Nghĩa trang.
Hắn thắng xe cái két trước cổng nghĩa trang. Vội vã vào trong tìm cô. Vì ngày trước, có cùng cô đến đây viếng mộ mẹ cô nên Nguỵ Khắc biết. Đứng trước ngôi mộ cổ, hắn cảm thấy lòng não nề vô cùng. Nhìn nụ cười hiền hoà của người quá cố, hắn bất giác khẽ cúi đầu, như tỏ lòng thành kính.
Đột nhiên phía sau tấm bia có bàn tay ló ra. Hắn sững người. Một hình ảnh hết sức bi thương hiện lên trước mặt Nguỵ Khắc. Gia Như ngồi tựa lưng vào tấm bia, bất động hoàn toàn.
Hắn lay cô thật mạnh , vừa lay hắn vừa hét lớn.
-" Gia Như, tỉnh lại, mau tỉnh lại cho tôi".
Không có bất cứ phản ứng gì, chỉ có tiếng gió tuyết vù vù càng làm lòng người giá buốt.
Do thời tiết bây giờ đạt âm độ, máu cảm của Gia Như chảy ròng ròng. Thoáng chốc, ánh mắt Nguỵ Khắc ẩn chứa sự hoảng hốt, hoang mang. Hắn nhanh chóng bế cô vào xe. Lái xe một mạch đến bệnh viện.
Trời đêm u tối, tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
*****
2 ngày sau.
Gia Như khó nhọc mở mắt. Cô nhìn xung quanh, phát hiện đây là phòng của mình. Cả người lân lân khó chịu, bàn tay đau nhói do bị kim truyền dịch đâm vào. Đầu óc mị mị, bây giờ cô còn chưa tỉnh hẳn. Chợt có tiếng nói cung kính của nữ hầu.
-" Thiếu phu nhân, Thẩm tổng đến thăm".
-" Tôi xuống ngay".
Gia Như khẩn trương thay bộ quần áo đơn giản rồi xuống ngay. Vừa thấy Thẩm Nhược Thanh, Gia Như lập tức cung kính.
-" Thẩm tổng".
-" Đừng câu nệ phép tắc. Cô sao rồi, đã khỏe chưa?".
-" Đã khỏe nhiều rồi".
Nhược Thanh liếc nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, cô ốm đến nỗi mà tưởng chừng gió có thể thổi bay.
-" Đây là chút quà, mong cô nhanh hết bệnh".
Thẩm Nhược Thanh liếc đống thuốc quý trên bàn. Đây là những dược phẩm quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được. Gia Như liếc đống đồ trên bàn, há hốc miệng.
-" Vậy... mà gọi là ít à?".
-" Có đáng là bao. Cô nhớ dùng nó , như vậy cơ thể mới không bị suy nhược".
Nhược Thanh nở nụ cười quyến rũ. Rồi chị ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, rồi lại liếc nhìn cô.
-" Tôi còn có việc nên đi trước, xin phép".
-" Tôi tiễn thẫm tổng".
Gia Như tiễn Nhược Thanh ra tận cổng. Trước khi lên xe, Nhược Thanh ghé sát bên tai cô, giọng nói quyến rũ vô cùng, từng lời nói lả lướt bên tai cô.
-" Mau khỏe bệnh, tôi lúc nào cũng chờ cô".
Nói rồi một mạch bước lên xe. Gia Như nhìn theo chiếc xe BMW đi xa mà bất giác thẫn thờ. Thẩm Nhược Thanh đối với cô ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra, thì chị ta còn dành cho cô một tình cảm đặc biệt. Chị ta có ý với Gia Như.
Cơn sốt đột nhiên ập đến , Gia Như nhanh chóng trở về phòng nghĩ ngơi. Đột nhiên sau lưng cô vang lên một tiếng thắng xe rất chói tai. Trong chốc lát chiếc Audi đã chiễm chệ đậu trước cổng biệt thự, hắn bước xuống xe, bộ dạng rất ngạo mạn. Vừa nhìn thấy cô đã giở giọng giễu cợt.
-" Tôi còn tưởng cô ngủm tới mấy ngày chứ, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh rồi?".
-" Làm anh thất vọng rồi".- cô lạnh lùng đáp lại.
