Sau khi ăn sáng xong, Ngụy Khắc lái moto một mạch đến trường đua J6. Trong ánh nắng nhàn nhạt, mái tóc xoăn của cô tung bay trong gió. Ngụy Khắc liếc nhìn qua gương chiếu hậu mà bất giác ngẩn người. Cô thấy hắn hơi nghiêng đầu về phía sau nên thắc mắc.
-" Sao thế?".
-" Không có gì".
Gia Như thôi không thắc mắc nữa. Mặc dù không muốn nhưng cô phải ôm eo của hắn thật chặt, vì cái cách hắn lái xe chẳng khác quái xế là bao.
[.....]
Trường đua J6 là một trong bốn trường đua đạt tiêu chuẩn quốc tế của đất nước S. Cô đảo mắt qua phía khán đài, trầm trồ một tiếng.
-" Nhiều người thật. Xem ra đáng mong đợi lắm".
-" Háo hức không?".
-" Có chứ".
Nói thật là bây giờ cô vui sướng không tả nỗi. Khoảng năm năm rồi cô chưa đến đây, ngày trước hay cùng đàn anh đến đây xem.
-" Mà, chúng ta ngồi ở đâu vậy?".
Cô hỏi hắn, vì khán đài bây giờ nhìn thế nào cũng không có chỗ trống.
-" Phòng VIP".
Hắn đáp rất bình thản, Gia Như trố mắt nhìn hắn, thật là có tiền có nhiều phúc lợi mà.
Phòng VIP của trường đua J6 hết sức đặc biệt, hệt như phòng của khách sạn năm sao. Ở đây có một màn hình lớn, có thể xem đua moto trên đó mà không bỏ sót một chi tiết nào.
Đột nhiên hắn xoay người đi ra ngoài. Cô ngạc nhiên cất lời.
-" Anh đi đâu đấy?".
-" Anh có chút chuyện ra ngoài. Em ở đây đi, khi nào xem xong anh đón em".
Lại đi, đúng là không biết hưởng thụ. Cô quay ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn nữa.
Khoảng mười lăm phút sau thì cuộc đua moto bắt đầu. Hai mắt Gia Như sáng rỡ, cảm thấy hưng phấn vô cùng. Cuộc đua moto này hai năm tổ chức một lần, những người tham gia là những người có kĩ năng vô cùng xuất sắc.
Giây bắt đầu, tim Gia Như giật thót lên, cảm giác hồi hộp vô cùng. Những cú vượt mặt chuẩn xác, cô ấn tượng với một người từ nãy giờ. Những cú ép cua của người này đẹp mắt đến ngẩn người, và hình như dáng dấp cũng rất quen thuộc.
Cuối cùng, người đàn ông Gia Như có ấn tượng nãy giờ dẫn đầu trong bảng xếp hạng. Và, giây phút người đó gỡ mũ bảo hiểm ra, chẳng hiểu sao Gia Như mở to đồng tử. Mái tóc nâu đỏ quen thuộc, đôi mắt đại dương xanh thẫm. Thoáng chốc, đáy mắt cô ánh lên tia ngưỡng mộ.
Vừa nhận cúp xong, hắn cũng mau chóng trở về phòng VIP. Gia Như cũng định đi ra ngoài để đến chỗ hắn. Bất chợt cô đâm sầm vào một người, Gia Như vội cuống quýt xin lỗi.
-" Xin lỗi... anh".
Người đàn ông đó im lặng nhìn Gia Như từ đầu đến chân. Ánh mắt anh ta rất thâm độc, mặc dù khuôn mặt rất đẹp, hệt như tranh vẽ. Gia Như bất giác nuốt nước bọt, không phải anh ta sẽ gây khó dễ cho cô chứ. Người đàn ông đó chính là Đàm Phong, anh ta khẽ liếc mắt qua hai tên vệ sĩ trước cửa phòng VIP, đoán được Gia Như phần nào không phải là nhân vật tầm thường.
-" Không có gì".
Anh ta lẳng lặng đi ngang qua cô, nhưng Đàm Phong lại buông một câu chỉ đủ để hai người nghe thấy.
-" Chúng ta sẽ còn gặp lại".
Gia Như dõi theo bóng lưng anh ta, cảm thấy một tia ớn lạnh xẹt ngang qua gáy. Vừa hay Ngụy Khắc vừa đến, dĩ nhiên những chuyện nãy giờ thu hết vào tầm mắt của hắn. Nhưng hắn vẫn nở nụ cười với cô.
-" Sao hả, bất ngờ không?".
-" Thật sự bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi không biết nói gì luôn. Chỉ là một từ thôi, ĐỈNH".
Gia Như như quên hết chuyện ᴆụng chạm với người đàn ông đó, cô không giấu nỗi sự hưng phấn.
Nhưng hắn chợt nhíu mày nhìn cô.
-" Không vui à? Sao không cười?".
-" Vui mà. Chỉ là, tôi không tùy tiện cười trước mặt người mà tôi không thân thiết".
Khóe miệng hắn giật giật, tâm trạng của cô sao lại thất thường như vậy chứ. Hai người lái xe về nhà thì trời cũng xế chiều. Gió ù ù bên tai nên cô nói lớn bên tai hắn.
-" Anh cái gì cũng giỏi hết. Ngoài lái moto anh còn biết gì nữa không?".
-" Bắn súng, võ thuật. Em biết muay Thái không, cái đó anh cũng biết một chút".
-" Xem ra là anh đa tài rồi. Vậy mà từ trước tới giờ tôi chỉ nghĩ anh là một tổng giám đốc thôi chứ".
Hắn không nói gì. Thật ra hắn không thích khoe mẻ, chỉ là cô hỏi hắn mới trả lời thôi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Gia Như vội lên tiếng.
-" Này, người đàn ông mà tôi gặp lúc đi ra, anh ta bảo là sau này tôi còn gặp lại anh ta. Anh có biết anh ta là ai không?".
-" Đàm Phong. Người đứng đầu Đàm thị, tập đoàn đi đầu về công nghệ thông tin. Những thiết bị điện tử ngoài thị trường bây giờ chiếm 70 phần trăm".
-" Thì ra là vậy".
-" Sau này bằng mọi giá đừng day vào hắn ta".
Hắn nghiêm giọng nhắc nhở cô.
-" Biết rồi, tôi cũng không mắc mớ gì phải gặp anh ta làm gì".
Cô trả lời một cách hiển nhiên. Gia Như vòng tay ôm eo hắn thật chặt, mùi hương từ mái tóc của hắn thoang thoảng trên mũi cô khiến Gia Như dễ chịu vô cùng.
Có một người chồng như vậy, dù chỉ là hôn nhân ép buộc nhưng cũng khiến cô cảm thấy tự hào vô cùng
[.....]
Cô đang làm việc thì bất chợt có cuộc gọi đến. Gia Như tắt âm lượng, hoàn toàn không muốn nhất máy. Nhưng điện thoại cứ chớp đèn liên tục nên buộc lòng cô phải nghe máy.
-" Bà muốn gì?".
-" À, chiều nay con về nhà gắp được không, ở nhà có việc quan trọng lắm".
Là mẹ kế của cô gọi tới, Gia Như hằng học lên tiếng.
-" Không liên quan đến tôi".
-" Kìa con, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, chỉ một lần thôi. Lần sau nhà ta không dám làm phiền con nữa".
Cô đắng đo một lúc rất lâu, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
-" Được".
Chẳng biết có chuyện gì nữa. Nếu mà liên quan đến bà ngoại thì cô nhất định không để yên.
Cô bắt taxi về lại nhà cũ. Cảm giác thật xa lạ, vì hồi cắp ba cô ít về đây, chủ yếu là đi ngủ ở nhà bạn, có khi đánh nhau rồi ngủ luôn ngoài đường.
Vừa bước vào nhà, một cảnh tượng mà cô không bao giờ dám nghĩ tới, cũng không bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra. Tôn Hiểu đang ở trong vòng tay hắn. Gia Như lườm mẹ kế rõ dài, hất mặt với bà ta.
-" Chuyện quan trọng bà nói là cái gì?".
Cô dường như không để ý đến hắn, xem hắn là vô hình. Còn hắn như hóa đá tại chỗ, rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra. Bố cô điện thoại bảo hắn về đây, mới bước vào nhà thì tự nhiên bị Tôn Hiểu ôm chầm lấy. Ngụy Khắc thấy sắc mặt u ám của cô thì vội lên tiếng.
-" Gia Như, sao em lại ở đây?".
-" Tôi bị làm phiền".
Cô trả lời cục xúc. Gia Như liếc nhìn Tôn Hiểu đang ôm hắn sướt mướt, lạnh lùng lên tiếng.
-" Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Tôn Hải hắng giọng một cái.
-" Chị con đã trở về, con được tự do rồi. Lúc con lấy Ngụy tổng, ba và mẹ cùng ngài ấy kí bản hợp đồng, khi nào chị con quay về, con sẽ được tự do. Đương nhiên ba sẽ chu cấp cho con khoản tiền đủ để con sống cả đời".
Cô nhìn ông bố ruột của mình, phải, đó là bố cô, nhưng chẳng khác gì người dưng cả. Bọn người này xem cô như món đồ tiêu khiển. Mở miệng ra là chị con, mở miệng ra là Tôn Hiểu. Không, cô sẽ không nhường nhịn cô ta nữa, cô ta là cái thá gì chứ.
-" Nếu tôi không đồng ý thì sao. Cha à, ông đã bao giờ xem tôi là con của ông đâu chứ. Để tôi đoán nhé, chị của em chắc là bị đàn ông chán chường bỏ bê rồi nên mới quay về đây đúng không?".
-" Em....".
Tôn Hiểu nức nở khóc, làm vẻ đáng thương trước mặt Ngụy Khắc. Tôn Hải không kiềm chế được tức giận mà quát lớn.
-" Tiện nhân, rút lại lời nói ngay".
-" Không. Tiện nhân chính là cô ta mới đúng, dù sao Ngụy tổng cũng là chồng tôi, chị là là tiện nhân mới muốn là kẻ thứ ba chen vào".
Ông định giơ tay tán vào mặt đứa con gái ruột của mình. Nhưng cổ tay ông đau điếng, Ngụy Khắc đẩy Tôn Hiểu qua một bên khiến cô ta ngã xuống đất. Hắn tức giận vô cùng, lời nói như muốn Gi*t người đến nơi.
-" Dám động vào người của tôi? Ai cho ông cái quyền đó?".
-" Ngụy tổng, tôi chỉ muốn dạy bảo đứa con không có đạo lí...".
Ông ta chưa nói hết câu thì bất giác kêu lên, cổ tay ông ta như sắp gãy vụn. Tôn Hiểu thấy thế liền ôm lấy eo hắn van xin.
-" Anh... em biết lỗi rồi, xin anh tha cho bố đi mà".
Cô ta còn nghĩ rằng Ngụy Khắc vẫn còn yêu cô ta như ngày xưa, nhưng cô ta đã lầm khi tận mắt chứng kiến ngày hôm nay Ngụy Khắc bảo vệ Gia Như.
-" Cút".
Chỉ một từ đơn giản thôi nhưng lại khiến Tôn Hiểu cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Gia Như nghiến răng, cố kiềm nén để nước mắt không tuôn ra, cô không muốn đám người này lại thấy bộ dạng yếu đuối của cô mà cười nhạo.
-" Lũ khốn kiếp. Các người chỉ xem tôi là món đồ tiêu khiển của các người thôi".
Nói rồi cô bỏ ra ngoài đóng cửa cái sầm. Ngụy Khắc vội kêu tên cô liên tục.
-" Như, Gia Như".
Hắn quẳng Tôn Hải sang một bên, lạnh lùng cất tiếng.
-" Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy. Nếu các người cho rằng đó là vi phạm hợp đồng thì cứ ra giá, tôi sẽ đền bù. Còn cô...".
Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh như chim ưng liếc qua Tôn Hiểu khiến cô ta bất giác run bần bật.
-" Tránh xa cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi độc ác".
Nói rồi hắn nhanh chóng ra ngoài phóng xe đi mất. Tôn Hiểu bất lực khụy xuống, ôm mặt khóc nức nở, cảm thấy lòng người thật dễ thay đổi.
Có không giữ mất đừng tìm, đó là cái giá phải trả cho những kẻ phản bội lại người yêu thương mình.
[.....]
Đầu óc cô trống rỗng, cứ thế mà nhất từng bước chân vô định trên đường. Đột nhiên mũi chân chạm vào thứ gì đó, là ví tiền. Cái Ϧóþ chật nít, chắc chắn là rất nhiều tiền, lại còn là màu hồng. Gia Như chắc chắn đó là của một người phụ nữ.
Cô còn định đi đến sở cảnh sát gần đó để đưa cho họ, thì lúc đi ngang qua tiệm quần áo, thấy cô gái đó khóc nức nở với bạn mình.
-" Mình... mình làm rơi ví rồi".
-" Cái gì? Cậu... có biết rơi ở khúc nào không?".
-" Không, mình không biết, rơi lúc nào mình cũng không hay nữa. Mất thì ૮ɦếƭ mình luôn đó".
Gia Như cảm thấy không cần mắc công đi đến sở cảnh sát nữa. Cô khẽ cất tiếng.
-" Em ơi, em đánh rơi ví phải không?".
-" Dạ, đúng rồi ạ"
-" Của em đây, em làm rơi đằng kia ấy".
Khỏi phải nói, cô bé vui đến mức rơi nước mắt lần hai. Và không quên cảm ơn cô rối rít.
-" Em cảm ơn chị nhiều lắm".
-" Không có gì đâu em".
Chẳng qua là ảnh trên giấy căn cước công dân nằm ngăn ngoài, và biểu hiện đau lòng của cô bé là cô biết đó không phải là giả. Nhưng cô bạn kế bên cứ nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên kêu lên.
-" A, hình như tụi em có gặp chị ở đâu rồi. Ở đâu nhỉ, đúng rồi, hôm trước trên tàu điện ngầm".
-" Hả?".
Cô cũng ngớ người ra. Cô bé đó nói tiếp.
-" Không thể lầm được. Em rất có ấn tượng lúc đó, vì bên cạnh chị lúc đó có một soái ca cực kì đẹp trai".
Gia Như sững người, một soái ca đẹp trai. Vậy cảm giác ấm áp lúc đó cô không cảm nhận lầm. Cô nắm chặt hai vai cô bé đó, hỏi dồn dập.
-" Em còn nhớ ngoại hình người đó ra sao không? Nếu còn nhớ thì xin nói lại cho chị biết với".
Cô bé cũng khá bất ngờ trước hành động này của cô xong cũng hồn nhiên kể lại.
-" Anh ấy có mái tóc nâu đỏ, đôi mắt xanh thẫm như con lai ý. Phải không Liễu Vũ?".
-" Đúng rồi, đẹp trai lắm luôn ý".
Hai cô bạn gật đầu đồng tình. Gia Như cảm thấy sống mũi cay cay, cảm thấy bản thân có chút lỗi lầm.
Cô tạm biệt hai cô bạn nhỏ rồi lững thững bước về.
Cớ sao, hắn lại tốt với cô như thế, làm như thế thì hắn nhận được gì từ cô chứ. Hắn thật quá nhẫn tâm, khiến cho cô sa vào lưới tình của hắn, rồi bây giờ lại lạnh lùng từ bỏ cô vì người ấy đã trở về sao?.