Gia Như húp hết cháo. Lần đầu tiên cô cảm thấy nó ngon như vậy, vì mấy ngày nay cô bị bệnh nên khẩu vị đắng chát.
-" Có ngon không?"
-" Ừm. Ngon lắm".
Cô đặt bát cháo lên tủ. Có một chuyện cô suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định nói với hắn. Chuyện này là cô thật sự nghiêm túc.
-" Khắc, em có chuyện muốn nói".
-" Nói đi".
Ánh mắt hắn rất trông chờ. Dường như là đang muốn cô yêu cầu hắn làm chuyện gì đó.
-" Chúng ta... ly hôn đi".
Hắn vẫn không ngạc nhiên, khuôn mặt vẫn rất bình thản, sau cùng chỉ cười nhếch lên.
-" Em là đang chán nên muốn đùa với anh phải không?".
-" Em không đùa, em thật sự nghiêm túc".
Bộ mặt của cô rất kiên quyết, rất nghiêm túc, như thể núi Thái Sơn có ngã cũng không thay đổi được chủ ý của cô.
Ngụy Khắc sững người, con ngươi đen láy của cô như xoáy sâu vào tâm can hắn. Hắn nhíu chặt lông mày, lời nói cũng uy nghiêm vô cùng.
-" Bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù là bây giờ và mãi mãi về sau, anh sẽ không ly hôn với em. Em có hay không cũng đừng nghĩ đến cái ý nghĩ ngu ngốc ấy nữa, em không được phép ly hôn với anh".
Lời nói có chút dọa người của hắn bỗng khiến tim cô giật thót một cái. Gia Như lấy hết can đảm, cầm lấy hai bàn tay hắn, bình tĩnh hết sức có thể.
-" Khắc, nghe em nói đi".
Hắn bực tức quay mặt sang chỗ khác, tức giận nạt lớn.
-" Em im đi, anh không muốn nghe".
-" Không muốn cũng phải nghe. Chúng ta ly hôn đi, bản thân em vô lực, sau này mãi mãi không thể sinh con cho anh. Anh có hiểu không?".
Từng lời nói của cô như nhát dao vô hình xuyên thủng tâm can hắn.
Ngụy Khắc mở to đôi đồng tử nhìn cô thật kĩ, cô đang nói, cô không thể sinh con, vậy có nghĩa là... vô sinh?.
Nhưng hắn vẫn không muốn tin. Vẫn cố ích kỉ nói ra một lí do.
-" Đó chỉ là cái cớ để em rời xa tôi, để có thể đến với người khác, có đúng không?".
Tưởng rằng cô sẽ quát tháo ầm ĩ. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đó chỉ còn lại nụ cười vô cảm, rồi bỗng nhiên cô cười lớn, hệt như một kẻ điên.
-" Ngụy Khắc ơi là Ngụy Khắc, đến bây giờ em thật không tin anh có thể nói lời này. Đến giờ thì em đã rõ, anh trước giờ căn bản không tin em, một chút cũng không".
Thấy bộ dạng này của cô nên hắn hơi hoảng, Ngụy Khắc vội ôm chầm cô vào lòng, siết thật chặt.
-" Anh xin lỗi em, nhất thời... anh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật".
Cô cũng vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhẹ nhàng thuyết phục.
-" Anh đừng bướng nữa. Ly hôn là cách tốt nhất, tiền đồ Ngụy gia thật sự rất đồ sộ. Tương lai cần có người thừa kế. Nhưng bây giờ căn bản em bất lực, xét về danh phận, thật không xứng với anh".
Hắn tức giận nắm lấy bả vai cô hét lớn.
-" Em muốn ly hồn, đơn giản chỉ nghĩ đến danh phận. Em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh không? Có không?".
-" Nực cười. Vậy anh có biết, một người phụ nữ cả đời không thể làm mẹ, nó thật sự là điều kinh khủng".
Cô hét lại đến cổ nổi gân xanh. Ngụy Khắc cắn chặt môi, đôi mắt xanh thẫm của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của cô, lời nói ra thật khiến người khác chỉ biết tin tưởng tuyệt nói.
-" Gia Như mà anh biết không phải là một người nhu nhược như thế này. Anh chưa từ bỏ, người thân của em chưa từng từ bỏ, tại sao em lại muốn buông xuôi trước? Việc của em chỉ là cố gắng sống cho thật tốt, thật vui vẻ là được. Mọi chuyện còn lại, cứ để anh lo".
Rành rọt từng chữ. Từng lời nói bá đạo của hắn dần dần phá tan cái lớp bọc nhu nhược của cô. Gia Như ngây người nhìn hắn, chỉ biết ngoan ngoãn mà lên tiếng.
-" Vâng".
Hắn 乃úng nhẹ lên trán cô, giở giọng trách cứ.
-" Hiểu được là tốt".
Không khí của hai người đột nhiên ngượng ngùng hơn hẳn, cãi nhau thì cãi đến nổi gân. Đến lúc im lặng thì tiếng con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy.
-" Anh".
-" Em".
Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng, vẫn là ưu tiên phụ nữ, Ngụy Khắc liền lên tiếng.
-" Em nói trước đi".
-" Em... chỉ muốn hỏi anh, là... ừm... anh về đây từ lúc nào vậy?".
-" Lúc quản gia gọi điện nói em nằm viện, hai tiếng sau là anh đã ở đây rồi".
-" Vâng. Vậy anh có gì muốn nói không? Ban nãy thấy anh cũng định mở lời".
Ngụy Khắc im bặt không lên tiếng, hắn liếc nhìn khuôn mặt cô. Vẫn rất xinh đẹp, như lại tiều tụy đi nhiều. Hắn với tay vén mái tóc của cô ra đằng sau, lời nói có chút lưu manh.
-" Gần đây trông em thật ốm, là anh dùng hao quá hay sao?".
-" Không có, là do em bệnh nên mới ốm mà".
Cô hồn nhiên đáp lại. Rồi hắn ngồi nhích lại gần cô,từng chút, từng chút. Khuôn mặt hai người rất gần nhau, môi hắn sắp chạm đến môi cô.
Bỗng nhiên một cái \'bóng đèn\' to đùng xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Từ cửa phòng là giọng nói của Vương Kì Tử.
-" Gia Như, bọn anh vào nhé".
Cả hai con người sắp hôn nhau đột nhiên giật bắn mình. Vương Kì Tử và Thẩm Nhược Thanh cũng khó xử không kém, Nhược Thanh đành mở lời chữa cháy.
-" Ngụy tổng".
Tất nhiên, Ngụy Khắc nhíu chặt lông mày đến khuôn mặt méo xệch. Làm hỏng việc tốt của hắn, chả trách tại sao hắn lại bực đến vậy.
Gia Như cũng không ngoại lệ, cô nhanh chóng đổi chủ đề, xem hai người vừa mới tới như không thấy chuyện trên giường.
-" Hai người, mau ngồi".
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, không quên kề sát bên tai cô thủ thỉ.
-" Anh qua công ty một lát, xong rồi nhớ điện cho anh".
Rồi cắn nhẹ lên vành tai cô, dĩ nhiên là chuyện đó hai người kia không hề nhìn thấy.
Khuôn mặt của cô nóng ran, cảm thấy máu như chảy xộc lên não, không chỉ nóng ran mà còn đỏ như cà chua chín.
Thẩm Nhược Thanh và Vương Kì Tử đưa mắt nhìn nhau không nói nên lời. Vương Kì Tử hắng giọng một cái, rồi cũng nhanh chóng mở lời hỏi thăm.
-" Hôm qua đến nay cảm thấy như thế nào rồi?".
-" Đã đỡ hơn nhiều rồi".
-" Xuất huyết bao tử không thể xem nhẹ"- Thẩm Nhược Thanh nói xen vào.
Cả ba ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Dạo gần đây ba người họ gần như rất thân với nhau, mà đáng nghi hơn là Kì Tử và Thẩm Nhược Thanh lại như hình với bóng, chẳng lẽ là yêu rồi?
Khi hai người rời đi, chỗ Vương Kì Tử ngồi có vương lại sợi tóc. Gia Như cầm lên, cảm thấy có chút may mắn.
-" Trời giúp mình rồi".
[.....]
Ánh bình minh chiếu những tia nắng nhẹ nhàng qua cửa sổ gần giường bệnh, hàng lông mi xinh đẹp của cô khẽ động đậy. Đã sáng rồi sao?.
Gia Như nhìn qua người bên cạnh thì thấy hắn vẫn còn ngủ. Bên cạnh là mấy xấp tại liệu, lại thức đêm làm việc nữa à?.
Cô lấy cái chăn trên giường phủ lên người hắn. Tiết trời lại sắp vào đông, nên thỉnh thoảng con người cũng sẽ run rẩy vì một trận gió lạnh thổi qua, cô cũng không ngoại lệ.
Chợt có tiếng gõ cửa, là thư kí của hắn. Cậu ta thấy cô liền cất giọng.
-" Thiếu phu nhân, thiếu gia có ở đây không ạ?".
Cô đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. Cô cùng cậu ta ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa.
Cô muốn đi dạo một chút cho đổi không khí, cậu thư kí này là lần đầu tiên cô nói chuyện.
-" Cậu làm việc cho anh ấy đã lâu?".
-" Vâng, lúc thiếu gia nhận chức là tổng giám đốc là tôi đã đi theo ngài ấy rồi".
-" Vậy à? Dạo này... chắc anh ấy rất bận".
Cô hỏi cậu thư kí, nhưng ánh mắt lại không nhìn cậu, nhường như đang nhìn chăm chăm vào bầu trời xa thẩm kia.
-" Thật sự rất bận. Lúc ở Anh quốc, ngài ấy làm việc đến cơm cũng không kịp ăn".
Cơm cũng không kịp ăn? Vậy mà lại vì cô tức tốc quay về đây nhanh như vậy. Gia Như chợt có cảm giác tội lỗi, cô tâm sự một câu khiến cậu bất giác rùng mình.
-" Khi xuất viện tôi nhất định bồi bổ anh ấy, nấu thật nhiều món ngon"
Nhớ trước đây, hắn từng nói với cậu.
-" Vợ tôi cái gì cũng được, chỉ có nấu ăn thì thua".
Nụ cười của cậu méo xệch, chỉ biết ngậm ngùi đáp lại.
-" Vâng... nhất định... là vậy".
Cả hai cùng trở về phòng, Gia Như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi cậu.
-" Tìm anh ấy gắp như vậy. Có việc bận sao?".
-" À vâng... cũng không gấp. Chỉ là gần một tiếng nữa là có cuộc họp".
-" Để tôi gọi anh ấy".
Gia Như nhanh chóng bước vào trong. Ở hành lang bệnh viện đối diện phía bên này. Một người đàn ông cao lớn đứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh của cô, trên đôi môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm.