắt đen láy giống như vừa được tẩy sạch.
Lương Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, “Đến phòng khách đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lương Cảnh Hành lấy cho cô một cốc sữa ấm, đặt trên bàn, ngồi vào phía đối diện, châm điếu thuốc, từ từ nói, “Em đánh giá được bao nhiêu điểm?”
Khương Từ thu lại vẻ vui vẻ, “Ba môn trước không vấn đề gì.”
“Có thể đỗ học viện nghệ thuật trung ương không?”
Khương Từ buông ánh mắt xuống, “Tiếng anh kém quá nhiều.”
Lương Cảnh Hành trầm ngâm, nhất thời không lên tiếng.
Khương Từ bừng cốc lên, uống một hớp, hơi nóng, nhưng khi vừa uống vào, ngược lại cảm thấy độ ấm vô cùng thích hợp. Khương Từ nhớ trước kia làm một đề số học, yêu cầu tìm ra khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, thầy giáo số học nói, không quay đầu lại, chính là khoảng cách ngắn nhất.
“Em sẽ không học lại.”
Lương Cảnh Hành vẫn không mở miệng, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh, dần tụ lại một đoạn tàn thuốc, anh đem điếu thuốc còn dư lại một nửa dập tắt, nói ra quyết định cuối cùng, “Đến học viện mỹ thuật thành phố Sùng đi, sau này có thể thi lên nghiên cứu sinh hoặc ra nước ngoài du học.”
Khương Từ ngẩn người, thật ra mấy giờ trước cô đầu óc trống không ngồi trong phòng thi cũng có ý định này, nhưng không nghĩ Lương Cảnh Hành sẽ thay cô nói ra, “Trở thành thầy giáo thật sự của em, anh chẳng phải là có thể quang minh chính đại mà quản lý em sao.”
“Anh cũng không quản được em, anh chỉ dạy lớp chụp hình quay phim thôi.”
Nhắc tới dạy học, Khương Từ chợt nhớ ra, “Anh ở Bắc Kinh ba tháng, chẳng lẽ học kỳ này anh không đi dạy sao?”
Lương Cảnh Hành lập tức yên lặng, một lúc lâu sau đó mới nói, “Thời gian ấy anh xin nghỉ.”
Khương Từ tò mò, “Tại sao? Người kia, người bạn kia của anh… Chẳng lẽ không còn người thân nào khác, toàn bộ quá trình đều cần anh chăm sóc?”
Lương Cảnh Hành chỉ nói, “Anh còn có việc khác ở Bắc Kinh.”
Khương Từ há miệng, nghe giọng điệu này của anh, tự nhiên biết dù có hỏi nữa, anh chỉ sợ cũng không trả lời, liền im lặng, đem cốc sữa còn lại hơn nửa uống cạn sạch, cúi đầu thấp giọng nói, “Ngày mai em sẽ tới bệnh viện thăm ba của Ngữ Nặc.”
Lưu Á Phân không thật sự gây ra vết thương gì cho Khương Từ, sau khi ở đồn công an nói rõ tình huống, cũng liền thả ra ngoài. Trước khi đi, còn hung hăng lườm Khương Từ một cái, tròng mắt đen như mực đi, như có oán hận vô cùng.
“Trên luật pháp, em cũng không có trách nhiệm gì đối với Trường Đức Hưng. Còn về cha em, công ty phá sản, tất cả tài sản đều bị tịch thu để trả nợ, thêm việc qua đời do tai nạn xe cộ, tòa án sẽ không truy cứu trách nhiệm đối với tội phạm kinh tế nữa. Nói cách khác, A Từ, em là người trong sạch vô tội.”
Sắc mặt Khương Từ mệt mỏi, “Lời này, luật sư của ba em đã từng nói. Năm xưa công ty ba em vừa mới khai trương, Trường Đức Hưng theo ba em vào nam ra bắc, công lao vô cùng lớn. Hôm nay Trương Đức Hưng bị liệt, tất cả đều do ba em mà nên. Em không thể dựa vào một câu “Trong sạch vô tội” của người khác, là có thể coi như không có chuyện gì xả ra… Lương tâm của em không chịu được.”
“Vậy em định làm gì? Trương Đức Hưng bị liệt cả đời… Em định chăm sóc ông ấy cả đời hay sao?”
Khương Từ không lên tiếng, cô đối với cả nhà Trương Ngữ Nặc, nhất là với cảm xúc của Trương Ngữ Nặc, vô cùng phức tạp.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, hai nhà thân thiết, Khương Từ vẫn đối đãi với Trương Ngữ Nặc như em gái ruột. Sau khi gặp chuyện không may,Trương Ngữ Nặc cũng không có chung mối thù với Lưu Á Phân, làm cho Khương Từ vô cùng cảm kích. Mỗi lần Trương Ngữ Nặc vui vẻ chia sẻ với cô đủ loại tin tức thú vị, trong lòng cô sẽ xuất hiện một loại ghen tị vặn vẹo —— ghen tỵ cô ấy là người bị hại, ghen tỵ lập trường dứt khoát của cô ấy, ghen tỵ cô ấy có lương tâm trong sạch.
Dĩ nhiên, những thứ tâm sự khó hiểu này, cô chắc chắn sẽ không nói cho Lương Cảnh Hành nghe.
Lương Cảnh Hành thở dài một cái, suy nghĩ một lúc, nói, “Mấy ngày nữa em hãy đi, ông ấy vừa mới biết mình bị liệt, sợ là không khống chế được cảm xúc.”