Mắt đối mắt, sự khiêu khích trong mắt đối phương chỉ có hắn và Đàm Phong biết rõ. Doãn Kha Lan tiếp đón Đàm Phong rất niềm nở, hệt như lúc tiếp chuyện với Ngụy Khắc.
Đàm Phong cười nhếch mép, đưa bàn tay về phía hắn, cất giọng trầm trầm.
-" Hân hạnh được gặp, Ngụy tổng".
-" Hân hạnh".
Hắn nhíu mày đáp lễ. Bắt tay với kẻ thù thật không dễ dàng chút nào, nhưng ở đây, hai người bọn họ công khai đối mặt nhau thì đó là điều chẳng khôn khéo.
Đột nhiên hắn thấy Đàm Phong liếc mắt về phía Gia Như, ngay lập tức tia sát khí trong đáy mắt hắn bùng lên dữ dội.
Ngụy Khắc cố hạ thấp giọng với Doãn Kha Lan.
-" Các người cứ tiếp tục nói chuyện. Tôi qua đằng này một lát, xin phép".
Lúc rời đi, dưới mái tóc nâu đó, ánh mắt xanh thẳm trừng Đàm Phong một cái. Tuy nhiên anh ta không hề né tránh, còn nở nụ cười khiêu khích. Rõ ràng là người có bản lĩnh mới dám đối mắt với hắn.
Vì trên người Ngụy Khắc, thứ khiến người khác và ngay cả Gia Như cảm thấy áp lực và sợ hãi chính là đôi mắt xanh thẫm kia.
Ngụy Khắc đi đến chỗ Gia Như. Cô thấy hắn nhanh như vậy đã trở lại liền thắc mắc.
-" Nhanh như vậy đã trở về? Cảm thấy trong người không thoải mái?".
Cô tinh ý nhận ra sự khó chịu trên mặt hắn. Ngụy Khắc ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ xoa đầu cô.
-" Ừm... một chút thôi...".
Hắn trầm giọng lên tiếng.
Gia Như nãy giờ nhìn đống hộp nhung đỏ trên bàn liền thắc mắc.
-" Nhiều hộp như vậy. Chắc hẳn đó là quà mừng thọ của khách dự tiệc?".
-" Đúng rồi".
-" Vậy quà của anh là gì?".
Cô hớn hở dò hỏi. Dù sao hắn cũng là kẻ có tiền, chắc hẳn quà mừng thọ cũng không tầm thường.
-" Một biệt thự nghỉ mát ở ngoại ô thành phố".
Gia Như há hốc miệng, cô chỉ dám nghĩ đến là trang sức đá quý hay gì đó thôi. Ai ngờ lại là một căn biệt thự luôn chứ. Đúng là kẻ có tiền tặng quà cũng khác người.
Hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc không cất thành tiếng của cô, mỉm cười nói.
-" Ngạc nhiên cái gì? Chẳng phải em cũng đã đứng tên hai căn biệt thự ở thành phố A sao?".
Cô lại đứng hình mất mấy giây. Đứng tên hai cái biệt thự? Cô sao?.
Gia Như khó khăn lắm mới cất lời được.
-" Em? Em có hai căn biệt thự,từ khi nào vậy?".
-" Em bất ngờ làm gì, mọi chuyện anh đã lo liệu từ lâu rồi".
Từ lâu? Rốt cuộc là từ lúc nào chứ. Hắn thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân đan chéo vào nhau. Gia Như nhận thấy hình như cơ mặt hắn đang thả lỏng, không còn sự khó chịu trong đó nữa.
Đột nhiên có hai tên cao lớn xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu lễ phép.
-" Ngụy tổng, Doãn lão gia muốn gặp ngài".
Hắn liếc nhìn hai tên vệ sĩ đó, tư thế chéo chân không đổi, cất giọng nhàn nhạt.
-" Tôi nhớ Doãn gia mời tôi đến đây dự tiệc, chứ đâu có nói là bàn công việc?".
-" Việc này...".
Hai người đàn ông lộ rõ vẻ lúng túng thấy rõ. Hắn vẫn không để ý đến họ, tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế. Hắn nở nụ cười nhếch mép, ngạo mạn lên tiếng.
-" Nói Doãn gia các người, muốn gặp tôi, bảo ông ta đích thân đến đây".
Gia Như thấy được sự kinh ngạc không giấu đi đâu được của hai người đàn ông. Yêu cầu như vậy quả thật là làm khó rồi.
-" Chúng tôi đã hiểu".
Bọn họ cúi người một cái rồi rời đi. Gia Như liếc sang nhìn thì thấy biểu cảm của Ngụy Khắc vẫn rất điềm tĩnh. Cô thắc mắc lên tiếng.
-" Không chỉ Doãn gia, những ông lớn trong giới kinh doanh mỗi lần mở tiệc, chẳng phải đó chỉ là cái cớ thôi sao? Em nghĩ sự thật là bọn họ muốn lợi dụng và nhờ vả đối phương. Em nghĩ mỗi lần anh đi dự tiệc đều không tránh khỏi những chuyện này. Huống hồ, thân phận của anh không tầm thường".
-" Thông minh".
Quả nhiên khả năng quan sát của cô rất nhạy bén. Hắn xoa đầu cô nhằm ý tán thưởng. Còn một điều nữa mà cô thấy khó hiểu, hắn vì sao lại muốn làm khó Doãn lão gia như vậy.
-" Anh muốn làm khó Doãn lão gia là có lí do đúng không?".
-" Đúng. Ông ta là lão già ngạo mạn".
Gia Như gượng cười trong lòng. Chẳng phải Ngụy Khắc cũng rất ngạo mạn hay sao? Nhưng mấy ai đủ bản lĩnh làm khó hắn.
Chợt có ba người đàn ông một già hai trẻ đứng trước mặt bọn họ. Doãn lão gia cất giọng cười sảng khoái.
-" Ngụy tổng, anh đến dự tiệc quả là hân hạnh cho tôi".
Hắn nở nụ cười đắc ý, cất giọng nhàn nhạt.
-" Doãn lão gia nghĩ nhiều rồi".
Lão già đó liếc sang Gia Như, cất giọng như có như không.
-" Đây là... Ngụy thiếu phu nhân?".
Gia Như giữ phép lịch sự, hướng ông ta cúi đầu một cái.
-" Cô ấy là vợ tôi. Vào mục đích chính của ông".
Khác với vẻ hòa nhã ban nãy, lời lẽ bây giờ có chút lạnh lùng của Ngụy Khắc vang lên.
Doãn lão gia giật bắn mình, ông ta cười xuề xòa.
-" Khiến Ngụy tổng chê cười rồi. Việc này, chúng ta vào phòng rồi hẳn bàn".
Gia Như cũng đi cùng hắn, nhưng cô không vào phòng mà ở ngoài đợi.
Cô nhíu mày nhìn cửa phòng, đi tiệc hắn còn chưa ăn lấy một miếng liền bị lôi đến đây bàn việc này nọ. Không thể gặp hắn theo cách thông thường được sao?.
Mà hình như.... không phải ai nói muốn gặp là gặp được hắn. Chính vì vậy mà đây là cơ hội tốt nhất để Doãn lão gia gặp được hắn.
Gia Như muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Từ phòng của bọn họ cách nhà vệ sinh không xa mấy, qua khúc cua đi thêm mấy bước chân là đến.
Ai ngờ chốn xa lạ này lại gặp được người quen. Gia Như vừa bước ra thì gặp ngay bạn cũ. Anh ta cũng ngạc nhiên lắm, vui vẻ nói cười với cô.
-" Tôn Gia Như, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, bất ngờ thật đấy".
Gia Như gượng cười, có cần phải lôi họ của cô ra gọi không.
-" Mình cũng vậy. Sau lần tốt nghiệp xong, mỗi lúc họp lớp thì không thấy cậu đâu hết, hệt như bốc hơi vậy".
Kim Ngạn gãi gãi đầu lên tiếng.
-" Thật ra lúc đó mình đi học ở Mỹ, mới trở về từ năm rồi thôi. Cậu... vẫn khỏe chứ? Cậu đi dự tiệc một mình à?".
Gì vậy? Hỏi bình thường có được không? Làm gì mà mặt mày đỏ ửng lên hết vậy.
-" Mình ổn. Mình không đi một mình, mình đi cùng chồng".
Tự nhiên nghe câu trả lời của cô, sắc mặt Kim Ngạn trở nên khó coi. Kinh ngạc có, buồn bã có, vì sao vậy?.
-" Thì ra cậu đã lập gia đình. Mình đến trễ một bước rồi".
Anh ta cúi gặm mặt, lời nói rất nhỏ, dường như chỉ có hai người nghe thấy. Tình cảnh này cô chưa gặp qua bao giờ.
Nhưng Gia Như đâu biết rằng, màn chào hỏi của hai người đã được người nào đó thu hết vào mắt. Gia Như chợt lạnh gáy, cảm giác có chút bất an.
Cô muốn nhanh chóng rời đi chỗ này, nhưng chân còn chưa bước thì người đã ở trước mặt.
Ngụy Khắc khuôn mặt lạnh lẽo, hướng ánh mắt tức giận về phía cô. Kim Ngạn cũng nhận ra điều đó, anh ta quay đầu lại thì ngạc nhiên đến không thốt nên lời.
Ngụy Khắc hai tay đút vào túi quần, ánh mắt dò xét Kim Ngạn, lời nói có chút mỉa mai.
-" Kim công tử, không phải vẫn còn đang đi học sao, hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này chơi? Không sợ ảnh hưởng đến việc học à?".
Tức là trong mắt Ngụy Khắc, Kim Ngạn chỉ là một kẻ vắt mũi chưa sạch.
Kim Ngạn hơi run rẩy, nhưng vẫn còn can đảm hét lớn vào mặt hắn.
-" Anh... anh có ý gì hả?".
-" Quả nhiên chỉ là nhãi con. Ngay cả phép tắt lễ độ còn không có thì lấy tư cách gì nói chuyện với tôi".
Nói rồi hắn nắm tay Gia Như kéo cô đi, Kim Ngạn vẫn không phục, cố giữ Gia Như lại.
-" Anh có quyền gì mà bắt cô ấy đi. Anh là ai?".
Ngụy Khắc trừng mắt với anh ta, tức giận gằn lên ba tiếng.
-" Bố cô ấy".
Câu trả lời cũng khiến Gia Như hóa đá. Hắn kéo tay cô đi, đến một gốc khuất thì ép cô vào tường, giọng nói hạ thấp như quả bom nổ chậm.
-" Em... bây giờ thật khiến anh cảm thấy chán ghét, trên người.... toàn mùi của người đàn ông khác".
Cô kinh ngạc nhìn chăm chăm vào ánh mắt hắn. Cô đã từng bị hắn nhục mạ, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy bản thân thật hạ đẳng, dễ dàng bị người khác vu nhục.
Lòng quặn thắt nhói đau, cô nhìn hắn hét lớn.
-" Anh đừng có mà quá đáng. Bạn bè chẳng lẽ gặp nhau chào hỏi một câu là chuyện quá đáng?".
Ánh mắt hắn lóe lên tia sát khí, Ngụy Khắc cất giọng lạnh lùng.
-" Cút khỏi mắt tôi".
Gia Như mở to hai mắt, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì mà trong phút chốc liền biến thành kẻ đáng ghét trong mắt hắn.
Gia Như đẩy hắn ra thật mạnh, tức giận chạy đi mất. Ngụy Khắc nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt vô cảm.
Cuộc đối thoại vừa rồi vô tình lọt vào tai một người. Đàm Phong đứng lặng trong gốc khuất, trầm mặc không nói gì.