Yêu Kẻ Phụ Bạc - Chương 34

Tác giả: Hoài Thu

Tại nhà bà Trúc (mẹ hoa lệ).
Bà Trúc đang thái rau cho lợn thì "xẹt" con dao cứa thẳng vào tay, máu từ tay chảy ra rất nhiều,
cũng may dao ở nông thôn mà lại dao chỉ để thái và bằm rau cho lợn nên cũng không bén lắm , chỉ tại trúng ngón tay khiến máu nó chảy khá nhiều nên bà trúc cũng đâu, Bà trúc vội đi nhanh ra vườn hái chút lá nhọ nồi, đem rửa qua rồi nhai nhai và đắp vào chỗ tay bị đứt.
" Sao vậy, sao giờ lại thấy nóng ruột thế này nhỉ???"
Bà trúc ngó lên nhà không thấy hai đứa đâu nữa, bèn gọi lớn.
- thịnh ơi! Lý ơi!!!
Tiếng gọi vừa dứt thì kèm theo sau là tiếng"dạ" ở đầu ngõ vọng lại, và rồi là tiếng bước chân của hai đứa chạy thật nhanh , nhìn thấy hai đứa con lòng bà cũng an yên hơn,
Lý vừa chạy về vừa đáp.
- Dạ , mẹ gọi 2 đứa con có gì không mẹ??? 2 chị em con tính chơi ở đầu ngõ một chút rồi về nấu ăn, hãng còn sớm mẹ ạ!
Lâu lâu bà Trúc lại thấy nhói ở nơi tim, ruột lại nóng bừng bừng, Bà Trúc nhớ lại cái ngày chồng và mẹ chồng bà gặp tai nạn , ruột gan Bà cũng y như vậy , Bà trúc đứng ngồi không yên , Bà nhìn cái Lý và nói.
-. Lý, con thử bấm số của chị để mẹ nói chuyện xem , sao mẹ thấy bứt rứt quá!
Lý lấy điện thoại rồi bấm số Hoa lệ , vừa bấm vừa nhìn Bà Trúc hỏi.
-. Mẹ ơi! Có chuyện gì hả mẹ?
- không, mẹ thấy bất an nên mẹ gọi xem chị mày ngoài đó thế nào thôi!
Lý nói;
- Mẹ ơi ! Không ai nghe máy mẹ ạ!
_con thử gọi lại xem.
Lý bấm điện thoại gọi lại máy cuộc vẫn không ai nghe máy.
Bà trúc nghe vậy lòng càng hoang mang hơn, bà đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, nhìn lý bà nói.
- Thế con có biết số điện thoại nhà của chị con làm không???
- dạ không mẹ " bữa đó chị ấy về cho con cái điện thoại cũ này mà con cũng quên không hỏi.
- thế mày xem trong điện thoại có số của ai không???
- dạ , không mẹ ạ, chỉ có số của nhà mình thôi.
Bà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài phía xa xăm , rồi đi tới thắp hương cho chồng...
Tại nhà của Vĩnh .
Vĩnh đang tắm ở trong thì nghe có tiếng chuông điện thoại reo . tiếng chuông điện thoại sao mà nghe quen quen quá , Vĩnh lắng tai , tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên ở bên kia phòng , trong đầu vĩnh nãy lên hai chữ "" hoa lệ ""
là cô ấy , cô ấy đã về , Vĩnh vội xã nước thật nhanh cho xong rồi mang quần áo vào và chạy ra nhưng mà bên ngoài vẫn im lặng , bóng dáng Hoa Lệ cũng không có , Vĩnh lẩm bẩm .
""rõ ràng là mình có nghe tiếng chuông điện thoại của cô ấy reo mà , không lẽ Bị nhớ cô ấy đến nỗi như vậy sao , thôi quên đi, người con gái đó không xứng...?"
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên , lần này Vĩnh lắng tai nghe thật kỹ .
""tiếng chuông ở trong phòng của cô ấy , là sao ...? không lẽ cô ấy về ...?"
Vĩnh ₫ưa nắm tay mở cửa đẩy vào thì không thấy ai , không gian vẫn im lặng như tờ , nhìn thấy chiếc điện thoại còn lóe lên ánh sáng vì vừa có người gọi đến còn nằm ở sát chiếc gối ôm mà Hoa Lệ vẫn hay ôm ngủ .
