Tôi không dám quay đầu nhìn lại vì sợ mình không đủ dũng khí để đối diện với Hoài Tâm và cả một quá khứ mà tôi đã cố để quên đi.Giả vờ như tai không nghe mắt không thấy tôi vội vàng đi về phía trước.
Không nhận thấy sự trả lời Hoài Tâm nghĩ rằng có thể bản thân đã nhìn nhầm cô gái trẻ đó thành Ngọc Châu anh hụt hẫng thất vọng quay người rời đi.
Tiếng nhạc du dương hoà lẫn vào tiếng thác nước chảy, Hải Yến cùng ba người bạn của mình đang ngồi trong quán cà phê cười nói vui vẻ.
– Ê Hoa dạo này công việc của mày sao rồi?Còn qua lại với anh chàng công tử đó không?
– Cũng vậy thôi mày ơi nhắc tới là tao lại thấy chán, ông Khánh tính tình trẻ con nên còn ham chơi dữ lắm phải chi bằng một nửa anh Trung của mày tao cũng mừng.
Được người bạn tâng bốc Hải Yến mỉm cười khoái chí.
– Còn phải nói ông Khánh làm sao so sánh được với anh Trung của tao.Tuy ông Khánh ham chơi nhưng bù lại nhà người ta giàu có mà ông ấy lại là con một mày mà bước chân được vào nhà đó thì khỏi cần phải lo cái ăn cái mặc.
Kim Hoa buồn bã thở dài.
– Thôi đừng có nói chuyện của tao nữa,mày với ông Trung sao rồi dự định khi nào sẽ tổ chức đám cưới?
Ngay cả bản thân của Hải Yến còn không rõ sẽ có đám cưới hay không vì cô biết tình cảm Thành Trung đối với mình thật chất không giống như những gì trước đó đã từng khoe khoang với bạn bè.Không muốn bản thân trở thành trò cười của tụi bạn Hải Yến liền ngập ngừng né tránh.
– Ừm thì tụi mày khỏi lo khi nào tao đám cưới chắc chắn sẽ không thiếu phần của tụi mày đâu.
Kim Hoa cùng hai người bạn của mình ai cũng xích xoa, ganh tị với hạnh phúc mà Hải Yến đang có.
– Chúc mừng mày, thế khi nào thì mày định giới thiệu anh ấy cho tụi này gặp mặt đây?
Kim Hoa vừa dứt lời Thúy Hạnh liền nói tiếp
– Đúng đó, tụi tao nôn lắm rồi.
Hải Yến lộ rõ vẻ lo lắng, hơn ai hết chính cô là người hiểu rõ sẽ không bao giờ có chuyện cùng Thành Trung ra mắt tụi bạn của mình.Ngay lúc này Hải Yến không thể nói ra sự thật vì không muốn đánh mất đi sự ngưỡng mộ từ bạn bè, cô nhanh miệng.
– Tao nghĩ chắc không được rồi, anh Trung là một người có lối sống hướng nội anh ấy không thích tiếp xúc và giao lưu với những người không mang lại lợi ích gì cho mình.Cái tính này của anh ấy tao cũng đành chịu thua, tụi mày thông cảm nghe.
Tin vào những lời nói của Hải Yến,Kim Hoa và hai người bạn thân xụ mặt tiếc nuối.
– Tiếc thật nhưng cũng không sao, tụi tao sẽ ráng chờ tới ngày đám cưới của mày.
Thở phào vì đã thoát được sự tò mò của tụi bạn,Hải Yến ngại ngùng mỉm cười gật đầu.
Reng….reng…reng
Đúng lúc tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong chiếc túi xách của Hải Yến, vội vàng mở khoá kéo lấy điện thoại ra xem trên màn hình lúc này đang chạy dòng chữ ” mẹ yêu”.Nhanh chóng Hải Yến liền nhấc máy.
– Dạ, con nghe mẹ.
……..
– Dạ, con biết rồi, con về liền.
Tắt máy điện thoại Hải Yến nhìn lên nói.
– Tao có việc phải đi rồi, tụi mày ở lại về sau nghe.
Nói rồi Hải Yến cầm chiếc túi lên.
“Rét”
Từ trong túi xách Hải Yến lấy ra một số tiền đưa cho Kim Hoa.
– Chầu này tao đãi.
Dứt lời cô đứng dậy quay người rời đi.
Bên ngoài Hải Yến vừa định tiến lại lấy xe của mình vô tình nhìn thấy Ngọc Châu đang đứng trên lề đường cách quán cà phê khoảng chừng vài mét.
– Hình như là cô ta, được rồi xem như cô xui nên để tôi nhìn thấy.
Nói rồi Hải Yến mỉm cười nhếch mép tiến về phía Ngọc Châu.
Chẳng hiểu hôm nay làm sao mà đứng đợi từ nãy đến giờ vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào trong khi tôi thì đang rất nóng lòng để được về nhà.Một lúc nữa đây tôi còn phải ghé sang dì Mai để đón con tôi sợ mình loay hoay rồi khiến anh Trung đợi lâu và còn cả ba mẹ anh ấy nữa.Khó khăn lắm hai bác mới chịu mở lòng chấp nhận cho tôi và anh Trung quen nhau vì vậy tôi càng không muốn lần đầu về nhà mà trễ hẹn để hai bác phải chờ đợi không vui.Tôi tiếp tục đứng chờ với hy vọng sẽ bắt được xe thì vừa lúc này tôi nhìn thấy phía trước có một chiếc taxi đang đổ xuống, nhất định lần này phải đón được.Chiếc xe đang chạy gần về phía tôi, vừa định vẫy tay ra hiệu thì một giọng nói cất lên từ phía sau.
-Ngọc Châu, không ngờ lại gặp được cô ở đây.Đang đứng chờ ai mà vội vã quá vậy?
Quay đầu nhìn lại tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hải Yến.Tôi nhận ra đây chính là người con gái đi cùng mẹ anh anh Trung ngày hôm ấy, tôi liền đáp lại.
– Hải Yến, chào cô.
– Cô khỏi cần giả vờ với tôi.
Liếc mắt nhìn xuống thấy Ngọc Châu đang xách đồ trên tay ngay lập tức Hải Yến liền nhận ra toàn bộ đều là hàng đắt tiền. Khó chịu lại thêm ganh tị vì không có được tình cảm của Thành Trung Hải Yến liền tìm cớ gây sự.
– Không ngờ một người quê mùa như cô mà cũng có tiền đi mua hàng hiệu chắc là lại đi vò vĩnh, cặp kè với mấy thằng cha đại gia già thì hơn.Để tôi xem thử trong này là thứ gì nhiều khi hàng fake cũng không chừng.
Nói rồi Hải Yến nhanh tay giật lấy túi đồ của tôi đang cầm mở ra xem.
– Này, cô làm cái gì vậy trả lại cho tôi..
Sự tùy tiện của Hải Yến làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi biết cô ấy đang cố tình gây khó dễ cho mình vì cô ấy nghĩ rằng tôi đã ςướק mất anh Trung nhưng trong lúc này tôi đang gấp về nhà nên không muốn gây thêm bất cứ hiểu lầm nào cả.Đưa tay lấy lại túi đồ của mình nhưng Hải Yến vẫn một mực không chịu trả.
– Để tôi xem bên trong này là thứ gì quý giá.
Nhìn thấy chiếc khăn choàng Hải Yến bật cười mỉa mai.
– Cái gì đây?Không ngờ mắt thẩm mỹ của cô tệ vậy sao chiếc khăn vừa xấu vừa quê mùa cũ kỷ.Còn bên đây là gì?Thuốc bổ à?Toàn hàng mắc tiền không luôn, chắc là mua để dành cho mấy ông già yếu quá lâm trận không lên nổi, công nhận gu của cô cũng mặn lắm đây chứ.Tôi sẽ nói chuyện này lại cho anh Trung biết để xem anh ấy còn muốn bên cạnh cô nữa không?
Có lẽ ngày hôm nay ra đường tôi đã không chịu lựa ngày nên vừa rồi thì nhìn thấy Hoài Tâm giờ đây lại gặp phải Hải Yến.Tôi biết mình chính là cái gai trong mắt của Hải Yến nhưng lúc này đây tôi chỉ mong được về nhà không muốn tranh cãi với cô ấy.Những lời nói đó xem như tôi chưa nghe qua và cũng không bận tâm người khác nghĩ gì về mình.Tôi liền nói.
– Phiền cô trả lại đồ để tôi còn phải về nhà.
Bực bội khó chịu vì không thể chọc tức được tôi Hải Yến vì thẹn quá hóa giận nên đã ném chiếc khăn xuống đất liên tục dùng chân giẫm lên.
– Về hả…Trả này..
Đôi mắt mở to tôi bàng hoàng hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc khăn choàng mình mua làm quà tặng cho bác gái vậy mà đã bị Hải Yến làm dơ hết lúc này tôi biết mình không thể nhịn nhụt nhắm mắt làm ngơ được nữa, tôi tiến lại đẩy Hải Yến ra xa.
– Hải Yến, cô quá đáng lắm.Cô có biết chiếc khăn choàng này tôi mua để làm quà tặng cho…
Nói đến đây tôi ngập ngừng, tôi nghĩ mình không nên nói ra chuyện bác gái đã chấp nhận cho tôi và anh Trung quen nhau vì với tính cách của Hải Yến nếu biết chuyện chắc chắn sẽ lại càng gây thêm rắc rối trong khi tôi thì đang rất nóng vội.Tôi chạy lại nhặt chiếc khăn lên nhưng đã bị dơ hết rồi làm sao có thể tặng được.Tôi cuối mặt buồn bã.
Thấy tôi như thế Hải Yến tươi cười đắc ý cố tình làm ra vẻ vô ý.
– Chế.t rồi dơ mất rồi, xin lỗi nghe tôi không cố ý.
Dứt lời Hải Yến ném luôn cả mấy hộp thuốc xuống đường rồi đứng cười hả hê trước sự nhịn nhụt của tôi
Không ngờ Hải Yến lại quá đáng đến vậy chẳng qua tôi không muốn sinh thêm chuyện nên nên mới im lặng nhún nhường nhưng sự hiền lành của tôi khiến cho Hải Yến càng làm tới.Sức chịu đựng của một con người có giới hạn và tôi cũng thế.Tôi đứng dậy tiến về phía Hải Yến.
– Cô đang làm gì vậy?Cô có biết chiếc khăn và số thuốc này tôi mua cho ba mẹ anh Trung không hả?Nếu cô còn quá đáng thì đừng có trách tôi.
Hải Yến quên quáo lớn tiếng thách thức.
– Tôi sợ quá, chắc tôi sợ cô à?Cô vừa nói gì?Thật nực cười những món đồ này mà đòi tặng cho ba mẹ anh Trung.Cô đang nằm mơ à, dì Phượng đời nào chấp nhận người con gái lăng loàn xấu tính như cô trong lòng dì chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.Với lại những món đồ này chỉ dành cho hạng thấp kém chứ làm sao có thể xứng tầm với những người cao sang như gia đình anh Trung.
Vỗ tay vào mặt tôi Hải Yến nở nụ cười khinh khi.
– Bớt ảo tưởng lại nghe chưa.
Dường như Hải Yến đã mặc định mình sẽ trở thành con dâu nhà họ Dương, cô ấy vẫn tự tin mình là người duy nhất được mẹ anh Trung thừa nhận mà không hề biết rằng bác gái đã phần nào đồng ý để tôi và anh Trung quen nhau.Lúc này đây với những gì Hải Yến vừa làm tôi không biết mình nên cười hay nên buồn thay cô ấy.Lẽ ra tôi đã rất nóng giận nhưng sau khi ngẫm nghĩ tôi chẳng những không trách ngược lại còn hiểu và thông cảm cho tâm trạng của Hải Yến bởi tôi biết phụ nữ khi ghen thì rất đáng sợ điều gì cũng dám làm và tôi thì càng không muốn mình trở thành một trong số đó. Nắm chặt hai tay nuốt ngược nổi ẩm ức vào trong tôi ngậm ngùi ngồi xuống nhặt từng hộp thuốc vừa rồi Hải Yến đã cố tình ném đi.
Biết Ngọc Châu đang cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không thể làm gì được mình Hải Yến vui cười khoái chí.Đứng nhìn Ngọc Châu đang cặm cụi Hải Yến vẫn chưa chịu từ bỏ ý định gây sự của mình.Cô tiến lại đá văng hộp thuốc ra ngoài đường chỉ để chọc tức Ngọc Châu.
Tôi biết Hải Yến là đang cố tình tìm cớ để gây khó dễ nhưng tôi không quan tâm cô ấy muốn làm gì, lúc này trong đầu tôi chỉ nghĩ tới việc phải nhặt lại thuốc rồi nhanh chóng trở về nhà.Sợ trễ giờ hẹn tôi vội vã bước xuống đường để lụm nốt hộp thuốc còn lại.
Bực mình, giận dỗi vì đã làm đủ mọi cách nhưng Ngọc Châu vẫn chọn cách ngó lơ mình.Không cam lòng Hải Yến liền tiến về phía Ngọc Châu để thách thức thì đúng lúc này từ phía xa có một chiếc xe đang chạy xuống với tốc độ khá nhanh trong khi Ngọc Châu thì lại ngồi bên dưới đường bất giác Hải Yến liền nảy ra ý nghĩ, cô mỉm cười gian xảo.
Vừa định đưa tay với lấy hộp thuốc thì trong túi xách chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, không lẽ anh Trung đã về đến nhà tôi liền lấy điện thoại ra thì đúng là anh ấy.
Quan sát thấy chiếc xe đang chạy gần về phía Ngọc Châu, lúc này cô lại đang khom người ngoài đường.Hải Yến đôi mắt mở to miệng cười nhếch mép.
– Mày đừng có trách tao, tất là do mày đã ςướק mất anh Trung của tao, cái hạng đàn bà ngu muội như mày mà dám đối đầu với Hải Yến này hả, đừng có mơ.Thứ gì mà Hải Yến này đã muốn có thì bất cứ ai cũng không được quyền đánh cấp, kể cả mày đó Ngọc Châu.
Cơ hội đã tới nhân lúc Ngọc Châu không để ý Hải Yến từ phía sau lau tới.
Tôi do dự không biết có nên bắt máy hay lấy thuốc xong rồi hãy gọi lại cho anh Trung vì lúc này xe cộ đang qua lại tấp nập nhưng rồi suy nghĩ lại tôi sợ anh lo lắng cho mình với lại tôi cũng đang ngồi sát bên trong lòng đường chắc cũng không nguy hiểm gì.Tiếng chuông đang reo hồi lâu tôi nhấc máy.
– Dạ em nghe.
Linh tính mách bảo tôi cảm giác được có gì đó phía sau lưng mình quay đầu nhìn lại thì Hải Yến đang lau tới bằng quán tính tôi liền né sang một bên.Hải Yến tự mình lao ra đường cùng lúc này chiếc xe ô tô tải đang chạy đến.
“Đùng”
Tôi tròn xoe đôi mắt hốt hoảng khi nhìn thấy Hải Yến đang nằm bất động trên vũng máu tôi thét lên.
– Hải Yến!
Bên kia đầu dây Thành Trung nghe thấy tiếng la của Ngọc Châu văng vẳng trong điện thoại nhưng không nhận được sự phản hồi từ người yêu đã làm cho Thành Trung cảm thấy lo lắng.Linh tính có chuyện chẳng lành anh liền réo gọi.
– Alo…em có làm sao không? Ngọc Châu hãy trả lời anh đi..
Hai chân tôi trở nên co rúm vì hoảng sợ hồn vía tôi lúc này không còn nữa.Dù vậy nhưng tôi vẫn cố gắng tiến lại đỡ lấy Hải Yến, cô ấy đã bất tỉnh trong khi máu thì đang chảy rất nhiều, xung quanh mọi người còn đang vây kín mít.Sợ hãi tôi ôm lấy Hải Yến bật khóc nức nở.
– Gọi cấp cứu, nhanh gọi cấp cứu đi.
Lúc này tôi đang rất hoảng sợ, gần như tôi không thể suy nghĩ được gì ngoài việc ngồi chờ xe cấp cứu đến.
– Cô ấy đang ra máu rất nhiều nếu còn chờ cấp cứu thì sẽ không kịp, ai đó lấy xe máy giúp chở cô gái này vào bệnh viện liền thì may ra.
– Đúng rồi nhanh chở cô ấy đi cấp cứu liền đi.
Dưới sự tác động của người dân xung quanh cùng lúc này anh tài xế lái chiếc xe ô tô tải đó tiến lại.
– Để tôi.
Tôi vui mừng vì Hải Yến sắp được cứu rồi dù biết cơ hội rất mong manh nhưng còn nước thì vẫn còn có thể tát.Tôi đứng dậy nhìn về phía anh tài xế
– Tôi sẽ đi với anh, đây là bạn của tôi để tôi ngồi phía sau ôm cô ấy.
Có thể nhìn thân hình nhỏ bé đang run rẩy của tôi anh tài xế liền phản đối.
– Không được đâu.
Nói rồi anh liền đi thẳng về phía người đàn ông trong số những người đang đứng nhìn.
– Anh giúp tôi được không?
Người đàn ông liền gật đầu đồng ý.
– Được rồi, để tôi chở chú em mày ngồi phía sau ôm cô gái kia đi.
Dứt lời anh tài xế vội vã bế Hải Yến trên tay cả hai cùng đưa cô ấy vào bệnh viện.
Nhìn hay bàn tay đang dính đầy máu ngay cả bộ quần áo tôi đang mặc trên người cũng lấm lem sắc đỏ đã làm cho tôi nhớ lại hình ảnh vừa rồi Hải Yến đang nằm bất động dưới đường toàn là máu, nó đã ám ảnh tôi đến giờ tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng đầu óc tôi như đang quay cuồng trong kinh hoảng.Tôi không biết tại sao Hải Yến tự nhiên lại lao vào mình như một con thiêu thân ngay khoảnh khắc đó tôi cũng chỉ làm theo quán tính của mình nhưng không ngờ lại gây ra tai nạn cho Hải Yến.Tôi đang rất hối hận và tự trách bản thân mình giá như lúc đó tôi không né đi thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện cầu mong rằng cô ấy sẽ bình an vượt qua.Không yên tâm tình hình của Hải Yến tôi nhanh chóng bắt xe chạy vào bệnh viện.
Tôi nắm chặt hai tay run rẩy ngồi trước cửa phòng cấp cứu, tim đập càng lúc càng nhanh dần khiến tôi gần như không thể thở nổi.Tôi cảm thấy lo lắng, lúc này tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện dang dở vừa rồi với anh Trung có lẽ anh đang rất lo lắng.Nghĩ vậy tôi liền cầm điện thoại lên gọi ngay cho anh.
Bên kia rất nhanh Thành Trung đã nghe máy.
– Anh nghe đây, mừng quá anh còn tưởng là em đã gặp chuyện gì.Em mua sắm xong chưa?
Giọng nói của anh Trung vừa cất lên tôi liền bật khóc nức nở, hai tay run rẩy cầm chiếc điện thoại miệng lắp bắp.
– Anh…Trung….em không sao nhưng…Hải Yến…cô ấy…cô ấy…
Sự hoảng sợ của tôi đã làm cho Thành Trung cảm thấy nóng lòng, lo lắng anh liền gặng hỏi.
– Em bình tĩnh lại rốt cuộc Hải Yến đã làm gì em?Sao em lại gặp cô ấy?
– Dạ em không sao nhưng mà Hải Yến thì bị đυ.ng xe.
Ngỡ ngàng sửng sốt Thành Trung liền thốt lên.
– Em nói sao?Hải Yến bị đυ.ng xe thế bây giờ cô ấy sao rồi đã đưa đi cấp cứu chưa?Em đang ở đâu anh sẽ lái xe qua liền.
– Dạ em đang ở trong bệnh viện còn Hải Yến đang được cấp cứu bên trong nhưng có điều máu chảy ra rất nhiều em sợ lắm, không biết Hải Yến có bị làm sao không nữa, anh giúp em gọi điện thông báo cho gia đình cô ấy nghe anh.
– Anh biết rồi, em bình tĩnh ngồi đó chờ anh sẽ đến liền.