Ôn Địch lau sạch vết vôi trắng, sau đó tìm chỗ vứt khăn ướt.
“Đưa anh.” Nghiêm Hạ Vũ đi tới, lấy đồ trong tay cô. Anh chỉ muốn kéo chiếc khăn ướt, không tránh khỏi chạm vào ngón tay cô, anh nói xin lỗi sau đó cầm khăn ướt ném vào sọt rác ở góc tường.
Anh quay người lại, Ôn Địch đã lên tầng hai.
Ngôi nhà cổ này chỉ có hai tầng và một cái sân nhỏ, cũng không phải là sân tư nhân, đây cũng không phải là một con ngõ Giang Thành điển hình.
Cảm giác cũng giống như lần trước Ôn Địch đến, căn nhà vẫn vậy, chỉ là bớt mùi hơn một chút.
Bọn họ tiếp tục xem nhà.
Loanh quanh một buổi chiều bọn họ đã xem được ba căn nhà, giống như đã đi khắp cả khu phố cổ.
Ôn Địch đi mệt rồi, liền ngồi xuống một chiếc ghế ở lề đường.
Cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạ Vũ, “So sánh một chút, vẫn là căn nhà đầu tiên tốt.” Cô hỏi anh có ý kiến gì không.
Nghiêm Hạ Vũ: “Quay lại xem căn nhà đầu tiên, nếu thấy phù hợp, chúng ta mua nó.”
Lúc trước khi nhìn thấy cái ga-ra, anh cũng đã hỏi chủ nhà có muốn bán nó không.
Chủ nhà nói còn phải xem mức giá đưa ra có hợp lý hay không.
Ôn Địch khuyên không nên mua: “Ngôi nhà đó không có nhiều không gian.”
“Mua nó xong chúng ta sẽ sửa lại theo ý mình.”
“Vậy cũng không đáng.”
“Nếu có được cảnh quay ưng ý thì vẫn đáng.”
Anh nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 15 phút.
“Em gọi điện lại cho chủ nhà đi, chúng ta bàn bạc về giá cả.”
Ôn Địch đứng dậy, “Không cần gọi, gia đình anh ấy sống ở một con hẻm khác, thêm chút nữa sẽ đi ngang qua nhà anh ấy.”
Từ đây đi về phía căn nhà đầu tiên phải mất ít nhất nửa tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ lo lắng cô đi không nổi, “Chúng ta gọi taxi qua đó.”
Ôn Địch chỉ về phía trước, “Tôi đạp xe đạp công cộng tới con hẻm đó, anh bắt taxi đi trước đi.”
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao, có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn sẵn để đạp xe. Nghiêm Hạ Vũ sao có thể để cô lại một mình, anh nói: “Em đạp xe chậm thôi, anh theo sau em.”
Ôn Địch tùy anh, cô tìm thấy tấm thẻ thông minh Giang Thành trong túi xách, bên trong thẻ có tiền cọc, có thể thuê xe đạp.
Chiếc thẻ được làm vào 3 năm trước, lúc cô và Nghiêm Hạ Vũ chia tay, cô đã trở lại Giang Thành một thời gian. Bởi vì cạn kiệt cảm hứng nên cô thử đạp xe đạp, đi xe buýt, đi tàu điện ngầm để điều chỉnh tâm trạng, làm thẻ để đi lại thuận tiện hơn.
Không ngờ tới bây giờ lại có thể sử dụng nó.
Cô lang thang khắp các con hẻm, tìm lại hồi ức thời trung học, vui vẻ đi chơi với bạn bè vào cuối tuần.
Nghiêm Hạ Vũ đạp nhanh theo sau cô. Lúc đầu cô còn quan tâm anh, đạp xe không quá nhanh. Lúc sau liền quên mất anh đang ở phía sau, thoáng chớp liền cách cả một đoạn.
“Ôn Địch.”
Ôn Địch phanh xe, một chân tiếp đất, không nhìn lại mà đợi anh bên lề đường. Không biết là nhà ai đặt trước cửa vài chậu hoa giấy vừa chớm nở.
Mặt trời lặn nhanh, hoa vẫn còn đặt ở bên ngoài.
“Uống chút nước đi.” Nghiêm Hạ Vũ mua hai chai nước ở cửa hàng ven đường, mở một chai đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Ôn Địch nhận lấy.
Nghiêm Hạ Vũ vừa nãy vội đạp xe, bây giờ liền thấy nóng.
Anh đưa chai nước của mình nhờ cô cầm giúp.
“Anh làm gì vậy?”
“Hơi nóng.”
Nghiêm Hạ Vũ ϲởí áօ khoác, vắt áo qua khủy tay, chỉ mặc một chiếc áo len.
Ôn Địch khuyên anh mặc lại áo, “Đừng để bị cảm lạnh.”
Nghiêm Hạ Vũ ngẩn ngơ một chút, cô cũng thường dặn dò như vậy với anh khi họ còn ở bên nhau.
“Không sao, trước đây anh thường đi leo núi vào mùa đông với đám người Tưởng Thành Duật, cũng không mặc quá nhiều.”
Anh cầm lại chai nước rồi ngửa đầu uống hết một nửa.
Nghỉ ngơi một lát, Ôn Địch vặn lại nắp chai, bỏ vào giỏ xe.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn giỏ xe cô, cũng bỏ chai nước của mình vào. bên phải là chai của cô, bên trái là chai của anh, chai của anh còn ít nước hơn của cô, rất dễ phân biệt.
Ôn Địch nhìn anh bỏ chai nước của mình vào giỏ xe cô, “Anh cầm không nổi nửa chai nước à?”
“Cứ đặt nó ở đó đi, cũng không nặng lắm.”
Anh nói: “Nếu em thấy mệt vì mang theo nó, anh sẽ giúp em đẩy xe.”
Nghiêm Hạ Vũ gấp áo khoác, áp vào lưng cô, trực tiếp đẩy mà không chạm tay vào người cô.
“Không cần anh đẩy.”
Chân cô dùng sức, chiếc xe bị đẩy ra xa, tránh xa chiếc áo khoác và đôi tay đang dùng lực của anh.
Đường trong hẻm không bằng phẳng, cách một đoạn liền gặp ổ gà, hai chai nước trong giỏ xe nhào lộn trên không trung rồi lăn lại gần nhau.
Ôn Địch một tay cầm tay lái, tay kia gạt chai nước của anh sang một bên.
Đạp xe được một đoạn, ngay khúc rẽ, hai chai nước lại lăn về bên nhau.
Ôn Địch mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô dừng xe, cởi chiếc túi đeo vai, quấn dây túi quanh tay lái, rồi đặt túi ngang giỏ, ngăn cách giữa hai chai nước.
“Cái túi này rất dễ bị sờn rách, để anh cầm giúp em.”
Nghiêm Hạ Vũ đuổi kịp từ phía sau.
“Không cần.”
Ôn Địch đột nhiên quay đầu, “Nếu không, anh cầm chai nước của anh đi.”
Nghiêm Hạ Vũ vờ như không nghe thấy, đạp xe đi ngang qua cô.
Ôn Địch nhìn theo bóng lưng của anh 2 giây, rồi đạp vượt qua anh, cũng không đợi anh nữa mà đạp xe với tốc độ bình thường của cô.
Đến cuối con hẻm, Nghiêm Hạ Vũ không thấy cô, tới ngã ba phía trước, anh cũng không biết cô rẽ sang hướng nào.
Anh gọi điện thoại cho Ôn Địch, hỏi cô đang ở đâu.
“Tôi tới nơi rồi, anh mở định vị đi, tôi gửi anh địa chỉ,”
Nghiệm Hạ Vũ định vị vị trí của Ôn Địch, cô đang đợi anh ở đó, đoạn đường dường như thu ngắn lại.
Đạp xe gần 15 phút, anh nhìn thấy một ngôi nhà quen thuộc, tắt định vị.
Trước cửa, Ôn Địch và chủ nhà đang trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, anh nghe không hiểu bọn họ đang nói về cái gì.
“Người yêu của em tới rồi.”
“Không phải người yêu của em.”
“Ơ, anh nghĩ hai người là một cặp đấy, mua nhà để đám cưới, hai người trông rất giống một đôi vợ chồng.”
“…” Ôn Địch cười cười nói: “Có thể là do em và anh ta lớn lên đều đẹp mắt.”
Chủ nhà cười cười.
Nghiêm Hạ Vũ đi tới gần, thấy Ôn Địch chỉ cầm một chai nước trên tay.
“Còn chai của anh đâu?”
“Bị tôi vứt rồi.”
“Nó đã đắc tội gì với em sao?”
Ôn Địch không tranh luận với anh nữa, ném chai nước trong tay cho anh sau đó cùng chủ nhà vào sân.
Chai nước đó cô vừa uống hết rồi.
Chủ nhà mở cửa cho bọn họ vào, để bọn họ nhìn xung quanh rồi suy nghĩ lại có muốn mua hay không, “Tìm quanh đây, hai người không thể mua được căn nhà nào như căn của anh đâu.”
Anh ấy nói với Ôn Địch: “Yên tâm, nhất định sẽ cho hai người cái giá thấp nhất, ở khu Giang Thành em rất nổi tiếng đấy, hai người cứ từ từ xem, anh về nhà ăn cơm trước, dù sao em cũng biết gia đình anh sống ở đâu, nếu thấy được thì nói với anh. Giúp anh đóng cửa trước khi rời đi nhé.”
“Được, cảm ơn anh.”
Trong nhà chỉ có hai chiếc giường và vài bộ bàn ghế, không có đồ nào giá trị cả.
Sau khi chủ nhà rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh thấy thế nào?” Ôn Địch hỏi Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn xung quanh, trên lầu có một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách được ngăn cách bởi một gian bếp nhỏ, vừa đủ cho một người ở bên trong.
Ôn Địch đi ra hành lang bên ngoài phòng, bên ngoài có một bồn rửa mặt, van nước được chủ nhà quấn một lớp vải dày, là sợ van nước bị đóng băng.
Những ngôi nhà này khi xây xong, tất cả bồn rửa mặt đều được xây bên ngoài, việc thay đổi van nước rất phức tạp.
Trên mép bồn rửa mặt đặt nửa khối xà phòng, giữa các cột hành lang, giăng vài sợi dây thừng, dùng để phơi quần áo.
Cô rất thích mùi pháo hoa, thật tiếc vì chiếc sân không thể có bầu không khí đó.
Nghiêm Hạ Vũ bước ra khỏi phòng, mặt trời lặn dần, có chút lạnh, anh cài lại nút áo khoác, nói: “Mua nó vậy, chúng ta cùng nhau bày trí lại. Những chỗ cần sửa chữa, chúng ta tìm người đến làm.”
Ôn Địch nhận hết nhiệm vụ bày trí, không cần anh giúp đỡ.
Nghiêm Hạ Vũ nói rõ lý do anh muốn cùng bày trí với cô, “Trong [ Thế gian không blằng anh ], trước khi nhân vật chính khởi nghiệp thành công, những tình tiết vui vẻ hạnh phúc trong cuộc sống đó, anh không cách nào lĩnh hội được thì làm sao có thể hiểu toàn bộ nội tâm của nhân vật.”
Ôn Địch ném lại một câu: “Vậy tùy anh.” Cô xoay người đi xuống lầu, định xuống sân nhìn thử. Vừa bước xuống hai bước, liền lui chân trở về, cô vẫn chưa nhìn kỹ vào trong phòng.
Nghiêm Hạ Vũ không theo cô vào phòng, anh đi xuống cầu thang.
Tường trong nhà được sơn màu trắng mới.
Trước Tết Nguyên Đán, chủ nhà đã dọn dẹp, quét tước và sơn lại tường nhà.
Nhưng vẫn không đáp ứng được yêu cầu của cô, đến lúc đó cô sẽ làm cho màu sơn cũ hơn một chút.
Ban công của ngôi nhà không lớn, nhiều nhất là hai mét vuông
Ôn Địch mở cửa sổ, nhìn xuống sân dưới nhà, ánh mắt của cô và anh liền giao nhau.
Anh đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Ôn Địch di chuyển ánh mắt, “Anh xem cần thay đổi chỗ nào không?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Xem thử cửa sổ làm bằng chất liệu gì.”
Cô nắm chặt khung cửa, thò đầu nhìn ra ngoài, trong tầm mắt đều một cảnh sắc đơn điệu.
“Em cẩn thận một chút.”
“Không sao.” Cô rụt đầu lại.
Sắc trời tối dần, Nghiêm Hạ Vũ kêu cô xuống lầu, “Chúng ta về thôi, đưa anh số điện thoại chủ nhà, anh sẽ để trợ lý Khang liên hệ sau.”
Họ đạp xe quay trở về, đã đến giờ cơm tối, mùi cơm thoang thoảng trong con hẻm nhỏ.
Đi qua một đoạn, ven đường phía trước xuất hiện những gian hàng nhỏ, người người tấp nập, văng vẳng tiếng pháo hoa.
“Em đói không?” Nghiêm Hạ Vũ muốn tìm một quán ăn để cùng cô ăn tối.
Ôn Địch vừa đói vừa mệt, quyết định: “Tôi ăn thịt xiên.”
Cô cầm vài xiên thịt, hỏi anh có ăn không.
“Anh không ăn đâu.” Nghiêm Hạ Vũ mò túi lấy điện thoại, Ôn Địch nhanh tay hơn, giơ điện thoại quét mã thanh toán.
Ôn Địch tay cầm cốc đựng thịt xiên, vừa đi vừa ăn.
Trước đây Nghiêm Hạ Vũ chưa từng cùng cô đi dạo chợ như bây giờ, nhiều năm bên nhau, lúc rảnh rỗi anh sẽ cùng cô ra nước ngoài mua sắm, cô cũng rất vui vẻ. Nhưng không giống như bây giờ, cô dường như rất thích bầu không khí ở khu chợ này.
“Ôn Địch.”
Nghe thấy tiếng gọi cô dừng chân, không ngoảnh đầu lại mà tập trung ăn xiên thịt.
Nghiêm Hạ Vũ mua cho cô một cốc đồ uống nóng, bước nhanh để bắt kịp cô, “Tối nay anh có thể mời em đi xem phim không? Phim Tết anh vẫn chưa kịp xem.”
Anh lấy điện thoại ra, đặt vé trên mạng.
“Tôi đã hứa xem phim với ba mẹ vào tối nay rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh xem một mình vậy.”
Anh đặt vé lúc 9 giờ, chọn hàng ghế cuối.
Trước đây khi còn ở bên Ôn Địch, anh ít khi đi đến rạp chiếu phim, cô lại thích xem phim, xem đủ loại phim, chỉ cần không đi công tác, anh sẽ xem phim cùng cô.
Hai người đi bộ đến bãi đậu xe.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn như trước đây, mở cửa xe giúp cô, “Tuần này anh đều ở Giang Thành, giúp tổng giám đốc Ấn xử lý một vài thủ tục, bên phía chủ nhà có yêu cầu gì, em hãy gọi trực tiếp cho anh.”
Tổng giám đốc Ấn chính là Bá Nhạc của Ôn Địch, cũng là một trong những người mà cô biết ơn nhất. Nếu không nhờ anh ấy đầu tư cho tác phẩm đầu tay của cô, giúp cô tìm một đội ngũ sản xuất đáng tin cậy, có lẽ cô sẽ không có được danh tiếng như ngày hôm nay.
“Anh ấy xác định việc xây dựng khu công nghiệp rồi?”
“Ừ, Công ty anh ấy cũng đã hoàn tất mọi quy trình.”
Im lặng một lúc, Ôn Địch nói: “Khu công nghiệp Giang Thành thành công được như vậy, thật sự cảm ơn anh.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Không có gì, anh chỉ làm những việc nằm trong khả năng thôi.”
Ôn Địch lên xe, “Nếu không tìm được đường, tôi tiễn anh một đoạn.”
“Anh có định vị rồi.” Nghiêm Hạ Vũ không muốn cô vì giúp anh mà làm lỡ việc xem phim với người nhà.
Ôn Địch gật đầu, đóng cửa sổ xe.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo bóng xe cô rời đi, bây giờ anh mới hiểu, vì sao mọi người đều nói cô giảng đạo lý là việc rất hợp tình hợp lý.
Khi đó, cô chỉ không nói lý lẽ với một mình anh, cũng chỉ tiêu chuẩn kép với một mình anh.
Không biết đến khi nào, cô sẽ lại không nói lý lẽ với anh như trước kia.
Vừa mới nhắc đến tổng giám đốc Ấn, điện thoại của anh ấy đến.
Tối nay tổng giám đốc Ấn mở một cuộc thảo luận, muốn mời anh đến tham dự, anh ấy hỏi anh có thấy bất tiện hay không.
Nghiêm Hạ Vũ: “Không bất tiện, tôi rảnh đến 8 rưỡi.”
Vừa lên xe, Nghiêm Hạ Vũ nhận được tin nhắn của Hạ Ngôn.
Nghiêm Hạ Ngôn kể, hôm nay cô ấy đến cửa hàng bán sách cũ. Nghiêm Hạ Vũ chụp một vài tấm ảnh mọi người đang đọc sách rồi gửi cho anh, chứng minh rằng cô không nói dối.
[Em quyết tâm rồi, sau này mỗi tháng em đều sẽ đến đây đọc sách.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Không cần phiền phức như vậy, đống ảnh chụp đó của em, mỗi tấm hình là một chiếc áo khác nhau.]
Nghiêm Hạ Ngôn tức giận muốn ném điện thoại vào mặt anh trai, [Anh nghĩ em đến tiệm sách là để khoe khoang với bạn bè rằng bản thân là một người có nội hàm [2] thôi sao?]
[2] Nội hàm: Chỉ những người có kiến thức, có văn hóa, biết cư xử đúng mực, ăn nói nhã nhặn.
[Tài hoa của em đây sắp tràn ra ngoài rồi, còn cần phải khoe với anh sao.]
Trong lúc anh trai vẫn chưa xem xét kỹ từng người trong bức ảnh, Nghiêm Hạ Ngôn xoá bức ảnh tự sướng trong tiệm sách cô ấy đăng hai phút trước.
Nghiêm Hạ Ngôn chỉ là thuận tay đăng ảnh lên vòng bạn bè, việc cô ấy đọc sách cũng là nghiêm túc.
Nghiêm Hạ Ngôn bày tỏ quyết tâm: [Em đã đặt cho mình một mục tiêu, một tháng em sẽ đọc ít nhất hai cuốn sách, giống như chị Ôn Địch vậy.]
[Đúng rồi, anh.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Em có thể nhắn hết một lần luôn được hay không?]
Nghiêm Hạ Ngôn đang lật sách, cô ấy lật đến trang trước rồi giơ điện thoại chụp lại một câu trong sách, [Em vừa thấy một câu trong sách, nghĩ đến anh và chị Ôn Địch.]
Nghiêm Hạ Vũ cảnh cáo em gái: [Không cần em ẩn ý chuyện anh vẫn chưa theo đuổi được Ôn Địch.]
[Không phải, em chỉ đơn giản là cảm động với những gì hai người đã trải qua đến tận bây giờ thôi.]
Nghiêm Hạ Ngôn, nói: [Để em gửi cho anh xem.]
Rất nhanh cô ấy cắt bức ảnh đã chụp, rồi gửi cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nhấp xem câu nói trong bức ảnh.
[Có lẽ, kiếp này tôi vì tìm được em mà đến.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Sến sẩm.]
Nghiêm Hạ Ngôn: [Nếu như anh thật sự theo đuổi chị Ôn Địch cả đời, có sến sẩm đến đâu em cũng sẽ cảm động.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Anh bận rồi.]
Anh đặt điện thoại sang một bên, khởi động xe rồi lái đi.
- -------------
Ôn Địch về đến nhà ông nội thì trời đã tối, hôm nay ba mẹ không đến công ty. Hiếm khi có được ngày nghỉ, hai người họ đều về nhà bồi ông nội chơi cờ, đọc sách.
Ôn Địch ϲởí áօ khoác, sau đó rót một ly nước nóng rồi uống.
Bà nội hỏi cô muốn ăn gì, súp hay salad đều có.
Ôn Địch lắc đầu, uống hết ly nước rồi nói, “Con ăn thịt xiên rồi.”
Ôn Trường Vận: “Con đặt vé xem phim chưa? Ba mẹ không biết con khi nào xong việc, nên vẫn chưa đặt vé.”
“Con đặt rồi ạ.”
“Mấy giờ?”
“9 giờ ạ.”
Ôn Địch ngồi xuống rồi nắm lấy tay bà nội, “Bà nội với ông nội cùng đi đi ạ.”
“Ông bà già rồi không xem hiểu được mấy bộ phim tình cảm đó đâu.”
“Vậy chúng ta xem bộ phim khác.”
“Bà với ông nội con đều xem hết mấy bộ phim Tết rồi.” Bà nội giơ ba ngón tay lên, “Bà nội còn viết bình luận ngay dưới khung đánh giá của 3 bộ phim đấy, toàn mang phong cách phương tây cả.”
Ôn Địch cười: “Xu hướng bây giờ đó ạ.”
Triệu Nguyệt Linh rửa một ít hoa quả mang đến, hỏi cô buổi chiều đi xem nhà như thế nào.
“Tàm tạm ạ, nhưng cũng quyết định mua nó, tụi con sẽ sửa lại một chút.”
“Con đi cùng Tần Tỉnh à?”
“Không phải.”
Ôn Địch lấy một quả dâu tây trắng, cho vào miệng, do dự một chút rồi nói: “Con đi cùng Nghiêm Hạ Vũ.”
Ôn Trường Vận đang uống trà, trực tiếp bị sặc nước, ho liên hồi.
Triệu Nguyệt Linh vỗ nhẹ vào lưng ông, “Anh uống chậm một chút không được à?”
Ôn Trường Vận cầm giấy lau miệng, “Em còn trách anh, anh bị sặc mà biết làm sao được.”
Ông hắng giọng, nhìn con gái: “Bọn con mua căn nhà đó rồi sao?
“Tụi con muốn mọi cảnh quay đều phải chân thực nhất.”
Ôn Địch giải thích, “Không phải là tái hợp đâu.”
Triệu Nguyệt Linh véo lưng chồng, cảnh cáo ông nói ít thôi.
“Địch Địch nhà chúng ta chỉ có công việc, nó biết bản thân đang làm gì. Công ty chúng ta chẳng phải vẫn luôn hợp tác với Kinh Việt đấy sao. Nếu bỏ qua việc đó, ai biết được các đối tác khác của công ty chúng ta, người khống chế đằng sau bọn họ có phải là Nghiêm Hạ Vũ hay không? Nếu không phải do Tiêu Ninh và Hoa Nguyên có xung đột, thì ai có thể nghĩ tới Hoa Nguyên là do Nghiêm Hạ Vũ thành lập. Chỉ có bản thân cậu ta mới biết rõ bản thân nắm giữ bao nhiêu công ty.”
Những lời này, bà chính là nói cho Ôn Trường Vận nghe, để ông cân nhắc trong lòng, đừng nói nhiều trước mặt con gái.
Mặc kệ việc con gái làm đúng hay sai, bà hết thảy đều bao dung cô.
Tất cả quyết định của con gái, bà đều tôn trọng.
Ôn Trường Vận đơ một chút, lúc ông bị nhéo, thật sự rất đau.
Ông nói với con gái: “Những việc liên quan tới tình cảm, ba mẹ đều tùy con. Nếu con không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, cũng không sao cả.”
Triệu Nguyệt linh thở phào nhẹ nhõm, lại rót cho chồng một tách trà nóng.
Ông bà nội đều không nói gì nhiều, lúc cô đi Tiêu gia, ông nội cũng chỉ nói một câu, “Tiêu gia giống như hang ổ của bầy sói”. Đối với suy nghĩ của cháu gái, bọn họ trước giờ không can thiệp.
Ông nội đang đọc cuốn sách Ôn Địch mang về từ tiệm bán sách cũ. Từ hôm qua đến giờ, ngoài thời gian ngủ và ăn, ông nội vẫn luôn mang theo cuốn sách.
“Đợi thời tiết ấm hơn, mời ông chủ Trang đến nhà chúng ta chơi vài hôm, đến mùa thu ông sẽ đến thăm tiệm sách của ông ấy.”
Ôn Địch: “Ông nội đến đó rồi, nhất định sẽ không muốn về đâu.”
Cô hỏi ông nội đã thêm wechat với ông chủ Trang chưa.
“Thêm rồi, hôm qua ông cùng ông ấy thảo luận về cuốn sách này, thảo luận hơn 1 tiếng đồng hồ, đến khi điện thoại báo hết pin ông mới cúp máy.”
Ôn Địch cười: “Đợi con sắp xếp hết công việc, đến lúc đó con sẽ cùng ông bà nội đi Bắc Kinh ở vài tháng.”
“Được, không được phép lừa chúng ta đâu đấy.” Ông nội cười lớn, cực kỳ mong chờ.
Kế hoạch trong nữa năm này của Ôn Địch cũng bao gồm việc đưa ông bà nội tới Bắc Kinh ở vài tháng.
Gần đến giờ, bọn họ đều chuẩn bị tới rạp chiếu phim.
Có tài xế lái xe, một nhà ba người bọn họ đều ngồi ở ghế sau.
Ôn Địch ngồi giữa, tay trái ôm mẹ, tay phải ôm ba, rất lâu rồi cô chưa được thư giãn như vậy.
Ôn Trường Vận hỏi cô: “Con đã sắp xếp địa điểm quay [ Mặt trái Dụς ∀ọηg ] chưa.”
“Đều ổn thỏa rồi ạ.”
“Nếu cần tới cảnh quay ở biệt thự nào, thì con cứ dùng của nhà chúng ta, tiết kiệm được một khoản. Tới lúc đó ba cùng mẹ sẽ đưa ông bà nội con đến tham quan một chút.”
“Không cần đâu ba, Tần Tỉnh đã thuê một căn rồi. Nghe nói chủ nhà mới sửa lại hơn 1 năm trước, rất phù hợp với yêu cầu trong kịch bản.”
Triệu Nguyệt Linh dùng tay xoa cằm con gái, “Dạo này con ốm đi rồi, là do áp lực công việc phải không? Yên tâm, kịch bản của con được đánh giá rất cao, thêm nữa còn có Chu Minh Khiêm làm đạo diễn, thứ hạng sẽ không tệ.”
Ôn Địch cũng không muốn tạo áp lực cho bản thân, nhưng lại trốn không được nó.
Ôn Trường Vận chuyển hướng sự chú ý của con gái, kể về một chuyện hồi tết. Lúc đó con gái không ở nhà ăn Tết, bọn họ cũng chưa kể với cô qua điện thoại.
“Bí thư Lương muốn giới thiệu đối tượng cho con, ông ấy nói bản thân trước kia cũng được se duyên như vậy, cảm thấy cũng không tệ thì xác định hôn sự.”
“Con không muốn xem mắt đâu, ba đừng đồng ý, ai đồng ý thì người đó đi đi.”
“Ba từ chối rồi, nói con bận, đến năm sau vẫn chưa về nhà được.”
Triệu Nguyệt Linh và Ôn Trường Vận đoán mò nửa ngày trời, cũng đoán không ra bí thư Lương muốn làm mai cho ai. Nếu là người Giang Thành, thì trực tiếp tìm Phạm Trí Lâm là được, sẽ không cần làm phiền đến bí thư Lương.
Bà nói với con gái: “Mẹ có hơi tò mò một chút.”
“Mẹ đừng tò mò làm gì.” Ôn Địch vẫn là câu nói đó: “Ba mẹ mà đồng ý thì hai người đi đi.” Dù sao thì cô cũng không đi.
Triệu Nguyệt Linh: “Mẹ chỉ tò mò chút thôi, sao có thể chưa nói một tiếng nào với con mà đồng ý trước được.”
Ôn Trường Vận nói: “Bí thư Lương nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian nhớ tới chuyện này, ông ấy chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Lỡ như bí thư Lương đột nhiên nhớ ra, con cũng không thể lấy lý do là bận rộn mãi được. Ba cứ nói con có bạn trai rồi hoặc nói con đã nhìn thấu được hồng trần rồi đi.”
Triệu Nguyệt Linh bị cô chọc cười nói: “Con nói gì vậy chứ.”
Ôn Địch cũng cười theo, dù sao thì cô cũng không đi xem mắt, cũng không cần biết là mai mối với người nào.
Tài xế lái vào hầm để xe của trung tâm mua sắm, Ôn Địch buông lỏng cánh tay ôm ba mẹ.
Đến rạp chiếu phim, mùi bỏng ngô thơm ngào ngạt.
Ôn Địch đi lấy vé, Triệu Nguyệt Linh thì đi mua một phần bỏng ngô cho con gái.
Ôn Trường Vận nói với nhân viên: “Thêm một phần bỏng ngô nữa.”
Triệu Nguyệt Linh nhìn ông, “Anh cũng muốn ăn à?”
“Cho em.”
Triệu Nguyệt Linh cười cười, “Em với con gái ăn chung 1 phần là đủ rồi.”
Ôn Trường Vận vẫn kiên trì mua 2 phần, ông hỏi vợ có muốn mua thêm gì nữa không.
Triệu Nguyệt Linh lắc đầu, “Em không ăn nhiều như vậy.”
Bọn họ đến sớm 10 phút.
Trên màn hình vẫn đang chiếu quảng cáo.
Một nhà ba người đều cúi đầu lướt điện thoại.
Ôn Địch ngồi bên trái, ghế giữa là dành cho mẹ.
Điện thoại nhảy lên thông báo, là Nghiêm Hạ Vũ gửi tới: [Em quay đầu lại đi.]
Ôn Địch sửng người một chút, vội vàng quay đầu nhìn, Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn cô. Có chút xa, mắt cô nhìn không rõ lắm.
Anh không còn mặc áo len lúc chiều, mà đã thay một bộ âu phục. Có lẽ anh đã có một cuộc họp vào tối nay, họp xong anh liền lái xe tới đây.
Không ngờ tới anh sẽ đi xem phim một mình, anh có chút hơi lạc quẻ với xung quanh, thậm chí là cả rạp phim. Nhưng anh thực sự đang ngồi ở đó.
Nghiêm Hạ Vũ lắc lắc điện thoại ra hiệu với cô.
Ôn Địch quay đầu lại, nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Nghiêm Hạ Vũ gửi một bức ảnh chụp màn hình điện thoại, là thông báo đặt vé lúc chiều của anh.
Lúc đó anh và cô vẫn còn ở khu phố cổ, anh gửi ảnh là muốn nói với cô rằng anh không phải theo dõi cô. Chỉ là một sự tình cờ mà thôi.
Rạp chiếu phim này gần khu biệt thự nhất, bọn họ cùng lúc chọn rạp chiếu phim này là chuyện bình thường, nhưng không ngờ tới lại chọn cùng một bộ phim, cùng một xuất chiếu.
Ôn Địch trả lời tin nhắn: [Thật trùng hợp.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Ừ, anh đoán em sẽ xem bộ phim này, không ngờ lại đặt cùng xuất chiếu. Anh có chuẩn bị cho em một món quà nhỏ, xem như là anh mời em xem phim.]
Ôn Địch từ chối: [Cảm ơn, tâm ý đó tôi nhận, quà thì không cần đâu.]
Nghiêm Hạ Vũ nói: [Nó không mắc đâu, anh đã đặt rồi, chút nữa chờ em ký nhận.]
Trước khi chiếu phim, Ôn Địch nhận được món quà đó.
Triệu Nguyệt Linh nhìn qua, “Con mua đồ ăn vặt trước rồi sao, nếu biết sớm mẹ đã mua một phần rồi.”
Ôn Địch mở giấy gói ngoài hộp, anh không còn tặng cô những món đồ giới hạn, đắt tiền nữa, mà là một hộp quà gói 5 loại thức ăn vặt.
Có hạt dẻ, trà sữa, khoai lang nướng, kẹo hồ lô, bỏng ngô.
Còn có một đóa hoa hồng Juliet.