"Thương Quân, mẹ con em đến sân bay rồi. Đang ở khu A, sắp đến giờ rồi, anh đang đứng ở chỗ nào thế?"
Thẩm Mặc Nghi sắc mặt không mấy tốt mà bế Thạc Tần trên tay, tay trái cầm điện thoại áp vào tai, bên cạnh một chiếc vali màu đỏ đậm.
Tại cả một đêm không ngủ...
Cả đêm qua, cô thu dọn hành lý mang theo những đồ dùng quan trọng.
Bất ngờ trong lúc thu dọn bỗng chừng vô tình bắt gặp một tấm hình cưới nho nhỏ của cô và hắn cách đây bốn năm trước.
Tấm ảnh như con dao sắt nhọn, đâm thẳng vào tim của Thẩm Mặc Nghi một nhát chí mạng đồng thời đâm vào con ngươi khiến mắt cô đỏ rát.
Bốn năm trước...
Cô mặc váy cưới trắng tinh cầm hoa cưới đứng cạnh cô là Cố Thạc Trì trong bộ vest đen mà cười híp mắt trước ống kính.
Tấm ảnh duy nhất về hắn. Ngay sau ngày cưới, Thẩm Mặc Nghi có tìm cỡ nào cũng không tìm ra được bất kì tấm ảnh cưới nào. Hình cưới cũng không treo lên.
Căn nhà dường như chẳng có thay đổi gì.
Chẳng khác gì lúc hắn vẫn còn độc thân.
Tấm ảnh này là tấm duy nhất mà Thẩm Mặc Nghi lấy trộm từ tay mẹ chồng.
Đến cả ảnh cưới của bản thân mình cũng là lấy trộm...
Thẩm Mặc Nghi đưa tay miết nhẹ lên ảnh mà cười khổ.
Bốn năm trước cô vốn dĩ là người tràn đầy sức sống, nụ cười lúc nào cũng trên môi, cuộc sống đa màu đa vẻ chứ nào phải ngày ngày cắm mặt ở nhà thế này.
Xoẹt.
Tấm ảnh bị xé làm đôi.
Tạm biệt Thẩm Mặc Nghi, tạm biệt Cố Thạc Trì...
Tạm biệt cả thành phố này, thật lòng mong rằng cả đời cô không cần trở lại nơi này nữa là được.
"Mặc Nghi, anh ở đây!"
Tiếng gọi của Thương Quân như đã kéo cô về hiện tại.
"Anh..."
"Suy nghĩ chắc chưa? Không hối hận quay về đâu đấy?"
Chắc chưa?
Thật sự bản thân chắc chưa?
Thẩm Mặc Nghi cụp mắt hồi lâu...
"Thiếu gia, có người nhìn thấy phu nhân ở sân bay rồi! Đường số 23, sân bay S..."
Tiếng người ở đầu dây điện thoại vang lên thông báo cho Cố Thạc Trì vị trí của Thẩm Mặc Nghi khiến hắn vội vàng đạp thắng xe gấp rồi đổi hướng tiến về đường 23 thì đồng thời bên này bản thân cô cũng đã đưa ra câu trả lời:
"Được!"
Một chữ, chắc nịch.
Vẻ mặt kiên quyết giống như ai đó khi đồng ý với Đường Ngôn Hân.
Giờ đây cô mới để ý, Thương Quân hình như không mang theo hành lí?
Áo sơ mi, quần tây đen, trên tay còn vắt chiếc áo khoác cũng màu đen mà vội vàng chạy đến.
Không hề mang theo vali!
Thẩm Mặc Nghi tròn mắt, nhìn người trước mặt:
"Thương Quân, anh không đi cùng sao?"
"Hai mẹ con em qua đó trước, anh còn chút việc chưa thu xếp được. Một tháng sau, anh sẽ bay sang đấy cùng với mẹ con em."
"Cảm ơn anh..."
Thẩm Mặc Nghi dù tiếc nuối vì Thương Quân không đi cùng nhưng cũng đành nói tiếng cảm ơn.
Nếu không có anh giúp đỡ, thật sự không thể nào dứt ra được.
Đến giờ lên máy bay, Thẩm Mặc Nghi chuẩn bị lên máy bay thì đồng thời khi ấy Cố Thạc Trì cũng vừa đến được sân bay.
Hắn lao như điên vào tìm cô...
Hắn lao qua hàng người chen chúc gọi to tên của Thẩm Mặc Nghi.
Chờ anh...
Lúc này cô cũng vừa hay nhận lấy hộ chiếu từ nhân viên hải quan mà tiến.
"Thẩm Mặc Nghi" hắn hét to khi nhìn thấy bóng dáng của cô sắp khuất vào bên trong, Cố Thạc Trì không thể lao vào giữ cô lại vì nhân viên hải quan có mặt ở đây ngăn lại rồi.
Trái với hy vọng của hắn, Thẩm Mặc Nghi không hề quay đầu...
Cố Thạc Trì vội vã quay sang tìm kiếm thông báo.
Chuyến bay: TH2366.
Cất cánh vào lúc: tám giờ sáng.
Dòng chữ của điểm tới là Ontario khiến Cố Thạc Trì mở to mắt.
Cô muốn đi Mỹ sao?
Thẩm Mặc Nghi đi Mỹ ư?
Không, Mặc Nghi đợi anh. Cho anh ba ngày.
Anh nhất định đến đó tìm em...
Trong hàng người đông đúc, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của vị bác sĩ hôm đó...
Thương Quân?
[...]
Từ lúc trở về Cố Thạc Trì như kẻ điên, hắn điên cuồng lao và việc.
Hắn muốn thu xếp thật nhanh, thật nhanh để có thể đi tìm cô...
Hôm nay hắn về nhà, vừa thấy bóng dáng hắn ở cửa.
Dì quản gia liền như bắt được vàng, lao tới hỏi han hắn muốn ăn gì không?
Chỉ là mấy ngày không gặp, trong mắt dì quản gia bộ dạng của hắn giờ đây thật sự rất tệ hại...
Cố Thạc Trì chỉ cười trừ mệt mỏi, đang định trả lời, bỗng nhiên nghe tin tức trên TV trong nhà đang mở truyền đến
"Hiện tại là tin tức mới nhất, chuyến bay mang số hiệu TH 2366 từ S thị bay đến Ontario của Mỹ cấp cánh lúc Tám giờ sáng đã gặp nạn và mất tích trên biển, hiện nay thương vong chưa rõ, các nhà chức trách đang cố tìm hiểu nguyên nhân..."
TH 2366 chẳng phải số hiệu của chiếc máy bay Thẩm Mặc Nghi đi sao?