Mấy ngay sau đó, Ngụy Khắc làm việc thiếu tập trung hẳn. Hắn hay bật màn hình điện thoại, lật đi lật lại tờ lịch của tháng chín, thậm chí là dùng 乃út đánh dấu số ngày.
Một ngày, hai ngày... lại gần hai tuần trôi qua, hắn vẫn đang chờ điện thoại một người. Trợ lí của hắn thấy vậy không khỏi thắc mắc.
-" Tổng giám đốc. Ngài đang có gì phiền muộn sao?".
Hắn không trả lời cậu, khuôn mặt còn u ám khó coi. Cậu trợ lí dựng tóc gáy, khẽ nuốt nước bọt, cuối cùng là nở nụ cười méo xệch.
-" Tôi... lỡ lời... tôi.... ra ngoài trước đây".
Ngụy Khắc khó chịu nhíu mày, liếc nhìn đống giấy tờ trên bàn chỉ biết thở dài. Thôi thì làm nốt số giấy này rồi điện thoại cho cô cũng không muộn.
[.....]
Biệt thư Ngụy gia.
Gia Như hôm nay tinh thần có vẻ tốt, nổi hứng muốn tưới mấy bụi hoa cẩm tú cầu ngoài vườn. Người hầu thấy việc đó liền cản cô lại.
-" Thiếu phu nhân, những việc như vậy cứ để chúng tôi làm".
-" Đừng để tâm. Tôi chỉ là muốn làm chút việc này để muốn tinh thần tốt lên một chút".
Cô mỉm cười đáp lại. Bác làm vườn nghe vậy chỉ cuối đầu.
-" Vâng, nếu phu nhân cần gì xin cứ gọi tôi".
-" Ừm".
Bao nhiêu lâu về căn biệt thự này, đối với cô mọi thứ đều rất tăm tối, không nghĩ đến là khu vườn của ngôi biệt thự này lại nhiều hoa đến vậy, mà còn được chăm sóc và cắt tỉa rất cẩn thận.
Cẩm tú cầu nhiều màu sắc, Gia Như nhìn mà thích thú vô cùng. Chợt chuông điện thoại reo lên, là của Thẩm Nhược Thanh.
" Sếp Thẩm".
" Có bất ngờ cho cô đây".
" Sao ạ?"- cô thắc mắc lên tiếng.
" Quay ra đằng sau đi".
Gia Như lập tức quay lại đằng sau. Phải nói là cô ngạc nhiên hết mức, vì ngoài Thẩm Nhược Thanh ra lại có thêm Vương Kì Tử đến đây.
Gia Như nở nụ cười thật tươi trước hai người.
-" Hai người đến khi nào. Vì sao lại không nói trước để tôi còn chuẩn bị chu đáo".
-" Cũng vừa đến thôi".
Thẩm Nhược Thanh đáp lời.
Cả ba cùng vào phòng khách Ngụy gia nói chuyện. Vương Kì Tư nhìn vẻ mặt hốc hác của cô, không khỏi nhíu mày một cái.
-" Nghe nói em bị bệnh. Nhưng thật sự gần đây bọn anh rất bận nên không thể đến thăm em sớm. Thật sự xin lỗi".
Đột nhiên Vương Kì Tử mở lời kiểu này khiến cô hơi sốc. Nhưng Gia Như lại đặt biệt để ý đến hai từ "bọn anh", nghe có vẻ rất mờ ám nha.
Gia Như giấu nụ cười gian tà đằng sau khuôn mặt hòa nhã, nở nụ cười khách sáo.
-" Xin Vương tổng đừng nói vậy, hai vị khách quý đến thăm tôi thật sự rất cảm kích".
-" Đừng nói vậy, bị viêm loét dạ dày không thể xem thường. Nếu em muốn đi khám, cứ gặp trực tiếp vị bác sỹ này, đó là người quen của anh".
Vương Kì Tử để một tấm danh thi*p lên bàn. Gia Như liên tục xua tay.
-" Không, không. Tôi thật không dám nhận, không nghiêm trọng đến mức ấy đâu".
-" Nhận đi".
Thẩm Nhược Thanh nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, chị nhấp một ngụm trà rồi lại nhàn nhã cất lời.
-" Kì Tử là quan tâm cô, hãy nên nhận đi. Vả lại nếu muốn cần gì cứ nói với tôi một tiếng, không được khách sáo. Còn cái này cho cô, suất đặc biệt đấy".
Thẩm Nhược Thanh mỉm cười đẩy phần cháo hải sản trước mặt cô rồi lại vui vẻ lên tiếng.
-" Cô thích món này nhất mà".
Phải nói là Gia Như rất cảm động , trong lòng cảm thấy nghẹn ngào. Nhưng bất chợt cô nhớ ra chuyện gì đó sai sự thật, liền hướng ánh mắt về phía Thẩm Nhược Thanh cất giọng rất nhỏ, dường như chỉ thấy được khẩu hình.
-" Ban nãy... cô gọi Vương tổng... là Kì Tử".
Thẩm Nhược Thanh sực nhớ ra, rồi bất chợt mặt chị đỏ ửng. Chị hắng giọng một cái rồi lên tiếng.
-" Tôi lại quên mất rồi".
Bình thường Nhược Thanh rất giữ khoản cách với Vương Kì Tử, hôm nay lại thân thiết kêu bằng tên luôn rồi. Tuy Thẩm Nhược Thanh đã nói vậy như nụ cười mờ ám trên môi Gia Như vẫn giữ nguyên.
-" Có chuyện gì vậy?".
Vương Kì Tử chợt lên tiếng, Thẩm Nhược Thanh khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Vương Kì Tử liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hình như là có việc. Hai người chuẩn bị rời khỏi Ngụy gia, lúc rời đi không quên xoa đầu cô một cái.
-" Em bị bệnh, anh vô lực giúp gì được cho em, vì vậy chỉ có thể mong em mau hết bệnh. Hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt, nếu có gì thì hãy gọi cho người anh này".
Lời nói của anh nghe rất chân thành. Gia Như nghe đến hai từ \'người anh\' thì không khỏi sững người. Gia Như chạy theo níu tay anh lại, hỏi dồn dập.
-" Vương tổng... lời của anh là ý gì?".
-" Em tự mình biết sẽ hay hơn".
Nói rồi Vương Kì Tử nhanh chóng bước lên xe. Gia Như đành bất lực nhìn theo bóng lưng của anh, sau cùng chợt nhớ ra điều gì đó. Cô hướng chiếc Mes sắp lăn bánh đi mà nói thật to.
-" Cảm ơn hai người rất nhiều".
Nhưng không có câu trả lời, mà từ trong xe, Thẩm Nhược Thanh đưa ngón tay cái về hướng cô.
Chiếc Mes nhanh chóng khuất dạng, xa dần. Gia Như cứ đứng bần thần đó mãi, cảm thấy trong đầu thật nhiều nghi vấn. Lời nói của Vương Kì Tử, kèm theo hành động quan tâm nhiều như vậy.
Gia Như day day thái dương, sau đó tự lẩm bẩm.
-" Lần sau mình sẽ tự mình kiểm chứng. Chỉ cần lấy một sợi tóc của Vương tổng là được".
Gia Như đi vào nhà, nhìn suất cháo hải sản đặc biệt trên bàn, bụng dạ lại bắt đầu biểu tình. Cô nhờ người hầu hâm cháo lại giúp cô.
Gia Như lên phòng rửa mặt cho tỉnh táo, lại không quên kéo ngăn tủ ra, ngắm nhìn cô gái giống hệt mình.
-" Chẳng lẽ là tình đầu của hắn?".
Lại đau đầu. Nhưng bây giờ cô vẫn không nên nghĩ nhiều mấy chuyện không có đáp án này. Phải nhanh chóng khỏi bệnh rồi quay về làm việc cho Thẩm Nhược Thanh, cô được chị chiếu cố nhiều sinh tệ rồi.
Đột nhiên cô thấy bụng dạ lại khó chịu, giống như có đoàn lân đang múa lộn tùng phèo trong ấy. Rồi bất chợt, cô thấy một thứ gì đó nóng hổi trào lên cuống họng mình, một ngụm máu màu đen bám đầy lên tay cô, Gia Như sửng sốt vô cùng, cố dùng tay bịt miệng để nó không trào ra. Rồi từng trận nôn như vậy lại ập tới, máu càng lúc nhiều, nhưng lại là hắc huyết.
Gia Như cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, muốn chạy ra ngoài nhưng không thể. Cô nằm bất động trên sàn nhà lạnh ngắt, mọi thứ tối om, vị mặn của máu trong miệng cô vẫn còn đó.
Rồi cuối cùng, cô chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh của người hầu. Cô rất muốn đáp lại rằng cô vẫn ổn, nhưng vô hiệu.
[....]
Hắn vò đầu bức tốc, cảm thấy không chịu được nữa. Nhớ cô đến nỗi khiến hắn muốn điên lên, hắn cất cây 乃út sang một bên, vứt hết tự ái đi mà lấy điện thoại điện hỏi thăm cô. Nhưng hắn vẫn chưa ấn số gọi cô thì điện thoại của quản gia gọi đến. Hắn nhanh chóng nhấc máy, giọng bác quản gia gấp gáp vô cùng.
-" Thiếu gia, thiếu phu nhân... cô ấy....".
[...]
Gia Như nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, dĩ nhiên là bác sỹ Phong đã ở ngay đó. Đám người hầu đứng đó thấp thỏm không yên, quản gia thấy vậy liền trấn an họ.
-" Đừng lo, thiếu phu nhân sẽ không sao. Ở hiền thì sẽ gặp lành".
Sở dĩ cô được kính trọng như vậy, vì cô chưa một lần đối xử tệ với họ, chưa một lần xem thường họ, cũng chưa bao giờ xúc phạm họ.
Một đám người chờ ở phòng cắp cứu, nhưng khoảng hai tiếng sau, bọn họ thật sự được một phen ngỡ ngàng xen lẫn sự ngạc nhiên tột độ trong đó.
Trán hắn thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt hơi tái đi. Lúc ở Anh quốc, khi nghe quan gia báo tin, hắn liền mua máy bay cho chuyến bay gần nhất để về Trung Quốc. Dĩ nhiên là tốc độ hắn lái xe đến đây có thể là tốc độ cao nhất.
Giọng nói hắn ngắt quãng, không giấu được sự lo lắng.
-" Cô ấy... đâu rồi?".
-" Thiếu phu nhân vẫn đang trong phòng cấp cứu"
Hắn bước nhanh đến cửa phòng cấp cứu. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng xót xa vô cùng. Khuôn mặt của cô rất thiếu sắc, hốc hác vô cùng.
Ngón tay của hắn miết mạnh lên tấm kính, Ngụy Khắc cắn môi, cảm thấy bản thân là kẻ không ra gì. Hắn quay sang bác quản gia cất giọng lạnh lùng.
-" Sự việc là thế nào?".
-" Thưa thiếu gia. Thiếu phu nhân mấy ngày trước có bị viêm loét dạ dày, nhưng mấy ngày nay lại không có biểu hiện gì bất thường. Đột nhiên sáng nay lại thổ huyết rồi ngất xỉu".
Giọng ông ấy rơi run rẩy, nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện hôm nay là do bọn họ thất trách. Nhưng hắn không trách móc một lời mà xoay người hướng ánh mắt vào phòng cấp cứu.
Kẻ có lỗi là hắn mới đúng. Tại sao hắn lại vô tâm như vậy? Đến cô bị bệnh thành ra thế này một chút hắn cũng không biết. Ngụy Khắc cảm thấy иgự¢ trái của hắn rất đau, đau muốn nghẹt thở.
Hai mươi phút sau cô được đưa ra từ phòng cấp cứu. Phong Hải lúc đưa cô vào phòng hồi sức xong cũng báo cáo tình trạng của cô.
-" Thiếu phu nhân là bị xuất huyết bao tử, chậm trễ có lẽ là hỏng việc rồi".
Toàn thân hắn bắt đầu run rẫy. Hắn không để ý đến Phong Hải nữa mà bước vào trong với cô.
Bàn tay lạnh ngắt, đôi môi khô khốc. Hắn hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô, thật nhẹ nhàng. Nhớ lần trước sơ suất của hắn cũng khiến cô bị tai nạn đến bốn tháng, còn lần này là do sự vô tâm của hắn mà nên. Iris bảo ai có số tốt mới lấy được hắn? Nhầm to rồi.
[...]
Gia Như từ từ mở mắt. Đồng tử đen tuyền đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Lại là bệnh viện, sao cuộc đời cô có duyên với cái nơi lạnh lẽo này hay sao ấy.
Do phòng có bật điều hòa nên hơi lạnh ở khắp nơi. Nhưng cô cảm giác bàn tay có một hơi ấm quen thuộc, liếc xuống thì thấy một nam nhân ở đó. Gia Như mở thật to đôi mắt, cố nhìn thật kĩ người bên cạnh. Không lầm, đó là Ngụy Khắc ,và hắn đang ở đây. Gia Như thật muốn sà vào lòng hắn mà ôm lấy ôm để, nhưng cô không thể, tay chân bủn rủn như vậy làm sao mà dễ cử động.
Gia Như khẽ siết lấy bàn tay hắn, mọi thứ cảm xúc nhớ nhung suốt mấy ngày qua như vỡ òa. Ngụy Khắc thấy bàn tay mình như có lực siết thì mở choàng mắt.
Hắn nhìn bàn tay của mình đang bị bàn tay của cô siết chặt. Ánh mắt hắn ngỡ ngàng đến lạ, phức tạp vô cùng.
-" Em tỉnh rồi...".
Giọng hắn run rẩy. Gia Như gật đầu, vì phải thở oxi nên cô cất giọng rất khó khăn.
-" Em... nhớ... anh...".
Rồi hắn ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt trong tay.
-" Anh xin lỗi, anh thật hèn, thật vô tâm khi đã bỏ em một mình, anh là đồ khốn....".
-" Em... nhớ.... anh....".
Cô bỏ ngoài tai những lời tự trách của hắn, khó khăn cất giọng một lần nữa. Chẳng cần biết hắn tệ bạc ra sao, cảm xúc bây giờ của cô chỉ là \'nhớ\'.
Mấy ngày sau sức khỏe cũng tốt lên hẳn, cô cũng không cần thở oxi nữa. Cô suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, chuyện cô không thể sinh con được. Trông cô có khác gì một phế vật không? Không thể sinh con, suốt ngày chỉ có ốm đau.
Cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, mà hắn thì lại cao cao tại thượng, căn bản không thể vớ tới. Nên chỉ đành buông tay thôi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, hắn bước vào với hộp đồ ăn thơm phức. Hắn cẩn thận mở hộp cháo, khuấy đều lên, rồi đưa thìa cháo lên thổi nhẹ. Gia Như dõi theo từng hành động của hắn mà phì cười, cô đâu phải con nít đâu mà phải tỉ mỉ như vậy.
-" Mau ăn đi, vẫn còn nóng".
Hắn đưa thìa cháo vào miệng cô. Mùi vị quen thuộc , Gia Như ngay lập tức nhận ra ngay. Món cháo này chính là hắn tự nấu.
Cô giật lại cái thìa và bát cháu trên tay hắn, mỉm cười nói.
-" Để em, anh làm vậy nhìn em khác gì đứa trẻ chứ?".