Yêu Em Trọn Một Đời - Chương 22

Tác giả: Mạc Thước Nghi

"Ở bệnh viện. Sốt. Truyền nước!"
Lúc này Mặc Tư Đình mới nhận ra rằng hình như mình bị tên kia chơi cho một vố như thằng ngốc rồi.
Tên này rõ ràng phải là người tốt gì.
Nể tình là anh họ của Mặc Nghi, Tư Đình cũng chẳng so đo thêm.
"Chăm sóc cô ấy giúp tôi."
"Giám đốc Mặc đây là gì với em ấy mà nhờ tôi chăm sóc Mặc Nghi?"
Thương Quân không nể mặt mà cố tình truy cho cùng. Mới sáng sớm đã đến trước cửa rồi còn theo tới tận đây. Trong mắt Thương Quân bỗng chốc hằn rõ địch ý.
Dù sao anh cũng rất tò mò xem Mặc Tư Đình và Mặc Nghi là như thế nào.
Trái với Thương Quân, có lẽ Mặc Tư Đình bình tĩnh hơn nhiều.
Cũng chẳng mảy may đặt người này vào mắt.
"Là anh họ, tôi nghĩ anh không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện của em họ mình nhỉ, Thương tiên sinh?"
"Ai nói chúng tôi là anh em họ?"
[...]
Mặc Nghi tỉnh dậy đã là chiều.
Mở mắt, thứ cô đầu tiên nhìn thấy lại là trần nhà. Ngơ ngác nhìn xung quanh.
Kim tiêm, băng gạc, nước biển...
Phòng bệnh à?
Mặc dù không còn choáng váng như ban nãy nữa nhưng cơ thể lại không còn nhiều sức lực.
Cả người nhớp nháp, khó chịu vô cùng.
Đưa tay đỡ trán, chắc hẳn tối qua cô lo lắng cho Thạc Tần nên giờ mới xảy ra kiệt sức thế này.
Thạc Tần...
Đúng rồi, còn Thạc Tần!
Nhớ đến Thạc Tần, Mặc Nghi liền bật dậy.
Cô vẫn chưa đến thăm Tần nữa. Vừa định vào thì lại choáng đến mức ngất đi. Nhanh chóng đi giày vào chân, Thẩm Mặc Nghi lập tức chạy tới phòng bệnh của Thạc Tần.
Phòng bệnh của Thạc Tần thì nói ra cũng chẳng phải. Vì phòng còn một bé nữa nằm ở giường cạnh.
Cạch.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Mặc Tư Đình đang ngồi chơi với Thạc Tần, trên giường.
Kế bên còn là bát cháo nóng còn đang ăn dở.
Nhìn cảnh này, cô bỗng dưng nhớ tới Cố Thạc Trì chưa từng như vậy!
Thạc Tần nhìn thấy cô, dường như chẳng còn là vẻ lanh lợi đòi mẹ ngày trước. Tuy cười cười nhưng mắt lại tỏ rõ đề phòng, ngờ ngợ.
Thẩm Mặc Nghi có chút chua xót.
"Nào, còn không chào mẹ đi?" - Mặc Tư Đình kế bên nhắc nhở. Vừa nãy anh có cho Tần xem qua ảnh của Mặc Nghi.
"M...mẹ..."
Mặc Nghi chỉ cong môi cười, tiến đến bên cạnh Thạc Tần.
Mặc Tư Đình thấy cô cũng tỏ ý muốn ra ngoài một chút để hai mẹ con có thể trò chuyện lâu hơn.
Nào ngờ Mặc Tư Đình vừa đi, không khí trong phòng lại trùng xuống.
Thạc Tần thì đề phòng, Mặc Nghi vì thế cũng không dám sỗ sàng.
Cô hỏi gì thì bé trả lời thôi.
Mãi một lúc lâu sau, Thạc Tần mới mở miệng hỏi:
"M...mẹ?"
"Mẹ đây, sao thế? Con khó chịu ở đâu à?"
"Mẹ tới thăm con một mình sao?"
Thẩm Mặc Nghi khẽ chau mày, sững người.
Sao Tần lại hỏi câu này với cô thế?
"Ừm, mẹ đến một mình. Sao vậy?"
"Bạn ở giường bên cạnh nói: Nếu mẹ ban ấy đến thăm thì ba sẽ đến thăm chung với mẹ. Ba sẽ mang cho bạn thêm nhiều đồ chơi mới..."
"..."
"Ba con đâu rồi mẹ? Ba con có đến không?"
"Ba con đây, chú là ba con!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc