"Cố thiếu gia, không hay rồi. Phu nhân bỗng nhiên trong một đêm để lại phong thư rồi ôm tro cốt của tiểu thiếu gia đi mất rồi!"
"Dì nói... Thẩm Mặc Nghi đi rồi? Trong phong thư đấy nói gì?"
"૮ɦếƭ rồi, trong phong thư không có nói gì cả. Ngoài trừ, một tờ giấy ly hôn..."
Cố Thạc Trì nghe đầu bên kia nói xong, hắn lập tức ૮ɦếƭ lặng.
Thẩm Mặc Nghi... Đi rồi?
Cô để lại một tờ giấy ly hôn rồi cứ thế biến mất? Đến tro cốt của con trai hắn cũng mang đi rồi?
Vừa sáng sớm, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Nhìn dòng chữ có cuộc gọi đến, thật lòng hắn không muốn nghe chút nào.
Mấy hôm nay, hắn như kẻ phát điên. Ngày ngày trốn trong phòng làm việc, không bước ra ngoài nửa bước.
Hắn không về nhà, nói chính xác hơn chính là không dám. Hắn sợ phải đối mặt với di ảnh của con trai...
Khi biết tin, mẹ chửi hắn là đồ cầm thú, đến con trai mình cũng không nương tay. Cố Thạc Trì cứ nhốt mình trong phòng kín, không gặp ai. Cũng chẳng dám đối mặt.
Nhưng rồi chẳng hiểu thế nào, hắn lại nhận cuộc gọi này.
Cầm điện thoại lên nghe, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã vang lên giọng của dì quản gia trong nhà.
Mới sáng sớm, một cuộc điện thoại như gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu
Tất cả chỉ là bản thân hắn...
Mấy ngày vừa qua, trong men say, hắn dường như lần nữa nhớ lại khoảng khắc mà Thạc Tần vui vẻ nắm tay hắn tự hào khoe với mọi người có mặt ở đó rằng: Ba ba đã về dự sinh nhật.
Rồi cả lúc tai nạn, Thạc Tần bé bỏng vui vẻ khi hắn tới đón rồi khi xảy ra mọi chuyện tuy máu đã thấm ướt nhưng tay nhỏ vẫn nắm lấy tay hắn run run mà lầm bẩm gọi "Ba ơi..."
"Cố tổng, chuyện giấy ADN thật sự tra ra rồi. Ngài và bé Mai Mai hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào cả!"
"..."
"Phía bên bệnh viện... Đã xác nhận chuyện này rồi..."
Phiếu xét nghiệm được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mắt hắn liền hiện rõ tia ghét bỏ, chỉ thiếu điều Gi*t người nữa thôi.
Đường Ngôn Hân, em thật sự lừa tôi?
Em thật sự lợi dụng tình cảm của tôi đến mức này à?
Bỗng nhiên trong đầu hắn lại vang lên tiếng dì quản gia ban nãy: "Phu nhân ôm tro cốt của tiểu thiếu gia đi rồi..."
Hắn bật dậy khỏi ghế mà lao ra ngoài hô lớn:
"Mau, mau điều người đi tìm phu nhân về đây cho tôi, dù có lục hết ngóc ngách cũng phải tìm về cho bằng được!"
Mặc Nghi, là tôi có lỗi với mẹ con em. Lần này, em về đi, về cho tôi cơ hội bù đắp cho con và em được không?
Cầu xin em...
[...]
"Thương Quân, mẹ con em đến sân bay rồi. Đang ở khu A, sắp đến giờ rồi, anh đang đứng ở chỗ nào thế?"