-" Hứa với tôi.... nếu tôi còn sống, nhất định phải trả tự do cho tôi đấy".
Đó chính là sức lực cuối cùng của cô. Câu nói vừa dứt, bàn tay đang bấu vào tay áo hắn buông thõng. Ngụy Khắc thấy tim mình như có ai đó Ϧóþ nghẹn, đau đến nỗi khó thở. Một tia hoảng loạn ánh lên trong mắt hắn, Ngụy Khắc chạy theo chiếc băng ca, nhìn Gia Như hét thật lớn.
-" Cô không thể ૮ɦếƭ, Gia Như, không thể....".
Lời nói tiếp theo bị nghẹn ở cổ, nhưng Gia Như nào có nghe thấy hắn nữa.
Đến cửa phòng cấp cứu, một y tá cố chặn hắn lại.
-" Thưa anh, người nhà bệnh nhân không được vào".
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn phòng cấp cứu sáng lên, thứ ánh sáng màu đỏ ૮ɦếƭ chóc phản chiếu qua ánh mắt của hắn càng khiến cho người khác cảm thấy bi lụy.
[.......]
Cùng thời điểm khi Ngụy Khắc vừa rời khỏi Thẩm thị thì Thẩm Nhược Thanh nhận được điện thoại từ công ty. Đầu dây bên kia rất kính nể nhưng không giấu được hoảng hốt.
-" Thẩm tổng.... trợ lý Tôn bị tai nạn giao thông, tình thế.... rất nguy cấp".
Thẩm Nhược Thanh nghe như sét đánh ngang tai. Tôn Gia Như bị tai nạn, tình thế rất nguy cấp? Chị không nghe lầm, vì lời nói bên điện thoại rất rõ ràng mà.
-" Alo... Thẩm tổng, ngài có nghe tôi nói gì không...".
Thẩm Nhược Thanh rơi vào hoảng loạn, đôi chân không ngừng run rẩy. Đầu dây bên kia có nói gì chị cũng đâu còn tâm trí để nghe. Thẩm Nhược Thanh cố lấy lại một chút tỉnh táo mà vội lao ra ngoài, chị muốn gặp Gia Như, nếu trễ muộn thì chắc cả đời này không bao giờ gặp lại cô mất.
Thẩm Nhược Thanh vừa đi tới phòng khách thì bắt gặp Vương Kì Tử. Cũng đúng , chị hẹn anh tối nay sẽ đi gặp đối tác mà. Nhưng Thẩm Nhược Thanh thản nhiên đi ngang qua anh, chị không còn tâm trí nào mà để ý đến anh nữa hết. Nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn kéo chị lại, giọng nói của anh có chút lạnh lẽo.
-" Thái độ của cô là có ý gì đây?".
-" Buông ra.... tôi có việc gấp, hôm khác chúng ta sẽ đi gặp đối tác".- Thẩm Nhược Thanh gấp gáp.
Ánh mắt anh chứa đựng tia lạnh lẽo, đến giọng nói cũng rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người khác ớn lạnh.
-" Có chuyện gì, nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp em".
Anh chưa bao giờ thấy Thẩm Nhược Thanh hoảng loạn như lúc này. Thẩm Nhược Thanh như lấy lại tinh thần một chút, Vương Kì Tử thấy vậy cũng dần buông tay cô ra. Giọng nói Thẩm Nhược Thanh không ngừng run rẩy.
-" Gia Như.... cô ấy.... bị tai nạn.... tính mạng rất nguy hiểm".
Vương Kì Tử nghe xong thì đầu óc ong ong, không nghĩ ngợi nhiều mà anh nắm tay Thẩm Nhược Thanh lên xe mình.
-" Em có biết Gia Như đang ở bệnh viện nào không?".
-" Cô ấy bị tai nạn ngay tập đoàn. Nếu là Ngụy Khắc thì chắc chắn sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất".
Bệnh viện gần nhất? Anh biết nó ở đâu rồi. Vương Kì Tử lái xe một mạch đến thằng bệnh viện XX. Em gái của anh, xin đừng xảy ra chuyện gì hết, nếu không chắc anh ân hận suốt đời. Cái tên Ngụy Khắc khốn kiếp, nếu em gái anh có mệnh hệ gì, để xem anh có bỏ qua cho hắn không.
Vương Kì Tử siết chặt vô lăng, lách qua dòng xe ô tô để mau chóng đến bệnh viện. Thẩm Nhược Thanh thấy biểu hiện lo lắng này của anh cũng không có nghi ngờ, vì tâm trí chị chỉ toàn là Gia Như thôi.
Xe của Vương Kì Tử chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Cả hai mau chóng đến phòng cấp cứu ngay, quả nhiên là Ngụy Khắc đang ở đó, bên cạnh hắn là cô y tá. Hình như tình trạng Gia Như rất nguy kịch, cô ý tá vô cùng lo lắng.
-" Bệnh nhân bị mất máu nghiêm trọng. Máu của cô ấy là máu AB rh, bệnh viện chúng tôi hiện không có loại máu này".
Ngụy Khắc đang hoảng càng thêm hoảng hơn. Không cần đến sỹ diện nữa, hắn quét mắt qua những người xung quanh phòng cấp cứu rồi hét lớn.
-" Có ai ở đây thuộc nhóm máu AB rh không? Nếu có làm ơn giúp tôi với. Vợ tôi đang rất nguy kịch".
Nhưng đáp lại hắn lại là sự im lặng và những cái lắc đầu. Trời, nhóm máu hiếm như vậy đâu phải muốn là có. Bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ đứng nhìn cô bỏ mạng à. Đang lúc dầu sôi lửa bổng thì sau lưng hắn truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
-" Tôi thuộc nhóm máu AB rh, tôi sẽ cho cô ấy".
-" Được, mời anh đi theo tôi".
Cô y tá thấy vậy không chút do dự mà dẫn Vương Kì Tử đi lấy máu.
Ngụy Khắc như ૮ɦếƭ đuối vớt được phao. Không ngờ giây phút sinh tử này có thể cứu được cô, mặc dù trước đây hắn đã có thái độ không phải với Vương Kì Tử.
Đột nhiên Thẩm Nhược Thanh sấn tới nắm chặt cổ áo hắn, giọng cô tức giận vô cùng.
-" Rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy bị tai nạn.... mau nói đi".
Hắn không nói gì cả, mặc cho Thẩm Nhược Thanh đang rất tức giận. Một lúc sau hắn mới cất giọng vô cảm.
-" Tôi bị ám sát.... là cô ấy đỡ thay tôi".
-" Ám sát?".
Thẩm Nhược Thanh từ từ buông cổ áo hắn ra. Nhưng Thẩm Nhược Thanh vẫn còn ngờ vực, chị đâu dễ tin lời Ngụy Khắc.
-" Cụ thể xem nào".
-" Có người muốn tông vào tôi. Nhưng cô ấy đã đẩy tôi, vì vậy mà....".
Giây phút được thấy cô, hắn đã vui đến mức nào. Hắn đâu điên tới nỗi mà đang đèn xanh mà lại phóng qua đường. Rõ ràng lúc đấy là đèn đỏ, chiếc xe đó cố ý, không, phải nói là tên tài xế đó muốn lấy mạng hắn.
Thẩm Nhược Thanh nhanh chóng nói với hắn.
-" Camera trước cổng tập đoàn có ghi lại cảnh đó. Tôi sẽ cho người xem qua, có bằng chứng đầy đủ, chúng ta sẽ báo cảnh sát".
-" Không, cô chỉ cần cho tôi xem biển số xe. Nhưng không cần người của cô gửi qua, tôi sẽ đích thân đi xem".
Ngụy Khắc khôi phục lại sắc thái khát máu như mọi ngày, ngay bây giờ, đầu óc hắn đã tỉnh táo hẳn. Báo cảnh sát làm gì, đích thân hắn sẽ ђàภђ ђạ tên đó đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Người có bản lĩnh muốn lấy mạng hắn, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Ngay lúc đó, cô y tá đã trở lại cùng với Vương Kì Tử. Nhưng ngay lập tức có một bác sỹ từ phòng cấp cứu đi ra, là cấp dưới của Phong Hải.
-" Bệnh nhân bị chấn thương sọ não và đa chấn thương. Phải phẫu thuật gấp, mời người nhà theo tôi làm giấy cam kết".
Ngụy Khắc bình tĩnh hết mức có thể. Dù là chỉ có ba mươi phần trăm thì vẫn phải thử. Cầm tờ cam kết phẫu thuật mà tay hắn cứ run mãi. Sau khi đặt 乃út kí tên, Gia Như lập tức được đưa đi mỗ.
Ca mỗ kéo dài bảy tiếng đồng hồ. Trong giây phút hồi hộp chờ đợi, giọng nói thân thương vọng đến tai hắn.
-" A Khắc".