Yêu Em, Yêu Đến Điên Cuồng - Chương 37

Tác giả: Ngư Xích

Buổi sáng thức giấc, Gia Như cảm thấy cổ chân đau nhói, nhìn lại bản thân mình thì không lấy một mảnh vải che thân. Nhìn sang người kế bên thì không thấy người đâu hết, đi đâu rồi à?.
Hôm nay đáng ra nên tới bệnh viện một chuyến, nhưng bong gân thế này, thật sự đi lại rất khó khăn.
-" Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa?".
Hắn từ đâu bò lên giường, còn lấy tay nghịch nghịch lọn tóc của cô. Gia Như xấu hổ kéo lấy tấm chăn trùm kín người, lí nhí lên tiếng.
-" Anh... hôm khác đi bệnh viện có được không? Chân em hơi nhói, thật sự không tiện đi lại".
Hàng mi hắn khẽ cụp xuống, trìu mến hôn lên lọn tóc mềm mại đó.
-" Được. Nghe theo em vậy. Hôm nay anh cũng muốn ở nhà, cùng vợ hâm nóng tình cảm".
Mặt cô đỏ lửng, cô hất tay hắn ra, phũ phàng lên tiếng.
-" Sến súa".
Hôm nay được ở nhà với hắn, thật có một chút bồi hồi. Thời gian cả ngày, hai người sẽ làm gì nhỉ?.
Cô mặc chiếc váy hồng nhạt. Trông mềm mại nhưng thật cao quý, thật sự rất có sức hút.
Hai người không hẹn mà gặp ở thư phòng. Con người Ngụy Khắc thật nghiêm túc, nếu đi làm thì đồ vest chỉn chu, ở nhà vẫn mặc đồ rất có quy tắc, áo sơ mi trắng hở cổ, áo bỏ vào quần nghiêm chỉnh. Cô mặc kệ hắn muốn mặc gì, vì kiểu người có sức hấp dẫn như hắn, mặc giẻ rách cũng thấy đẹp.
Ngụy Khắc liếc sang nhìn cô, Gia Như nhìn ở gốc nghiêng thế này, trông thật mị hoặc. Ngụy Khắc trầm giọng lên tiếng.
-" Em mặc như vậy thật sự rất nữ tính".
-" Bộ trước giờ em giống đàn ông lắm à?"- cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
-" Hửm? Để xem, lúc cưới em về, từ phong cách quần áo, đến sở thích hút thuốc của em, trông không khác nam nhân là mấy".
Hắn "ngây thơ" phân trần. Khóa miệng Gia Như giật giật mấy cái, thật muốn đá cho hắn một cái mà. Cô cúi xuống nhìn màn hình máy tính, tiếp tục gõ bàn phím, miệng làu bàu lên tiếng.
-" Anh không có việc gì làm à?".
-" Có chứ"- hắn cười cười lên tiếng.
-" Làm gì? Em thấy anh vẫn là ở không đấy thôi".
-" Ngắm em".
Hắn nở nụ cười rạng rỡ, tay chống lên mặt nhìn cô trìu mến. Gia Như tim đập thình thịch mấy cái, cúi gầm mặt lí nhí lên tiếng.
-" Dở người".
-" Đúng là, phụ nữ khi yêu trở nên dịu dàng hẳn, thậm chí càng lúc càng mê người".
Hắn tiếp tục cất giọng bỡn cợt, bây giờ trán Gia Như nổi ba vạch to tướng. Cô nở nụ cười châm chọc.
-" Còn anh, càng lúc càng trở nên lưu manh hơn".
Nụ cười bỡn cợt của hắn càng lúc càng sâu, nhìn thấy biểu cảm xấu hổ này của cô, tội gì không trêu đùa một chút.
-" Vậy em nói xem, bình thường em không thích mặc váy. Hôm nay lại dịu dàng như vậy, là muốn cho anh xem?".
-" Ồ! Hình như anh hiểu lầm thì phải, thay đổi một cách ăn mặc một chút đâu nói lên điều gì".
Cô cười gượng gạo, thật muốn đập ૮ɦếƭ tên chồng lưu manh này mà. Hắn nhấp một ngụm trà, bình thản lên tiếng.
-" Ừm, người đẹp, mặc gì cũng đẹp. Nhưng trong mắt anh, em đẹp nhất là lúc ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ".
Gia Như như điên lên, định tiến đến chỗ hắn đấm cho vài phát. Đừng coi thường bà nhé, ít nhất đã là đai đen karate rồi đấy.
Nhưng tội một cái là vừa bât dậy thì chân cô đau điếng, Ngụy Khắc cười đắc ý, hai tay đút túi quần rời khỏi thư phòng, còn không quên giở giọng châm chọc.
-" Ăn Hi*p người hiền, nghiệp báo đến sớm".
A, thật tức ૮ɦếƭ cô mà, cô nhìn hắn quát lớn.
-" Tôi đã "Hi*p" anh khi nào hả?".
[....]
Gần giữa trưa, cô cũng làm xong hết mấy công việc Thẩm Nhược Thanh giao. Nhìn đồng hồ đã quá giờ cơm, cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh, hắn lại đi đâu rồi.
Gia Như đi lò cò, khó nhọc trở về phòng. Nhưng trong phòng ngủ lại không thấy đâu, hay là hắn đi ra ngoài rồi.
Gia Như mệt mỏi không đi tìm nửa đành hỏi người hầu.
-" Này, cô có thấy Ngụy khắc đâu không?".
-" Thiếu gia ở phòng tập gym ạ".
Người hầu bảo là cuối hành lang của lầu một, rẻ phải là đến ngay.
Gia Như mệt mỏi đứng trước cửa phòng Gym, cô chợt nhận ra một điều bất thường từ chính bản thân mình, tại sao không có hắn ở bên, tâm tình lại khó chịu như vậy?.
Nhưng cất công đến đây tìm người, biết nói gì bây giờ. Gia Như cảm thấy có chút xấu hổ nên đành về phòng, nhưng cô vừa xoay lưng đi thì sau lưng vọng đến giọng nói trầm thấp của hắn.
-" Nhớ anh nên mới lặn lội từ thư phòng đến đây à?".
-" Không có... chỉ là đi ngang thôi".
-" Vợ yêu, em nói dối thật không có kĩ thuật, trên mặt em chữ hiện lên hết cả rồi".
Gia Như nhất thời không biết chữa ngượng thế nào, ngón tay run lên hết cả lên, đến nói còn không biết nói gì. Ngụy Khắc nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, cảm thấy bản thân có chút áy náy.
-" Anh vẫn đang dở việc, vào đây với anh".
Hắn bế cô vào ghế mềm trong phòng tập GIM. Gia Như đầu tóc rối bù định tức giận la hét. Tự dưng ánh mắt cô kinh ngạc đến ngỡ ngàng, Gia Như nhìn chằm chằm vào thứ hắn đang cầm trên tay, đó là một khẩu súng ngắn.
Gia Như nhíu mày, tại sao hắn lại có thể có được thứ này. Cô nghi hoặc lên tiếng.
-" Tại sao anh lại có thứ này?".
Cô chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hắn nở nụ cười hưng phấn, thích thú lên tiếng.
-" Em đoán xem, tại sao anh lại có thứ này?".
Gia Như há hốc miệng, tư duy lập tức được sắp xếp theo trình tự trong đầu cô. Gia Như bán tín bán nghi lên tiếng.
-" Buôn bán νũ кнí?".
-" Chính xác. Quả nhiên là vợ anh thông minh".
Ông trùm buôn bán nhà đất, buôn bán νũ кнí?
Đất? Chẳng phải ám chỉ đó là địa bàn sao?
Đúng, Ngụy Khắc không đơn thuần là tổng giám đốc bất động sản. Mặt trái, hắn chính là một ông trùm buôn bán νũ кнí.
Lúc gã cho hắn, Gia Như cảm thấy hắn không đơn giản chỉ là một tổng tài. Trên người Ngụy khắc luôn có một mùi nguy hiểm, một sự bất thường khiến cô không thể hình dung ra nỗi.
Gia Như trầm tư không nói gì. Bí mật này thật sự quá lớn, cô nhất thời biết đối mặt thế nào.
-" Anh cũng không có ý định giấu em. Chỉ là, em vốn thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ biết".
Hóa ra, người cô kết hôn bấy lâu nay là một ông trùm Mafia?.
Chuyện đã đến nước này, suy luận thêm một chút cũng đâu có sao. Gia Như trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
-" Địa bàn, buôn bán νũ кнí, thế giới ngầm".
-" Rất giỏi".
Hắn thán phục cô với ánh mắt ngạc nhiên, chỉ ba cụm từ Ngụy Khắc kiền biết ý cô muốn nói là gì.
Hắn tựa người vào tường, hàng lông mi rũ xuống, giọng nói trùng xuống.
-" Em... có sợ không?".
-" Không".
Gia Như thẳng thừng lên tiếng, trông ánh mắt không hề chứa đựng sự hoài nghi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó chạnh lòng, giọng hắn thoáng buồn.
-" Nếu biết trước điều này, em có hối hận... khi lấy anh không?".
-" Có".
Cô mỉm cười lên tiếng. Hắn kinh ngạc, đồng tử mở to nhìn cô đăm đăm, đôi môi khẽ mím chặt. Nhưng Gia Như lại bình thản lên tiếng.
-" Đó là khi em chưa có tình cảm với anh. Còn bây giờ, bất kể anh làm nghề gì, sang hèn ra sao, em vẫn không từ bỏ".
Hắn bị lời nói của cô làm cho hết lần này đến lần khác làm cho kinh ngạc. Ngụy Khắc nở nụ cười nhẹ nhõm, chợt hắn hứng thú lên tiếng.
-" Có muốn thử không?".
-" Sao cơ?".
-" Cảm giác sẽ có chút mới lạ, thử không?".
Ý hắn muốn dạy cô cách bắn súng. Nhưng mà, đây là lần đầu của cô, cảm thấy có chút hồi hộp.
Gia Như đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định tập trung vào hồng tâm. Ngụy Khắc đứng sau lưng cô, cẩn thận chỉnh động tác cầm súng cho cô. Hắn làm mẫu trước, Ϧóþ cò, viên đạn nằm trọn vẹn hồng tâm.
Gia Như ngạc nhiên há hốc miệng, cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Hắn đứng sang một bên nhường chỗ cho cô. Gia Như tập trung cao độ, động tác nạp đạn tuy không đến mức chuyên nghiệp nhưng khá thuần phục. Vì lúc nãy cô đã quan sát rất kĩ khi Ngụy Khắc nạp đạn.
Mười lăm phút trôi qua, mười tám viên đạn nằm ngổn ngang dưới đất. Mồ hôi trán túa ra như tắm, nhưng cô không hề thấy mệt mỏi, ngược lại cảm thấy hưng phấn vô cùng.
-" Khá lắm".
Ngụy Khắc chậm rãi lên tiếng. Hắn phải công nhận một điều, cô thực sự rất thông minh.
Phải nói là, những người biết được bí mật của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoài Hàn Thiên Minh và Iris ra, Gia Như là người thứ ba.
Hắn xoa đầu cô liên tục, giọng điệu có chút tự hào.
-" Tuy không quá xuất sắc, nhưng lần đầu được 8,5/10 là tốt rồi".
Đột nhiên hắn sấn tới chỗ cô, Gia Như mất đà lui về sau mấy cái. Ôi cái giọng lưu manh, từng lời từng lời nói không đứng đắn của hắn thủ thỉ bên tai cô.
-" Trên người anh cũng có "súng", em có muốn thử không?".
Cô hiểu "súng" ở đây có nghĩa là gì. Cô đẩy hắn ra, bực tức lên tiếng.
-" Không!".
Hắn cất khẩu súng lục vào chiếc hộp nhung màu đen, đặt vào ngăn tủ.
Hắn vác cô lên vai, thích thú lên tiếng.
-" Anh không dạy không? Thù lao của anh đâu?".
-" Cái gì mà thù lao. Là anh tự dạy cho em mà".
Cô khó nhọc lên tiếng.
-" Vợ yêu, anh công nhận em rất thông minh, nhưng sao chỉ số EQ lại thấp như vậy?".
Hắn cười sảng khoái. Gia Như cảm thấy bản thân một lần nữa lại bị con cáo già này lừa mất rồi.
-" Anh muốn thế nào đây?".
Cô bất đắc dĩ lên tiếng. Ngụy Khắc trầm giọng lên tiếng.
-" Không cần gì cả. Đêm nay, hôn anh đến khi nào anh cho phép em mới được đi ngủ".
-" KHÔNG BAO GIỜ".
Gia Như gằn lên từng chữ. Cố gắng giãy giụa nhưng bất thành, hôm nay biết vậy cô đi làm luôn cho rồi.
[....]
Ngày cô mong chờ cuối cùng cũng đến. Hôm nay là sinh nhật cô, Gia Như diện bộ váy trắng tinh trông duyên dáng vô cùng.
Cô hồ hởi kéo kéo tay hắn.
-" Về ngoại thôi".
Nhưng hắn lại bày ra thứ biểu cảm áy náy, có lỗi với cô.
-" Ừm... hôm nay có lẽ em phải đi một mình rồi. Ở Anh có việc gấp cần anh bay qua đó một chuyến".
Hai bàn tay cô buông thỏng, nhưng Gia Như vẫn cố mỉm cười.
-" Không sao, em đi một mình cũng được".
-" Anh rất tiếc, em nói với ngoại giúp anh, anh sợ bà ấy buồn".
Giọng hắn nghe não nề lắm. Gia Như thật sự rất buồn nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt tinh nghịch.
-" Biết rồi. Anh cũng vì công việc, bà sẽ hiểu mà".
Hắn gật đầu.
Gia Như dõi theo chiếc Audi khuất dần, hàng mi mỏng khẽ rủ xuống. Những tưởng, năm nay có thể cùng hắn tổ chức sinh nhật. Xem ra là đòi hỏi quá nhiều rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc