“Anh..."
"Tại sao giờ mới về?"
"..."
"Mặc Nghi, có một điều anh phải cho em biết: hình như người của Cố Thạc Trì phát hiện tra ra được tung tích của em rồi!"
Cả căn nhà dường như chìm vào im lặng.
Câu nói từ miệng Thương Quân như gáo nước tạt vào mặt cô.
Không sai, Thương Quân đang cảnh cáo cô nên cẩn thận.
иgự¢ nhói lên một cái, Thẩm Mặc Nghi lần nữa như trải qua cảm giác lúc nghe tin Thạc Tần xảy ra tai nạn. Mặt cô tái mét, lùi về sau vài bước.
Sao hắn có thể tìm ra cô được chứ? Đã bỏ đến đây rồi…
Sao Cố Thạc Trì chưa buông tha cho mẹ con cô thế?
“Anh nghe nói, có ai đó nhìn thấy em bước xuống máy bay…” – Thương Quân bồi thêm một câu.
“Cố Thạc Trì tin ư?”
“Ừ! Tốt nhất em nên có cho mình một thân phận mới để tránh đi mấy cái rắc rối sau này. Trước mắt, em nên đổi tên đi, không cần mang họ Thẩm nữa. Dù sao đứa con gái nhà họ Thẩm nhận nuôi cũng đã mất trong chuyến bay kia rồi.”
Chỉ cần không mang họ Thẩm nữa…
Không mang họ Thẩm nữa thì Thương Quân sẽ đường đường chính chính không còn liên quan huyết thống hay dòng họ gì cả đối với Mặc Nghi nữa…
Thương Quân nhìn chăm chăm vào Mặc Nghi, chỉ cần cô đổi tên thì mọi thứ sẽ khác đi rất nhiều.
Mọi công sức anh làm chính là không uổng phí nữa.
Nhìn Thương Quân rồi lại nhìn tấm ảnh Thạc Tần đang đóng khung đặt trên bàn.
Thẩm Mặc Nghi, mày phải thay đổi tất cả...
Nếu không Thạc Tần sẽ lần nữa rơi vào nguy hiểm vì chính sự chần chừ của mày đấy. Một lần rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ ư?
[…]
Sáng hôm sau.
Hôm nay là ngày quyết định tình trạng bệnh của Thạc Tần sẽ diễn biến thế nào.
Cả đêm qua Thẩm Mặc Nghi dường như mất ngủ cả đêm. Cô sốt ruột đến mức ấy thì sao có thể an tâm cơ chứ?
Thương Quân ở lại cả tối qua…
Nhờ Thương Quân, cô mới có thể trấn an bản thân một chút.
Trời vừa sáng, Mặc Nghi đã chuẩn bị đòi Thương Quân đưa cô đến bệnh viện từ sớm.
Nhìn cô gái bướng bỉnh, muốn phải làm cho bằng được trước mắt, Thương Quân chỉ đành day trán, bất lực gật đầu.
Nào ngờ vừa mở cửa, đập vào mắt cô là thân hình cao ráo quen thuộc.
Mặc Tư Đình?
Mặc Tư Đình đứng trước nhà cô!
Mới sáng sớm, anh đến đây làm gì? Mà sao anh lại biết nhà cô cơ chứ? Alex…
Đúng, Alex. Hôm qua Alex đưa cô về, có lẽ đã nói cho Mặc Tư Đình nghe rồi.
Quên mất, hình như hôm nay cô chưa xin phép nghỉ một hôm nữa!
Nheo mắt nhìn Thẩm Mặc Nghi đang tay xách nách mang hàng tá đồ, Mặc Tư Đình hơi khó chịu. Nhiều đồ như thế, sao lại đưa người làm cầm giúp cho?
“Mặc tổng, anh đến đây…”
Nhắc mới nhớ, từ sáng sớm Mặc Tư Đình đã chạy đến đây là tại tên Alex đó.
Alex trăng hoa như thế, nghe Diệp Danh nói là hắn đưa Mặc Nghi về thì sao có thể yên tâm được chứ? Nhưng tự nhiên lại đến nhà người ta thì có lạ lắm không?
Trong cái khó ló cái khôn, Diệp Danh gợi ý cho anh rằng: Đến trả đồ!
Vừa có lý do để đến vừa hợp tình hợp lí.
“À, hôm qua em để quên đồ ở chỗ tôi.”
“Đồ của tôi để quên chỗ anh ư?”
“Nghi Nghi, ai thế em?”
Giọng Thương Quân vang lên phía sau.
Lúc này Mặc Tư Đình mới để ý, trong nhà Mặc Nghi có người!
Rõ ràng là Diệp Danh điều tra, cô ngoài đứa con riêng thì vẫn độc thân cơ mà?
Tên trắng trắng này ở đâu lòi ra thế? Biết là Mặc Nghi sang đây cùng anh họ nhưng tên này còn quá trẻ. Có lẽ không phải…
Mặt Tư Đình xám ngoét, vừa mấy ngày là cô đã bị dụ đi rồi à?
“Mặc tổng?”
“À tối qua em đi vội quá, để quên áo ở chỗ tôi này. Là áo đấy, áo để quên ở chỗ tôi!”