Gia Như không để ý đến hắn nữa, quay gót bước đi lên phòng. Tâm trạng khá bực bội, Gia Như ra ban công, châm một điếu thuốc, kéo một hơi dài.
-" Định hút thuốc trừ cơm à?".
Điếu thuốc vừa đưa tới miệng bỗng chốc dừng lại. Gia Như lạnh lùng nhìn hắn, dùi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, cô tức giận quát.
-" Có ૮ɦếƭ hay không, có đói hay không mặc xác tôi. Không cần anh quan tâm, cũng chẳng cần anh thương hại. Đừng xía vào cuộc sống của tôi nữa, tôi cốc cần cái đạo đức giả của anh".
Hắn nghe những lời nói bất cần đời của cô, sắc mặt khó coi vô cùng. Ánh mắt Nguỵ Khắc sắc bén xoáy sâu vào cô.
Hắn ta chậm rãi tiến lại chỗ cô. Gia Như hoảng sợ kêu lên.
-" Đừng... đừng qua đây".
Nhưng Nguỵ Khắc để ngoài tai lời nói của cô. Hắn hung hăng áp sát người cô vào tường, một tay khoá hai tay Gia Như đang vùng vẫy, một tay Ϧóþ mạnh má cô. Lời nói đầy mùi thuốc súng.
-" Tôi nào có quan tâm đến cô sống ૮ɦếƭ ra sao. Chỉ là, cô bây giờ đã có cái mác Nguỵ thiếu phu nhân, thì đừng làm tôi mất sĩ diện, có hiểu không? À, quên nói cho cô biết, cha cô đã bán cô cho tôi, thì tôi muốn làm gì thì làm, cô mà cự tuyệt thì đừng trách tôi sẽ dày vì cô đến ૮ɦếƭ".
Vừa dứt lời, hắn vội phủ lên đôi môi nhợt nhạt của cô một nụ hôn mãnh liệt. Gia Như mở to đôi mắt nhìn ác ma trước mặt đang hôn mình cuồng nhiệt. Hai gò má cô nóng hổi , Gia Như sợ hãi đến nỗi bật khóc.
Hắn cảm thấy bờ vai của cô run rẩy mới bất đắc dĩ không hôm nữa. Ngụy Khắc vừa bỏ tay cô ra, Gia Như lập tức khuya xuống, cô cố gắng để hít thở cho thông.
Hắn nhìn bộ dạng yếu ớt của cô mà nhíu chặt lông mày. Hắn cất giọng lạnh lùng.
-" Mau thay đồ, cùng tôi đi ăn tối. Bộ dạng của cô thật khiến người khác ghét bỏ".
Ngụy Khắc nhanh chóng bước ra khỏi phòng, để lại một mình Gia Như khổ sở trong phòng. Gia Như ngồi một mình trong căn phòng tối, nước mắt thấm đẫm cổ áo cô. Chưa bao giờ Gia Như cảm thấy sợ hãi như vậy. Ánh mắt của hắn giống hệt quỷ dữ, khiến cô thật sự muốn trốn chạy khỏi hắn.
Ngoài cửa có tiếng nữ hầu vọng vào.
-" Thiếu phu nhân, thiếu gia đang đợi".
Cô ngẩn mặt lên, ánh mắt vô hồn, chậm rãi đáp lại nữ hầu.
-" Tôi biết rồi".
Cô quẹt nước mắt, nở nụ cười tự giễu. Sĩ diện của hắn cô đâu quan tâm làm gì cho mệt. Gia Như lục trong tủ quần áo. Lấy ra một cái áo sơ mi hở vai và cái quần đen ôm, cùng đôi bot đen và áo khoác dài vải nỉ. Cứ thế mà ngông nghênh đứng trước mặt hắn.
Tưởng rằng hắn sẽ quát ầm lên, bắt cô tha bộ váy này váy nọ để giữ sĩ diện cho hắn. Nào ngờ hắn chỉ nở nụ cười hài lòng.
Ý tứ trong lời nói của hắn, có lẽ cô sẽ cho là những lời cay độc. Lời nói của hắn hôm nay, mãi mãi khắc ghi trong trí nhớ cô.