“Phó tổng Lương?”
Đột nhiên nhìn thấy người đến thăm, Dương Lam hết sức kinh ngạc.
Sao một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy như vậy lại có thể tới tìm mình?
“Tôi có thể nói chuyện với anh không?” Ánh mắt Lương Tuấn yên lặng.
“Nói chuyện gì?” Vẻ mặt Dương Lam chợt đề phòng.
“Sở Mạn Hà.” Lương Tuấn yên lặng nhìn anh, trong mắt có sự quyết tâm. “Tôi hi vọng anh có thể hào phóng rút lui.”
“Anh nên biết, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
“Tôi biết rõ.” Lương Tuấn gật đầu một cái. “Nhưng tôi yêu cô ấy, tôi cho rằng có lẽ cô ấy cũng yêu tôi.” Điểm này, mặc dù anh không nắm chắc hoàn toàn, nhưng vì cô, anh nguyện ý mạo hiểm.
“Anh...” Dương Lam nhất thời cứng họng. Anh biết rõ, những điều anh ta nói đều sự thật.
Anh biết mình quan tâm Sở Mạn Hà hơn bất cứ ai cũng tự nhận mình yêu cô hơn anh ta nhưng kỳ lạ anh lại nhận thua ở điểm này, Sở Mạn Hà không yêu anh.
“Anh biết tôi chờ cô ấy bao nhiêu năm rồi không!” Dương Lang khổ sở nói.
Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, anh đã yêu cô gái hiền lành xinh đẹp này. Anh luôn lặng lẽ chờ đợi bên cạnh cô, đợi một ngay cô quay đầu lại nhìn anh.
Trời cao rốt cuộc cho anh cơ hội.
Đang lúc hai người săp lập gia đình thì Lương Tuấn xuất hiện với tư thế Bạch Mã Hoàng Tử. Điểm này không quân tử cũng không công bằng.
“Tôi biết, nhưng tình yêu sau hay cạn không thể tính bằng thời gian ” Lương Tuán nhắc nhở anh.
“Sao anh có thể làm vậy, như thế không quân tử” Dương Lam bất bình nói.
“Không quân tử!” Dương Tuấn cười cười. Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh.
Dương Lam giật mình.
Anh biết, bất kể thế nào anh cũng không thể hơn được Lương Tuấn, Tiểu Hà yêu người đàn ông này, anh căn bản không có chút phần thắng.
“Để cô ấy đi, anh cũng không yêu Tiểu Hà, tội gì phải bám chặt lấy cô ấy!”
“Ai nói tôi không yêu cô ấy!”
Dương Lam kinh hãi quay đầu rõ ràng biết mình thua.
“Tôi đồng ý rút lui!”
Không thuộc về anh, dù thế nào cũng phải buông tay, nếu không Tiểu Hà cả đời cũng không vui vẻ.
Lương Tuấn ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Dương Lam lại có thể dễ dàng buông tay đến vậy.
“Tôi chỉ muốn yêu cầu anh một chuyện!”
“Anh nói đi!”
“Hãy quan tâm cô ấy, đời này cô ấy đã đủ cô đơn rồi.” Dương Lam chân thành nói.
“Tôi biết!” Lương Tuấn kiên định vỗ vai anh.
Một động tác nhỏ lại thay cho lời cam kết của hai người đàn ông.
“Tôi sẽ dùng thời gian cả đời khiến cô ấy hạnh phúc.”
Đây là lời cam kết của anh danh cho Sở Mạn Hà.
“Lương Tuấn!”
Sở Mạn Hà không dám tin vào hai mắt của mình.
Sao anh lại tìm được cô? Ngoại trừ Dương Lam căn bản không ai biết nơi ở của cô.
“Sao anh lại biết em ở nơi này!”cô kinh ngạc nói.
“Dương Lam nói cho anh biết!”
Cô có thể quên đi những nhục nhã do anh tạo ra nhưng cô không thể nào tha thứ cho việc anh đuổi Trình Phàm Phàm ra đường.
Cô phải ép buộc mình lạnh lung, “Có chuyện gì sao?”
“Anh muốn tới để nói rõ một chuyện” Lương Tuấn vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình vì lo lắng mà trở nên khác thường.
“Em cho rằng tất cả mọi việc về em anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay rồi, anh còn muốn biết điều gì?”
“Tại sao lại lên giường với anh!”
Gương mặt cô chợt tái đi, rồi chuyển hồng” đương nhiên là em muốn tiền của anh” Cô tức giận trả lời.
“Nhưng em lại không lấy nửa xu từ anh trai em!”
Sở Mạn Hà kinh ngạc:”anh muốn điều tra em!”
“không, điều tra anh trai em, anh ta lấy thẻ căn cước của anh đi vay lãi suất cao vài chục vạn.”
“A..Trời ạ!”
“anh trai em lấy tiền của anh thực ra em cũng không muốn đúng không?”
Miệng cô nín chặt, không nói gì…
“Anh đã hiểu lầm em!” giọng noi có chút run.
Dự cảm của anh đã đúng, anh đã trách lầm cô.
“Thật ra thì lúc đầu anh trai em nói anh ấy với anh có chút tranh cãi về tiền bạc, lúc nào cũng có lý do để gây bất lợi cho anh, cho nên anh ấy yêu cầu em đến gần anh. Đả thông mối quan hệ giúp anh ấy thoát thân.”
“Anh căn bản không biết anh ta” Lương Tuấn cau mày gầm nhẹ.
Cô cũng biết quả nhiên cô bị Sở Triển Đường lừa.
“Mà em còn tưởng thật, đã mềm lòng giúp anh ấy, cho nên em mới trăm phương nghìn kế quyến rũ anh.”
Thì ra là vậy, cô không phải gái phóng túng mà là cái bẫy của Sở Triển Đường, khó trách lúc ấy cô vẫn là xử nữ.
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của anh không ý thức được mềm xuống.
Hồi kết. (2)
“Em dần dần phát hiện anh không giống với những gì Sở Triển Đường nói, là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, dùng tất cả mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, quan trọng nhất là... em không muốn anh coi thường em.” Cô thật sự sợ ánh mắt khinh miệt của anh. “Cho nên em từ chối Sở Triển Đường, không muốn giúp anh ta, lại không nghĩ tới, anh ta sẽ đi đòi tiền anh.”
“Chắc chắn anh ta theo dõi em, mới có thể phát hiện cả đêm em không về nhà.”
“Em đã không có ý định giúp anh ta rồi, sao còn để cho anh hiểu lầm em là người phụ nữ phóng đãng, thậm chí tùy ý đoạt lấy em.” Đây là điều anh muốn biết nhất.
Chẳng lẽ cô chỉ giả bộ, hoặc là nhất thời ý loạn tình mê?
“Em... em không biết, khi đó quá hỗn loạn, em cũng không cách nào suy nghĩ.” Sở Mạn Hà hoảng hốt quay đầu đi, không muốn nói ra đáp án chân chính.
“Em biết!” Anh dịu dàng kéo cô lại trước mặt. “Nói cho anh biết!”
Nhìn ánh mắt thâm tình của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình thật thảm hại, thật buồn cười.
Cô đã muốn kết hôn, gả cho người đàn ông khác, nhưng vẫn không thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh, anh chỉ lơ đãng xuất hiện, cũng khiến cho lòng cô chấn động.
“Em sắp kết hôn!” Cô cố gắng né tránh ánh mắt mê hoặc của anh.
“Nói cho anh biết, anh có quyền được biết.” Lương Tuấn nóng nảy.
“Em...” Đối mắt với thái độ ૮ưỡɳɠ éρ của anh, Sở Mạn Hà gấp đến có chút nổi giận.
Cô không biết phải làm sao để bảo vệ bản thân mình mà lui lại, đầu óc hỗn loạn không cách nào suy nghĩ, cuỗi cùng không thể nhịn được nữa mà hét lên.
“Em thích anh, không chống cự được anh, đáp án như vậy anh đã hài lòng chưa?”
“Thế giới trong phút chốc như ngưng lại, chỉ còn hai cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhau, cũng với trái tim rối loạn, mất trật tự.
“Chỉ là thích mà thôi? Chỉ thích cũng không đủ để em hiến thân?” Anh cố ý bức ra đáp án mà anh muốn.
“Em không biết, em không biết!” Cô vội vàng né tránh tầm mắt anh.
Cô không dám nhìn anh, rất sợ ý chí mềm yếu sẽ thua một lần nữa, mà trước mắt lại giống như một cuộc giằng co, người nào thừa nhận tình cảm trước, chứng tỏ người đó đã nhận thua đối phương.
“Em biết, chỉ là em sợ thừa nhận.” Giọng nói anh trầm thấp khiêu khích cô.
“Em...” Cô mờ mịt lại bất lực nhìn anh, không hiểu tại sao quyền chôn giấu bí mật của mình, cô cũng không có.
“Nói, nói cho anh biết cảm giác của em.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, hơi thở nóng bỏng như đang thôi miên cô.
Màn phòng ngự dùng để bảo vệ trái tim của cô sụp đổ rồi, lung lay rồi, cô không thể suy nghĩ điều gì được nữa, chỉ còn lại sự có mặt của anh.
“Em yêu anh! Như vậy anh đã hài lòng chưa? Em ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, không thể kiềm chế, hôm nay em chỉ muốn bảo vệ mình rút lui, chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, tại sao anh còn không chịu bỏ qua cho em?” Cô nói lớn, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
Thấy nước mắt của cô, Lương Tuấn đau lòng nhanh chóng ôm cô vào trong иgự¢, dùng sức giống như muốn nhập cô vào cơ thể mình.
Trời ạ, anh không thể tin được, cô yêu anh?
“A... đừng khóc!” Lương Tuấn thương tiếc lau nước mắt trên mặt cô, không ngừng hôn lên mái tóc cô, mặt cô.
“Cầu xin anh cách xa em một chút...” Chuyện này gần như làm cõi lòng cô tan nát, khiến nước mắt cô rơi càng nhiều.
“Không, anh có thể đồng ý với em bất kì chuyện gì, duy chỉ có điều này.” Anh dịu dàng nhưng kiên quyết nói.
“Anh lại muốn bắt nạt em!” Sở Mạn Hà giương hai mắt đẫm nước trừng anh, đưa tay lau nước mắt. “Em sắp kết hôn!” Cô dùng sức trịnh trọng tuyên bố.
“Em yên tâm, anh đã thuyết phục Dương Lam thay đổi ý định.” Anh không sợ hãi.
Mặc dù dùng thời gian hơi lâu, chỉ là, Dương Lam rất có khí phách, là một người đàn ông khiến người khác nể phục.
“Anh đang nói đùa gì vậy?” Sở Mạn Hà hoảng sợ trừng mắt nhìn anh.
“Anh không có.” Anh lắc đầu một cái, vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm.
“Anh thật đáng giận!” Cô tức giận nước mắt lại lăn xuống. “Những điều nên nói em đã nói rõ ràng, anh đi nhanh đi!” Cô căm giận đuổi anh.
“Anh không đi.” Anh cũng không nhúc nhích, nói rõ ý định đến đây. “Trừ khi em trả lại cho anh thứ em trộm đi.”
Sở Mạn Hà sợ hãi. Anh lại muốn đổ oan cho cô sao?
“Em không lấy thứ gì của anh.” Cô hoảng hốt, kịch liệt lắc đầu.
“Em lấy.” Anh kiên định nhìn cô.
“Em không có!” Sở Mạn Hà cảm giác mình sắp ngất xỉu.
“Có, em trộm lòng của anh đi.” Giọng nói nồng đậm giống như chiếc 乃úa lớn đánh vào tâm người khác.
“Anh... anh gạt người!” Sở Mạn Hà hoảng sợ nhìn anh.
Đột nhiên, Lương Tuấn có chút không biết mình nên khóc hay nên cười.
Bao nhiêu người phụ nữ khát vọng lời nói này phát ra từ miệng anh, hôm nay, lần đầu tiên anh nói điều này với phụ nữ, cô lại tưởng anh lừa mình?
Không sao, anh có kiên nhẫn, hơn nữa còn có nhiều thời gian, từ từ nói với cô, để cho cô tin tưởng vào quyết tâm của anh.
“Anh yêu em!”
Anh tự tay ôm cô thật chặt, mang theo cam kết và đảm bảo hôn lên môi cô.
“Em cũng yêu anh...”
Tiếng thì thầm mơ hồ bật ra từ hai cánh môi.
Kì diệu biết bao, hai người phiêu đãng khát cầu tình yêu, vào giờ khắc này, cuối cùng cũng tìm được nơi hội tụ.
___Hoàn___