Lúc nửa đêm, chợt cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngụy Khắc. Hắn lười biếng ngồi dậy, nhưng chưa nhấc máy ngay. Cô nằm quay lưng về phía hắn nên không thấy biểu cảm khó coi của hắn.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn nhấc máy, nhưng giọng cộc lốc.
-" Chuyện gì?".
Cô không rõ là nói việc gì nhưng nghe giọng hắn rõ cáu gắt. Cuối cùng hắn quát một câu xanh rờn.
-" Tôi không về. Chuyện cỏn con như vậy mà ông không giải quyết được thì quả nhiên là vô dụng".
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì ,hắn quay sang cô thì thấy Gia Như khẽ động đậy. Hắn vứt điện thoại sang một bên, nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô. Giọng nghe có vẻ là hối lỗi.
-" Anh làm em thức giấc à?".
-" Không có. Chỉ là em hơi khó ngủ".
-" Anh xin lỗi đã nói lớn tiếng".
Hắn vừa nói vừa gối đầu cô lên tay hắn ngủ một giấc tới sáng. Gia Như cảm thấy bình yên đến lạ, cô ước gì giây phút này mãi đọng lại.
[.....]
Trời chưa sáng hẳn nhưng Gia Như đã thức giấc. Sau một đêm khó chịu vô cùng, cô thấy ruột gan cứ lộn tùng phèo trong bụng. Cô không ngờ viêm loét dạ dày lại nguy hại như vậy, đến cả uống cốc nước lọc cũng muốn nôn ra.
Cô rất đói, nhưng thật sự không nuốt nổi. Cô thấy cổ họng đắng chát, uống nước thôi cũng đã khó khăn.
Nhưng thấy có gì đó lạ lạ, cô nhìn quanh phòng thì không thấy hắn đâu. Hóa ra hắn thức còn sớm hơn cô, chắc là có việc ở tập đoàn rồi. Gia Như kéo ngăn hộc tủ ra, ngắm nhìn khuôn mặt cô gái giống hệt mình. Cô đưa tay day day thái dương, nghĩ lại thì, từ trước tới cô giống như người thay thế... thì đúng hơn.
Chợt có tiếng mở cửa, Gia Như cất vội tấm ảnh vào ngăn tủ. Nhìn lại thì thấy hắn bưng một khay đồ ăn mùi hương nức mũi.
Hắn thấy cô dậy sớm hơn mọi ngày có chút ngạc nhiên.
-" Sao dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa?".
-" Muốn phá lệ một bữa".
Gia Như mệt mỏi thả người lên ghế sopha. Ngụy Khắc bưng khay cháo nóng hỏi trước mặt cô.
-" Cháo hải sản còn nóng. Em ăn ngay đi".
-" Là tự anh làm?".
-" Có vấn đề gì sao?".
-" Không. Anh cứ để đấy đi, lát em ăn".
Cô đáp lời hắn mà mắt vẫn nhắm nghiền. Nhưng Ngụy Khắc vẫn kiên trì thuyết phục cô.
-" Nghe anh, ăn đi kẻo nguội. Hay là.... đợi anh đút mới ăn".
Ánh mắt của hắn đã chuyển sang chế độ lưu manh. Gia Như khó chịu nhíu mày, chợt có thứ gì đó xẹt ngang qua não cô, một cảm giác khó chịu vô cùng. Bất chợt những hình ảnh không vui bất chợt ùa về, từ chuyện cô làm vỡ tấm ảnh của hắn và Tôn Hiểu, lời nói cay nghiệt ngày ấy, tấm ảnh cô gái giống hệt mình.
Ngay vừa lúc thìa cháo đưa tới trước mặt cô, Gia Như bực tức hất tung nó đi. Hành động này của cô khiến hắn hết sức ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu vô cùng. Cô tức giận quát lớn.
-" Em lớn rồi, em có tay , em tự ăn được".
Cô khó khăn ôm lấy đầu, mồ hôi trán vã ra như tắm, nhịp tim cũng bất thường.
Nhưng cô không để ý đến sắc mặt u ám của hắn, Ngụy Khắc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn cô toàn là tia lạnh lẽo. Hắn chậm rãi cất lời.
-" Rốt cuộc em làm sao vậy?".
-" Em chẳng làm sao cả"- cô lạnh lùng đáp lại.
Từ đôi môi đẹp đẽ, một câu nói của Ngụy Khắc như khiến cả thế giới của cô như sụp đổ.
-" Em như vậy... thật khiến anh chán ghét".
Dứt lời liền quay lưng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa một cái thật mạnh.
Hắn đi rồi, Gia Như chợt như bừng tỉnh. Cô rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng đã muộn rồi. Giây phút hắn bước ra khỏi phòng, cả thế giới của cô hệt như chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
-" Em... em xin lỗi... em không... cố ý...".
Từng câu từng chữ thốt lên, không rõ ràng. Vì cô cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nước mắt cứ thể tuôn trào. Cô ôm mặt khóc tức tưởi, cũng chẳng hiểu tại sao mình lại khóc nhiều như vậy.
Khoảng gần nửa tiếng sau, tâm tình mới dần ổn định. Nhìn bát cháo hải sản trước mặt đã nguội lạnh, cô chợt cảm thấy chua xót vô cùng. Ngụy Khắc tức giận là đúng, hắn ân cần như vậy, dịu dàng như vậy mà đáp lại là sự quá đáng vô cớ của cô.
Rồi chẳng hiểu sao, cô bưng bát cháo húp sạch một cách ngon lành. Ngụy Khắc nói đúng, đồ ăn nóng lúc nào cũng ngon nhất.
Về phần Ngụy Khắc, sau khi lửa giận ngùn ngụt thì cũng quyết định bay một chuyến qua Anh. Hắn cũng không định qua Anh vì muốn ở đây với cô. Nhưng hôm nay, biểu cảm đó của cô... chứng tỏ là cô đâu có cần hắn.
Ngồi trên máy bay, đầu óc hắn không ngừng suy nghĩ. Nghĩ về sự thay đổi của Gia Như. Xa cách, khó gần, cự tuyệt, tại sao cô lại trở nên như vậy?.
-" Thật không hiểu nổi phụ nữ mà".
Nhưng nghĩ lại lời nói lúc sáng của hắn thì đúng là hắn có nặng lời với cô.
-" Tất cả là tại em, tại em hết".
Hắn lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt dần trở nên u ám, tức giận đến nỗi hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
[.....]
Cô xin Thẩm Nhược Thanh nghỉ phép ba ngày, công việc cô sẽ hoàn thành trên máy tính ở nhà. Tất nhiên là Thẩm Nhược Thanh đồng ý ngay.
Gia Như mệt mỏi ném điện thoại lên giường, tiện tay lấy vài viên thuốc viêm loét dạ dày uống vào. Mùi thuốc viên lúc nào cũng kinh khủng, nhưng vì thuốc đắng dã tật nên phải chịu thôi.
Gia Như mở máy tính làm việc. Vì là phòng kín nên ban ngày vẫn phải mở đèn, nhưng cô không bật đèn, chỉ kéo rèm cửa kín lại chừa ra một khe nhỏ ánh sáng.
Tiếng gõ bàn phím vang lên tạch tạch. Căn phòng trống vắng đến lạ, khiến Gia Như cảm thấy rùng mình. Từ sáng đến giờ, hắn vẫn không gọi điện cho cô, chắc là giận rồi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa của nữ hầu, giọng kính cẩn vô cùng.
-" Thiếu phu nhân, có cô Hiểu đến đây, nói là muốn gặp thiếu phu nhân".
Gia Như không khỏi nhíu mày, con gái gì như bạch tuột cứ quấn lấy cô không tha. Gia Như thờ ơ đáp lại.
-" Tiếp khách ở hoa viên, tôi xuống ngay".
-" Vâng".
Gia Như mặc một chiếc váy không tay, khoác lên chiếc áo khoác mỏng. Nhìn đơn giản nhưng không kém phần cao quý.
Bóng dáng người phụ nữ tóc ngang vai ngồi trong hoa viên của biệt thự. Gia Như hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước tới chỗ đó. Cô chậm rãi ngồi xuống, cất giọng lạnh nhạt.
-" Tìm đến đây là có chuyện gì?".
Đúng là trước mặt cô, cô ta không giả nai nữa, chín cái đuôi đã lồ lộ ra rồi.
-" Cô biết đấy. Tôi yêu Khắc thật lòng, có thể nhường anh ấy cho tôi không? Tôi nhất định sẽ không để cô chịu thiệt".
Cô nghe mà thấy mắc cười, Gia Như nhấp một ngụm trà, hờ hững đáp lại.
-" Nhường? Dựa vào cô?"
-" Cô cũng nên biết phận đi. Lúc tôi bỏ đi, cô chỉ là kẻ thay thế".
Tôn Hiểu tức giận đến nỗi иgự¢ phập phồng lên xuống.
-" Cô không nhìn xem. Bây giờ cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi. Không quan tâm thay thế hay không, thiếu phu nhân của Ngụy gia bây giờ, là tôi".
-" Rốt cuộc, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời xa anh ấy. Cô biết là, tôi chỉ có một mình anh ấy là chỗ dựa thôi".
Gia Như uống tiếp ngụm trà. Bỗng nhiên cô đổ hết số trà trong tách lênh láng xuống bàn trước mặt Tôn Hiểu. Cô ta tức giận hét lên.
-" Cô.... cô làm cái gì vậy hả?".
Gia Như nhếch lên nụ cười khinh thường, đôi môi xinh đẹp chậm rãi thốt ra từng lời.
-" Cô nhìn xem. Tách trà này ngon như vậy, tự dưng lại đổ đi, dù tiếc nuối cũng thì trà cũng không tự dưng mà trở vào tách. Cũng chính như cô bây giờ vậy. Cô nói tôi cần bao nhiêu tiền mới rời xa anh ta? Xin lỗi, tôi không thiếu tiền. Muốn tôi rời xa anh ta, dùng chính cái mạng của cô mà đổi lấy".
Cô nói rất chậm rãi, rõ ràng từng chữ một. Tôn Hiểu mặt đổi màu liên tục, hận không thể một nhát dao Gi*t ૮ɦếƭ cô. Gia Như cảm thấy có chút đau đầu, cô đứng dậy, lời nói thể hiện rõ sự cảnh cáo.
-" Đừng bao giờ tìm tôi làm phiền nữa. Nếu không, đừng trách tôi tố cáo cô tội quấy rối".
Lúc xoay gót bước đi, còn không quên buông một câu xỉa đểu.
-" Tiểu Ngải, tiễn khách giúp tôi".
Ngay lập tức, năm nữ hậu xuất hiện trước Tôn Hiểu, hung hăng kéo cô ta ra khỏi cổng. Gia Như chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của Tôn Hiểu phía sau lưng.
Gia Như mệt mỏi thả người trên sopha. Cảm thấy lửa giận phập phồng trước иgự¢.
-" Mẹ kiếp".
Rồi bất thình lình, cố ngồi bật dậy mạnh tay quơ hết đống ly trên bàn xuống đất. Từng âm thanh loảng xoảng nhức óc vang lên. Cảm thấy chưa hả dạ, cô tiếp tục đập phá đồ, cái gì không vừa mắt sẽ lập tức đập ngay.
Cuối cùng, căn phòng chỉ còn đống đổ nát, riêng chỉ còn một thứ còn nguyên, đó là tấm ảnh cưới của hai người họ.
Người hầu lo lắng muốn thót tim ra ngoài khi nghe từng tiếng đập phá muốn thủng tai vang lên nên liên tục đập cửa.
-" Thiếu phu nhân... xin cô hãy bình tĩnh...cô đừng làm điều gì dại dột nha...".
Rốt cuộc một tiếng CẠCH vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra. Nữ hầu nước mắt mũi tèm lem thì thêm một phen hoảng hốt khi thấy bộ dạng này của cô.
Nữ hầu cầm lấy bàn tay rớm máu của cô, run rẩy lên tiếng.
-" Thiếu phu nhân.... cô...".
Gia Như nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt đang lo lắng cho mình, tự nhiên lại òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô ôm chầm lấy cô gái nhỏ đó, khóc thật to, mặc cho những đau đớn trên người do những mảnh gương xẹt qua.