""điện thoại của cô ấy sao lại ở đây ...? đúng rồi từ khi cô ấy rời đi mình đã không đặt chân vào căn phòng này ,,,tại sao ...? không lẽ mọi việc không như mình nghĩ ,,,, có khi nào cô ấy đang gặp chuyện gì không ...?"
Vừa nghĩ Vĩnh vừa bước đến giường cầm điện thoại của Hoa Lệ lên thấy trong điện thoại hiện lên 6 cuộc gọi nhỡ đề tên "" Mẹ "" 3 cuộc gọi nhỡ đề tên ""em gái "".
Trong lòng Vĩnh lúc này hoang mang thật sự , Vĩnh bấm số điện thoại đề tên ""em gái "" nơi điện thoại của Hoa Lệ và gọi lại .
Lý ở đầu dây bên kia thấy số điện thoại của chị mình gọi về thì vui mừng reo lên ;
-Mẹ ơi ! Chị Lệ gọi này Mẹ ơi !
Bà trúc như chực chỉ có vậy liền nói ;
-con bấm máy đưa đây cho Mẹ nghe xem nào ?
- Vĩnh ; a Lô , đây có phải là số của người nhà Hoa Lệ không ạ ?
Nhưng khi Lý bấm điện thoại lên bà nghe giọng lạ là của người đàn ông chứ không phải con gái bà hốt hoảng hỏi dồn ;
,
- A lô , Vâng Tôi là mẹ của nó , cho hỏi anh là ai ạ ? con bé Hoa Lệ nhà Tôi đâu ạ ? Cho Tôi gặp nó chút.
Vĩnh chợt nhận ra mọi việc không đơn giản như mình nghĩ , Vĩnh đang không biết nên nói như thế nào với Mẹ của Hoa Lệ , trong phút chốc Vĩnh đành tặc lưỡi"
tạm thời nói dối để cho bác ấy yên tâm rồi tính tiếp ;
-Vĩnh ;dạ , cháu là người hôm bữa chở cô ấy về quê đây ạ ?
Bà Trúc Nghe vậy thì biết ngay là anh chủ nhà hôm bữa , bà liền nói ;
-à , vâng chào anh .
-Bác à ? em lệ xin cháu đi chơi với bạn học cũ ở trường , mà chắc đi vội nên quên mang điện thoại .
Bà trúc nghe vậy thì người cũng thở phào nhẹ nhõm .
bà đáp;
-à , vậy mà Tôi cứ lo , chiều giờ nóng ruột sao sao ấy , đứng ngồi không yên nên Tôi mới gọi để hỏi , vậy nào nó về nhờ anh bảo nó gọi lại hộ Tôi nha .
-Dạ vâng ạ !
cúp điện thoại Vĩnh ngồi thụp xuống đất , nhìn điện thoại của Hoa lệ , Vĩnh kiểm tra tất cả các cuộc gọi , rõ ràng là hôm đó , người gọi cho Hoa Lệ cuối cùng là chính Vĩnh , mà trong điện thoại của Hoa Lệ , từ ngày Vĩnh đi Nha Trang cũng chỉ có mình anh gọi tới gọi lui , nhìn ảnh màn hình , là cái hình hai đứa chụp chung rồi Vĩnh cài làm hình nền điện thoại cho Hoa Lệ , Lòng Vĩnh hoang mang , vĩnh không biết rốt cuộc là như thế nào ,,,? rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ...?
""Hoa Lệ , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ...? giờ em đang ở đâu ...? Có ai làm ơn cho Tôi biết được không???
Ngồi vò đầu bứt tai một lúc cuối cùng Vĩnh cũng bấm điện thoại gọi cho cường và bảo cường chuyển hướng tìm hiểu thông tin về Hoa lệ.
Tôi đang hoảng loạn không biết phải làm sao , thật sự với số tiền này Tôi có mơ cũng chả có thì lấy đâu ra chuộc thân mình, đang vừa run vừa suy nghĩ vừa sợ thì giọng Lý một lần nữa phá ngang những suy nghĩ ngổn ngang của Tôi và cũng lại một lần nữa nhờ câu hỏi của Lý làm Tôi tỉnh và nó đã giúp Tôi một lần nữa được cứu.
- Lý , này mày có quen ai ở trên này không, kiểu giàu giàu chút ấy, rồi nhờ họ giúp...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc