Yêu Em, Yêu Đến Điên Cuồng - Chương 36

Tác giả: Ngư Xích

Hắn dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt vô cảm.
Đột nhiên đầu hắn đau nhói, hệt như có ngàn mũi kim vô hình đâm vào. Bất chợt những hình ảnh đau thương của cô ùa về tâm trí hắn. Hình ảnh cô cả người lạnh cóng trong đêm bão tuyết, thân hình nhuốm màu đỏ tươi, máu bê bết hòa trộn vào nước mưa.
Đến lúc hắn bừng tỉnh thì cô đã không còn ở đây nữa. Ngụy Khắc tức giận đấm mạnh vào tường, lẩm bẩm trong miệng.
-" ૮ɦếƭ tiệt, giận quá mất khôn rồi".
Con người khôn khéo nhất là tự biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Hắn thấy bản thân thật tồi tệ.
Ngụy Khắc tới bữa tiệc tìm cô, hắn đảo mắt một lượt, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô đâu. Bước chân hắn càng lúc càng vội vàng, cách nhanh nhất bây giờ chính là điện thoại cho cô. Nhưng những gì hắn nhận được chỉ là những tiếng tút dài máy móc ở đầu dây bên kia.
Gia Như rời cửa Nam của nhà hàng bỏ ra ngoài từ lâu.
Trên đường tối, thân ảnh mảnh mai hòa lẫn với ánh đèn mờ nhạt thật khiến người ta có cảm giác cô độc.
Cô nện từng gót giày thật mạnh xuống nền đất, giống như nền đất là hắn để cô trút giận. Gia Như nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng.
-" Đồ ngạo mạn, tên ôn dịch nhà anh... em ghét anh".
Số cô xui xẻo, chẳng may gót giày lọt vào khe cóng. Cô thở dài thườn thượt, lửa giận trong lòng không nguôi đi là bao.
Cô chật vật lắc lắc gót giày, cố lấy nó lên, nhưng vì là giày cao gót nên cô bị trật chân, thành ra bị bong gân.
Chợt sau lưng cô truyền đến giọng nói trầm thấp.
-" Đừng động đậy. Cô bị chật trân rồi".
Gia Như lập tức quay sang, lại là Đàm Phong. Gia Như nhíu mày, cất giọng cộc lốc.
-" Lại là anh?".
Đàm Phong không để ý đến thái độ hậm hực của cô. Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc chân của cô lên. Đàm Phong xoa nhẹ lên cổ chân cô, trầm giọng lên tiếng.
-" Bị bong gân rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện".
Đàm Phong lúc xoa chỗ đau của cô khiến Gia Như đau điến muốn đạp cho anh ta một cái. Nhưng cô đành nhấn nhịn nuốt vào trong, chỉ nhíu mày một cái rồi lịch sự lên tiếng.
-" Cảm ơn anh nhưng tôi không cần".
-" Chẳng lẽ muốn biến thành chân heo?".
Lửa giận trong lòng cô không kiềm được mà bộc phát ra bên ngoài. Cô không kiêng nể Đàm Phonh nữa mà thẳng thừng lên tiếng khiêu khích.
-" Chân heo hay không mặc kệ tôi, không liên quan đến anh. Sao mỗi lần gặp anh là tôi đều gặp phải sao chổi, anh là cố tình đi theo tôi? Anh thích tôi đến vậy à? Thích phụ nữ có chồng, gu Đàm tổng mặn đến vậy sao?".
Cô lườm anh ta một cái rõ dài. Tưởng rằng vì những câu nói châm chọc của cô mà tự ái bỏ đi. Nào ngờ anh ta nở nụ cười nhếch mép, hai tay đút vào túi quần bình thản lên tiếng.
-" Tôi thích em, thích người phụ nữ có chồng. Ai dám cấm?".
Gia Như nhất thời đứng hình mấy giây. Thích cô? Anh ta sao? Không phải chứ, chỉ là hứng thú nhất thời thôi, không đáng để cô bận tâm.
Đàm Phong nhân cơ hội này muốn đưa Gia Như rời đi. Nhưng ông Trời không cho anh ta cơ hội đó. Ánh đèn pha lóa mắt rọi thẳng đến chỗ họ. Chiếc Audi đậu cái kịt sát bên cô.
Ngụy Khắc bước xuống xe, hắn ta vẫn vậy, khí thế ngút trời. Hắn kéo cô về phía mình, Gia Như rùng mình một cái. Hắn nhận ra sự khác thường của cô, nhíu mày lên tiếng.
-" Bị gì rồi?".
-" Bong gân".
Cô hạ giọng đáp lại. Cho dù hai người đang cãi nhau, cũng không nên cho người ngoài biết loại chuyện xấu hổ này, nhất là Đàm Phong.
Tiếc là, anh ta đã biết tất tần tật rồi.
Ngụy Khắc không ngần ngại mà bế cô lên. Gia Như bị hành động này của hắn mà làm cho kinh ngạc.
Ngụy Khắc không kiêng nể Đàm Phong, rời đi không lời chào hỏi. Chợt sau lưng hắn vọng đến giọng nói cảnh cáo kèm theo sự khiêu khích của Đàm Phong.
-" Có mà không biết trân trọng, đến lúc mất đi thì đừng có điên cuồng tìm kiếm".
Hắn quay nửa khuôn mặt về phía Đàm Phong, đằng đằng sát khí.
-" Chuyện của tôi không cần Đàm tổng xen vào. Như vậy thật không tốt chút nào".
Ngụy Khắc lái xe đi mất. Đàm Phong đứng tựa lưng vào xe, châm một điếu thuốc kéo một hơi thật dài. Ngón tay anh ta gõ gõ vào kính xe, thích thú lên tiếng.
-" Để rồi xem".
[.....]
Ngụy Khắc đậu xe ngay đài phun nước. Gia Như còn tính mở cửa xe bước vào nhà, cô còn chưa động vào cửa thì nó đã mạnh bạo được mở ra.
Hắn nhanh chóng bế cố lên, Gia Như giãy giụa không ngừng.
-" Làm gì vậy... em tự đi được".
-" Yên nào".
Chỉ một lời nói rất nhẹ nhàng liền khiến cô im bặt. Gia Như nhìn vào mắt hắn, sâu không thấy đáy. Sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ, Gia Như cảm thấy con người Ngụy Khắc nên dùng câu " trong cương có nhu" thì đúng hơn.
Hắn đặt cô xuống ghế sopha. Vặn tới vặn lui cổ chân của cô, Gia Như nhíu chặt lông mày, tức giận lên tiếng.
-" Rốt cuộc anh có biết làm không vậy. Nó vốn đã là chân heo rồi đấy".
Hắn vẫn không để vào tai lời cô nói, tiếp tục vặn tới vặn lui chỗ bông gân vừa trừng mắt nhìn người hầu.
-" Phong Hải vẫn chưa tới?".
Hắn vừa dứt câu thì ngoài cửa truyền đến giọng nói hớt hải của Phong Hải.
-" Đã tới rồi đây".
Hắn đứng tựa lưng vào tường, nhường chỗ cho Phong Hải.
Ông ấy liếc nhìn cái chân heo của cô, nhíu mày lên tiếng.
-" Hầy. Chỗ này đáng ra không sưng to như vậy, bị ngoại lực tác động nhẹ vài lần liền biến thành sưng húp lên rồi".
Gia Như đảo mắt về phía hắn, ý nói Ngụy Khắc chính là thủ phạm.
Phong Hải thở dài thườn thượt. Ông ấy dùng dây thun băng cố định cổ chân của cô. Bác sỹ giỏi có khác, động tác rất thuần phục, không đau đớn như Ngụy Khắc động vào.
-" Thiếu phu nhân, tuần này hạn chế cử động. Đây là thuốc giảm đau, uống 1-2 viên/lần, ba lần trong ngày"
Gia Như cất giọng đầy cảm kích.
-" Bác sỹ Phong, cảm ơn. Vất vả cho ông rồi".
Đương nhiên, ông ấy cũng là người đã cứu cô khỏi cơn nguy kịch lúc cô bị tai nạn xe. Phong Hải đỗ mồ hôi trán, cười áy náy.
-" Uầy, thiếu phu nhân, không dám, không dám".
Cô sờ sờ lên chỗ bong gân, thở hắt ra một hơi rõ dài. Cô không thèm để mắt đến hắn, nhấc từng bước chân khó nhọc lên cầu thang. Hắn nhíu mày, hậm hực lên tiếng.
-" Đi đâu đấy?".
-" Lên lầu".
Cô đáp lại cộc lốc. Nhìn bộ dạng chật vật của cô, trán hắn nổi ba gân xanh to đùng. Hắn vác cô lên lầu, hệt như vác một bao cát.
-" Có miệng làm chi mà không biết nhờ"
Gia Như đấm đấm vào lưng hắn, quát lớn.
-" Anh làm cái gì vậy? Bỏ tôi xuống, tôi tự đi được".
-" Gan em càng lúc càng lớn rồi phải không?".
Cô lại lặp tức nín bặt. Tại sao trong lời nói rất nhẹ nhàng đó, Gia Như cứ cảm thấy đáng sợ như thế nào ấy.
Hắn đặt cô xuống giường. Một chân hắn khụy xuống, hai bàn tay đặt lên đầu gối cô, cất giọng thỏ thẻ.
-" Anh... xin lỗi, đáng ra anh không nên như vậy. Anh thừa nhận bản thân ích kỉ, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến cảm xúc của em, xin lỗi".
Nhìn hắn chân thành như vậy khiến cô mềm lòng bội phần. Cô xoa lấy mu bàn tay hắn, mỉm cười lên tiếng.
-" Không giận anh".
Khuôn mặt bình thản của cô càng khiến hắn cảm thấy áy náy, tội lỗi. Vì chính hắn đã từng hứa với cô, cô chỉ cần ngày ngày sống vui vẻ, mọi chuyện khác hắn đều sẽ lo liệu. Vậy mà, người làm cô buồn nhiều nhất chính là hắn.
-" Hay là ngày mai, chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra. Phong Hải rất giỏi, nhất định sẽ có cách".
Ngụy Khắc thấy ánh mắt cô thoáng buồn liền chuyển đề tài ngay.
-" Không nhất thiết là ngày mai. Chừng nào đi cũng được...".
-" Nếu anh muốn ngày mai thì chúng ta sẽ đi. Dù gì ngày mai cũng không có việc bận gì".
Cô cắt ngang lời hắn. Cảm thấy bản thân có chút bức rức khó chịu, chắc là do nhiều mồ hôi rồi, đã vậy chiếc váy lại bó sát.
Cô vào nhà tắm, cố luồng tay qua kéo cái khóa sau lưng xuống, chật vật vô cùng.
-" Để anh".
Hắn kéo cái khóa xuống, cả tấm lưng nõn nà của cô đập vào mắt, lập tức yết hầu chuyển động lên xuống liên tục.
Gia Như toàn thân nóng bừng, vội chạy ngay vào nhà tắm đóng kín cửa. Dọa cô một trận rồi, lúc bàn tay hắn chạm vào da thịt cô, Gia Như cảm thấy toàn thân như tê liệt.
Chiếc váy Lam Nhạc được cô treo lên rất cẩn thận, đồ đắt tiền mà hỏng thì uổng lắm.
Dòng nước ấm tuôn lên người, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Chợt có tiếng kéo cửa nhà tắm, Gia Như giật thót quay đầu nhìn lại. Hắn đứng khuỷ tay chống lên tường, đôi mắt nhìn cô gợi tình. Cô nhất thời bối rối vô cùng, luống ca luống cuống cả lên.
-" Anh... anh vào đây làm gì... em còn chưa tắm xong".
Hắn vẫn bình thản bước vào. Bộ dạng này của hắn có chút không đứng đắn, nút áo sơ mi cởi gần một nửa, để lộ ra làn da màu đồng rắn chắc.
Hắn vòng cánh tay vững chắc của mình qua eo cô, cả khuôn mặt điển trai của Ngụy Khắc úp vào vai cô. Mặc kệ nước đã thấm ướt hết áo hắn, hắn vẫn không có phản ứng gì. Hơi thở nống ấm của hắn phả vào da thịt cô, Gia Như toàn thân cứng đờ, loại tình cảnh này phải xử lí thế nào đây.
-" Em... tối nay được không... anh nhịn đã một thời gian rồi...".
Thì ra là vậy. Hình như cũng rất lâu rồi cô không cùng hắn làm loại chuyện đó. Ngụy Khắc cắn nhẹ vành tai cô, nỉ non lên tiếng.
-" Vả lại, vợ yêu, chẳng phải lúc phòng thay đồ, em cũng đã hứa với anh rồi sao?".
Cô gượng cười, Gia Như cảm thấy bây giờ hắn như một con cáo già thế này.
Hắn đặt cô lên giường, mái tóc ướt đẫm của hắn nhỏ vào giọt nước vào mặt cô, phải nói là... có chút quyến rũ. À không, không phải quyến rũ một chút, mà là quyến rũ đến mê người.
Đêm dài triền miên, trong phòng ngập tràn cảnh xuân lãng mạn. Từng động tác đều rất đều đặn và ôn nhu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc