Yêu Gái Một Con - Chương 20

Tác giả: Hoàng Chi

– Sao.. anh lại đến đây?
Thành Trung ánh mắt đượm buồn nhưng sâu thẳm bên trong là một niềm vui khó tả.
– Sao em lại ẩm con rời đi mà không chờ tôi về ?
Nói rồi anh tiến lại đưa tay lên nựng nịu đôi gò má phúng phính của Bình An với vẻ mặt hớn hở.
– Mấy hôm nay ba Trung nhớ Bình An nhiều lắm, con có nhớ ba không?
Tôi không hiểu vì sao anh Trung lại tìm đến đây nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh ấy lòng tôi lại vui mừng khôn xiết trái tim tôi từng nhịp đập liên hồi tôi rất muốn chạy ngay đến bên cạnh anh nhưng không thể bởi tôi hiểu thân phận và vị trí của mình hơn hết tôi không muốn bản thân trở thành kẻ thứ ba giật chồng của người khác như lời Hải Yến nói. Nhanh chân lùi lại phía sau tôi ngập ngừng tránh né.
– Anh đến tìm dì Mai vậy hai người nói chuyện đi tôi phải vào cho Bình An ngủ rồi.
Dứt lời tôi vội vã quay người một mạch bỏ đi.
Thành Trung dõi mắt nhìn theo với gương mặt suy tư buồn bã. Thấy vậy bà Mai chợt lên tiếng.
-Cậu Trung đừng vội nản vào trong nhà rồi tìm cách nói chuyện thổ lộ với cô ấy.
Quay sang nhìn bà Mai anh gượng cười gật đầu cùng bà lủi thủi đi vào trong nhà.
– Cậu Trung ngồi đi để tôi đi lấy nước cho cậu uống.
-Dạ dì cứ để con tự nhiên.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế hai tay đặt lên bàn anh đảo mắt nhìn ngó xung quanh tìm Ngọc Châu cùng lúc này từ dưới nhà bà Mai đi lên đặt ly nước xuống bàn nói :
– Cậu uống nước đi, cô Châu đang ở trong phòng chắc cô ấy không muốn gặp cậu nên có ý tránh né, thôi để tôi vào gọi cô ấy ra cho hai người nói chuyện.
– Dạ con cảm ơn dì chuyện này đành làm phiền dì Mai vậy.
– Cậu Trung đừng có khách sáo tôi mang ơn cậu còn không hết huống chi nhìn thấy cô Châu suốt ngày buồn bã tôi cũng không đành.
Nói rồi bà Mai đi thẳng lên trên phòng.
Lúc này ở bên trong tôi cũng không thể ngồi yên, tôi bối rối không biết mình có thể trốn tránh anh Trung được mãi không khi tôi thừa hiểu tính tình của anh ấy. Tôi đang ngồi vỗ Bình An ngủ thì dì Mai bước vào.
– Con ra gặp cậu Trung đi, cậu ấy đang ngồi chờ con ở bên ngoài, dì nghĩ hai đứa nên nói chuyện một lần cho rõ ràng còn hơn suốt ngày u sầu buồn bã không vui
Tôi hiểu ý dì Mai nhưng tôi không dám và cũng không đủ dũng khí để đối diện với anh lúc này, tôi liền nói.
– Con đang cho Bình An ngủ dì nói với anh ấy về đi.
Dì Mai ngồi xuống giường nhẹ giọng nói.
– Cậu Trung lo lắng cho con lắm, ra gặp cậu ấy đi nếu như con không muốn làm phiền cậu nữa thì cũng nên thẳng thắng một lần còn Bình An để dì vỗ con bé được rồi.
Tôi ngẫm nghĩ thấy lời dì Mai nói đúng dù sao thì cũng phải nói rõ ràng với anh không thể tiếp tục trốn tránh mãi được, tôi lấy hết can đảm hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra giờ đây đã thấy bình tỉnh hơn tôi chậm rãi bước ra ngoài.
– Sao anh biết tôi ở đây mà tìm?
Thành Trung vui mừng ra mặt khi vừa nhìn thấy Ngọc Châu vừa định tiến lại nắm lấy tay cô nhưng rồi chợt sựng lại, anh ngập ngừng nói.
– Sao em không đợi tôi về?Có phải là hôm đó mẹ tôi và Hải Yến làm khó em đúng không?
Tôi biết phải trả lời câu hỏi của anh sao đây, không lẽ tôi thẳng thắn nói rằng hôm đó tôi đã bị cả hai sỉ nhục xem thường như thế nào nhưng liệu rằng anh có tin không khi đó là mẹ và vợ sắp cưới của anh. Không muốn bản thân phải chịu thêm bất kỳ tổn thương hay hiểu lầm nào nữa tôi đành giấu nỗi ấm ức vào trong, tôi nhẹ giọng.
– Không ,bác gái và Hải Yến không làm gì tôi cả,chẳng qua là tôi không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh nữa. Tôi rất biết ơn vì thời gian qua anh đã đối đãi với mẹ con tôi rất tốt ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong lòng, anh yên tâm sau khi kiếm được việc làm rồi tôi sẽ gửi trả lại cho anh số tiền anh đã giúp khi tôi hạ sinh Bình An.
Thành Trung vẻ mặt buồn bã giọng buồn buồn.
– Em biết tôi không có ý đó mà, những gì tôi làm cho em và bé An là do tôi tự nguyện còn chuyện giữa tôi với Hải Yến sự thật không như mẹ và cô ấy nói, tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn hơn nữa cũng chỉ là cô em gái sẽ không có chuyện kết hôn gì diễn ra hết.
Tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vui khi nghe anh Trung nói không có tình cảm với Hải Yến. Không biết từ bao giờ tôi lại trở nên ích kỷ như thế phải chăng trái tim tôi đã bị rung động nhưng tôi làm sao có thể khi giữa tôi với anh là hai thái cực hoàn toàn khác xa nhau hơn hết Hải Yến và mẹ của anh cũng đã tỏ rõ thái độ. Không thể làm khác hơn trước mặt anh tôi chỉ có thể giả đò làm ngơ.
– Anh nói với tôi chuyện đó để làm gì?Tôi là người ngoài không thể can thiệp vào chuyện gia đình của anh được. Nếu như anh đến đây chỉ vì lý do này thì anh hãy về đi những gì nên nói tôi cũng đã nói rồi, tôi còn phải bận chăm Bình An nữa.
Dứt lời tôi đứng dậy vừa định trở về phòng bất giác cánh tay tôi đã bị kéo lại, Thành Trung đang giữ chặt lấy tay tôi anh thốt lên
– Em không phải người ngoài mà em chính là người con gái tôi thương.
Ôi lời nói đó như sét đánh ngang tai, tôi có đang nghe nhầm hay chăng, không lẽ tôi điên rồ đến nổi tự mình tưởng tượng ra. Tôi sững sờ ૮ɦếƭ lặng đứng trân người mắt chữ A mồm chữ O nhìn về phía Thành Trung bất giác người tôi như có một tia điện giật ngang làm tôi giật mình. Vội rút tay lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh,tôi ấp úng
— Anh… lại khéo nói đùa, tôi…anh…không thể nào.
Từ phía sau anh Trung xoay người tôi lại vẻ mặt nghiêm túc.
– Em có biết mấy ngày hôm nay tôi buồn bã tìm hai mẹ con khắp nơi hay không, nếu dì Mai không gọi điện nói thì có lẽ tôi sẽ không biết được em và con đang ở nơi đây. Tôi từng sợ rằng bản thân ngộ nhận giữa tình bạn và tình yêu nên từ lâu không dám bày tỏ để rồi đến ngày hôm nay tôi đã hiểu được trái tim mình tôi rất muốn nói với em rằng “Ngọc Châu tôi yêu em”.
Trời ơi !Tôi bàng hoàng sửng sốt không dám tin và cũng không bao giờ dám suy nghĩ đến việc có một ngày Thành Trung mẫu người đàn ông lý tưởng mà mọi cô gái hằng khao khát mong có được anh nhưng nào ngờ chính anh lại nói lời yêu với bà mẹ một con như mình, bất giác tôi không còn đứng vững được nữa người tôi nóng bừng lên hai bên gò má cũng trở nên ửng hồng trái tim tôi đang bắt đầu loan nhịp. Lúc này cái cảm giác giống hệt như bốn năm về trước khi tôi mới biết thế nào là rung động đầu đời với người con trai mang tên Hoài Tâm một lần nữa lại ùa về trong tôi phải chăng tôi đã thật sự bị rung động. Tôi ngây người mơ hồ bất giác lý trí đã thức tỉnh tôi không được phép ngủi lòng, tôi liền vội né tránh.
– Anh đừng có tự ngộ nhận lòng thương hại thành ra tình yêu, câu nói này với Hải Yến sẽ hoàn hảo và thích hợp hơn, đến giờ tôi phải cho Bình An ti sữa rồi anh về đi.
Hy vọng rằng anh Trung sẽ hiểu được và từ bỏ. Tôi quay người bỏ đi vì sợ đứng thêm một chút nữa tôi sẽ không thể kìm lòng mình nhưng tôi càng muốn né tránh thì Thành Trung càng không cho tôi được như ý, anh tiến lại đứng ngay trước mặt chặn ngang không để tôi rời đi bất giác cơ thể tôi đã nằm gọn trong vòng tay anh. Hơi ấm từ cơ thể anh toả ra khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ ngay lúc này tôi rất muốn từ bỏ tất cả để nghe theo cảm xúc của con tim nhưng tôi không làm được. Tôi không thể đón nhận tình cảm của anh khi phía trước còn rất nhiều rất nhiều rào cản. Nhanh tay đẩy Thành Trung ra xa tôi ấp úng..
– Không được, chúng ta không thể….
Tôi chưa kịp nói dứt câu thì Thành Trung đã đưa tay cố định đầu tôi, phút chốc môi anh đã phủ kín môi tôi không để tôi nói. Sự tấn công bất ngờ này khiến tôi gần như chẳng thể làm gì ngoài việc mở to đôi mắt đứng im trân mình chịu đựng. Khoảnh khắc này tôi cảm nhận được vị ngọt từ đôi môi của anh, tim tôi đập càng lúc càng mạnh giờ đây tôi biết mình không thể nào mạnh mẽ được nữa, sự chân thành ngọt ngào của anh Trung đã thật sự hạ gục tôi. Đôi môi mềm mại cùng với sự nhẹ nhàng điêu luyện của Thành Trung đã làm tôi như điên đảo, không thể cầm cự được nữa tôi bỏ qua tất cả đáp trả lại anh. Không còn sự nhút nhát thẹn thùng ,hai tay tôi ôm chặt lấy anh đôi môi quấn lấy nhau triền miên hoà nhịp theo nụ hôn sâu đó.
Rời khỏi đôi môi anh cũng là lúc tôi không thể trốn tránh tình cảm của mình được nữa, tôi ngại ngùng Thành liền Trung nắm lấy tay tôi ánh mắt âu yếm nhìn tôi nhẹ giọng nói
– Anh yêu em.
Tôi mỉm cười xúc động
– Em cũng yêu anh
Thành Trung tiến lại ôm lấy tôi, giây phút này tôi vẫn chưa dám tin đây là sự thật dù đang trong vòng tay của anh.Tôi áp mặt vào иgự¢ anh cảm nhận sự ấm áp từ bên trong lòng иgự¢ nơi cất giấu trái tim chân thành đang toả ra. Đang lân lân niềm vui hạnh phúc bất giác trong lòng tôi lại không khỏi lo lắng khi nghĩ đến tương lại phía trước, nhìn anh tôi ngập ngừng
– Anh Trung..em sợ rằng chúng ta…
Dường như hiểu được nỗi lo sợ trong lòng tôi Thành Trung liền đưa tay lên miệng ngăn tôi
– Chúng ta sẽ hạnh phúc,em hãy tin tưởng anh.
– Nhưng…
– Anh biết điều em đang lo lắng đó chính là Hải Yến và mẹ anh, không sao đâu mọi chuyện để anh giải quyết.
Nhìn người đàn ông trước mặt tôi biết mình đã không sai lầm khi bất chấp, buông bỏ hết mọi mặc cảm tự tin để chạy theo tiếng gọi của con tim. Thành Trung không chỉ cho tôi sự ấm áp bình yên mà còn cả một niềm tin tưởng tuyệt đối. Giờ đây tôi cũng bớt suy nghĩ lo lắng, tôi mỉm cười gật đầu.
Nhiều ngày qua kể từ khi xảy ra chuyện ở nhà Thành Trung về đến nay anh cũng rất ít khi về nhà đến cả gọi điện hỏi thăm trò chuyện cũng không còn thường xuyên như trước. Một mình ở nhà cảm thấy buồn bà Phượng liền nảy ra ý nghĩ rủ Hải Yến cùng đi shopping, cầm lấy chiếc điện thoại lên bà Phượng liền gọi ngay cho Hải Yến.
Tiếng chuông đổ hồi lâu bên kia đầu dây Hải Yến đã có phản hồi.
– Dạ, con nghe đây dì.
Bà Phượng vui cười tít mắt.
– Yến hả con? Giờ này con có bận gì không qua nhà đi shopping cùng dì cho đỡ buồn, một mình ở nhà chán quá.
Vì muốn làm dâu nhà bà Phượng Hải Yến buộc phải ngọt ngào ra sức lấy lòng bà.
– Dạ, đúng lúc con cũng muốn đi mua sắm thì dì gọi điện,vậy dì thay đồ đi nha con qua liền.
Tắt máy điện thoại bà Phượng lật đật chạy lên lầu.Hải Yến cũng nhanh chóng đi thay đồ
– Con lại đi đâu nữa vậy?
Trước sự thắc mắc của mẹ Hải Yến bình thản đáp.
– Dạ con đi mua sắm với dì Phượng.
Bà Kim tỏ rõ thái độ không muốn nhìn thấy con gái mình tiếp tục chịu khổ khi phải theo đuổi mối tình đơn phương không có kết quả.
– Con đó, mẹ thấy con thân thiết với nhà bên đó quá nhưng có đời nào thằng Trung nó vác mặt qua nhà mình chơi đâu, gia đình mình có điều kiện con lại xinh đẹp học vấn cao thì có thiếu gì con trai nhà giàu đại gia đeo đuổi, từ bỏ thằng Trung đi đừng có tự mình làm khổ mình nữa nó không có thương con đâu.
Dù biết những lời mẹ nói là hoàn toàn muốn tốt cho mình nhưng vì sự ngộ nhận đố kỵ trong tình yêu mà Hải Yến đã bỏ mặc ngoài tai những lời khuyên của bà Kim thậm chí còn cãi lại lời của bà,giọng đanh đá.
– Con chỉ yêu có mình anh Trung không ai được phép ςướק anh ấy khỏi tay con. Mẹ yên tâm con gái mẹ không bị thua thiệt đâu, có ngày con sẽ đường đường chính chính gả vào nhà anh Trung mà thôi.
Lắc đầu trước sự cố chấp của con gái,bà Kim thở dài nói.
-Tùy con vậy, nói không nghe có khổ thì cũng đừng khóc lóc với ba mẹ.
– Mẹ lại nữa rồi, thôi con đi đây dì Phượng đang chờ.
Nói rồi Hải Yến cầm chiếc remote điều khiển khởi động xe rồi vội vã rời khỏi nhà.Cả hai cùng đi vào khu trung tâm mua sắm ,nơi đây có rất nhiều mẫu mã thời trang đẹp.Vừa bước vào anh nhân viên đã nhận ra bà Phượng và Hải Yến do cả hai thường xuyên mua sắm từ đó cũng trở thành khách hàng thân thiết tại đây.
– Chào cô, chào chị. Đúng lúc hôm nay cửa hàng chúng em vừa mới cập nhật thêm nhiều mẫu mã mới cho cô và chị thoả sức mà chọn lựa.
Nghe xong bà Phượng liền hớn hở.
– Vậy hả ,hên quá đưa cô đi xem thử coi.
Anh nhân viên trẻ vui vẻ chỉ tay về phía trước.
– Dạ mời cô và chị đi hướng này ạ.
Bà Phượng dạo một vòng xem qua rồi mới tiến đến xào lựa quần áo, đứng bên cạnh Hải Yến cũng rất biết cách để lấy lòng mỗi khi được hỏi ý cô đều hết lòng khen gợi không những vậy Hải Yến còn tự tay chọn và phối đồ khiến bà Phượng càng thêm hài lòng và thích thú.
Sau một hồi chọn lựa bà Phượng cũng tìm cho mình được một mớ quần áo đẹp,bà vui vẻ tươi cười kiểm tra để đem ra thanh toán thì nhìn thấy toàn đồ của mình trong khi Hải Yến thì chẳng thấy mua, quay sang bà liền thắc mắc.
– Con nói là cũng muốn đi mua sắm mà sao dì không thấy con lựa?
Hải Yến giả vờ làm ra vẻ buồn bã trước mặt bà Phượng.
– Dạ con không có tâm trạng lựa đồ với lại con thì lúc nào mua cũng được miễn sao dì vui là được rồi.
Hiểu ý Hải Yến bà Phượng liền nói
– Dì cũng như con mấy nay thằng Trung nó còn giận không có điện thoại thậm chí còn không về nhà nữa nhưng mà con yên tâm dì sẽ không nhượng bộ đâu, giá nào cũng phải bắt nó cưới con.
Hải Yến trong lòng mừng thầm đắc ý vì có được sự ủng hộ từ bà Phượng, lợi dụng điểm này này cô tiếp tục cố tình đổ dầu thêm lửa nhằm khơi dậy cơn ganh tức trong lòng bà Phương để bà gây sức ép lên Thành Trung khiến anh nhanh chóng cưới cô.
– Tất cả cũng tại cô ta mà làm cho anh Trung bỏ mặc dì, cô ta đúng là một con cáo già, con không nghĩ là cô ta dễ dàng từ bỏ anh Trung đâu có khi nào cô ta giả vờ ngoài mặt đồng ý rời đi nhưng sau đó thì lại tiếp tục lừa gạt bám víu vào anh Trung không dì?
Bà Phượng vẻ mặt đăm chiêu lo lắng, kế hoạch thành công Hải Yến liền thay đổi sắc thái, tươi cười nhìn bà Phượng nói.
– Mình đi tính tiền thôi dì, hôm nay để con trả xem như con mua tặng cho dì.
Bà Phượng mỉm cười nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.Về đến nhà suy ngẫm lại những gì Hải Yến nói không phải là vô lý, không yên tâm bà Phượng nhanh chóng cầm lấy túi xách móc ra chiếc điện thoại gọi liền cho Thành Trung.
“reng…reng..reng..”
Đang ngồi kiểm tra lại sổ sách thì nghe thấy tiếng chuông điện reo cầm lên xem thì trên màn hình nền đang chạy dòng chữ “mamy” gọi đến. Thành Trung bâng khuân do dự anh không muốn nghe máy trong lòng vẫn còn chưa nguôi chuyện mấy hôm trước. Suy nghĩ hồi lâu anh vừa định nhấc máy thì tiếng chuông ngừng đổ nhưng vài giây sau lại tiếp tục reo lên một lần nữa,cầm điện thoại lên Thành Trung liền cất tiếng.
– Con nghe mẹ.
Lo lắng việc Thành Trung bị đeo bám bà Phượng muốn tra hỏi con trai nhưng rồi suy nghĩ lại sợ anh không chịu về nhà bất giác nghĩ đến việc chồng mình vừa mới đi công tác về ,bà Phượng mỉm cười nói
– Alo, Trung hả? Ba con ông ấy mới đi công tác về nói là muốn gặp con, chiều xong công việc về nhà ăn cơm nghe chưa.
Không muốn về nhà vì sợ lại cãi nhau với mẹ nhưng đã lâu Thành Trung và ba vẫn chưa gặp mặt cũng đúng lúc anh muốn thưa chuyện giữa mình và Ngọc Châu. Nghĩ vậy anh liền đồng ý.
– Dạ để con thu xếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc