"Ba... Chú Trì, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Bây giờ, mặc dù Thạc Tần sợ đau nhưng cháu đồng ý cho chú moi mắt thì chú...chú Trì có thể đồng ý ly hôn với mẹ cháu, có được không?"
Tiếng của Thạc Tần run run cầu xin hắn...
Bé nó dùng tất cả chỉ để đổi lấy chữ đồng ý từ một người cha như hắn.
Phải là cùng cực thế nào mới có thể nói ra câu này cơ chứ?
Cố Thạc Trì mở tròn mắt khi nghe câu này từ miệng con trai mình.
Nó muốn ba mẹ nó ly hôn đến mức này rồi sao? Nó chán ghét người ba này đến vậy rồi à?
Đáng nhẽ, nó chỉ là một đứa bé vừa tròn bốn tuổi chỉ biết đến ăn và chơi tốt là được, hắn thật sự không ngờ được rằng con trai mình có thể vì mẹ nó mà hiểu chuyện đến vậy.
Thằng bé là vờ tỏ ra hay vốn dĩ là rất hiểu chuyện nhưng là bản thân hắn vô tâm nên chẳng nhận ra, chẳng biết được?
Không chỉ riêng hắn mà đến cô cũng thật sự tròn mắt bất ngờ. Bế thốc Thạc Tần lên tay, Thẩm Mặc Nghi chỉ ném lại một câu: "Cố Thạc Trì, tôi muốn ly hôn với anh!" rồi bế con ra khỏi phòng nhanh chóng.
Cô thật sự không muốn con mình tiếp xúc với hắn thêm giây phút nào.
Buổi sinh nhật đáng mong đợi cuối cùng cũng bị bỏ dở.
Cố Thạc Trì, đến một đứa bé mà nó còn hiểu chuyện như thế. Rốt cuộc là em sai ở đâu?
Còn 22 giờ nữa...
________
"Thẩm Mặc Nghi, tôi xin cô! Cô làm ơn cứu lấy con gái tôi, làm ơn."
"Xin lỗi, tôi không thể!"
"Bây giờ nếu không phẫu thuật gấp thì Mai Mai đáng thương của tôi sẽ bị mù vĩnh viễn mất. C...chỉ cần là thay vào thì sẽ không sao nữa, mà sau này tôi cũng sẽ kiếm giác mạc khác thay vào cho bé Tần. Thẩm Mặc Nghi, tôi van xin cô, cô đã ςướק lấy người tôi yêu rồi giờ đây tôi chỉ xin cô cứu lấy con gái tôi thôi... Làm ơn!"
"..."
Giữa đường xá đông đúc, hai người phụ nữ bỗng nhiên thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh.
Một quỳ, một đứng.
Chuyện là Thẩm Mặc Nghi theo lệ đưa con trai đến trường mẫu giáo. Đưa con vào lớp, vừa quay bước ra cổng thì bỗng nhiên Ngôn Hân từ đâu chạy tới rồi khụy gối quỳ trước mặt cô, van xin đủ điều.
Đường Ngôn Hân mặt mũi đỏ bừng, hốc mắt còn ứa nước mà run rẩy nắm lấy gấu quần cô khóc lóc.
Nhìn cảnh này, Thẩm Mặc Nghi chỉ cười khổ.
Ngôn Hân ơi là Ngôn Hân, cô cũng là người mẹ thì sao có thể nói ra được những lời này chứ?
Cô lo cho con cô một lần, thì tôi cũng lo cho Thạc Tần gấp mười lần.
Năm xưa là ả nhận tiền của mẹ chồng cô rồi đồng ý rời khỏi Cố Thạc Trì, giờ đây lại nói như cô chính là tiểu tam xen vào chuyện của họ.
Diễn một màn chị em tình nghĩa thâm tình.
Đáp trả lại sự mong đợi của Đường Ngôn Hân, Thẩm Mặc Nghi chỉ lùi lại tránh né.
"Tôi sẽ ly hôn với Cố Thạc Trì. Còn về phần giác mạc của Tần, nếu muốn lấy thì bước qua xác tôi rồi tính tiếp."
"..."
"Ngày nào Thẩm Mặc Nghi tôi còn sống, cô đừng hòng động đến con trai tôi dù chỉ là một cọng tóc. Ngay cả Cố Thạc Trì cũng không được!"
Nói rồi, cô thẳng thừng lùi về sau dứt tay Ngôn Hân đang nắm lấy chân mình ra.
Chỉ cần một ngày cô còn sống, không ai có thể làm hại bé Tần.
_____
Vừa về đến nhà, đập vào mắt cô là dáng người quen thuộc ngồi quay lưng về phía cô.
Người làm trong nhà cũng đã đứng gọn hai bên, không khí thật sự có vẻ rất căng thẳng.
"Bố chồng? Con chào bố."
Thẩm Mặc Nghi khẽ chau mày mà tiến lại gần, lễ phép chào hỏi.
Bốp!
Đáp lại lời chào của cô lại là một cú tát trời giáng.
Hai bên má của Thẩm Mặc Nghi trở nên đỏ ửng, in hằn năm ngón tay.
"Bố..."
"Loại phụ nữ tâm địa rắn rết này, bình thường chúng tôi đối xử tệ bạc với cô lắm sao? Muốn ly hôn thì có thể nói với con trai tôi rồi cùng nhau thương lượng chứ tại sao lại lấy cháu tôi làm mồi nhử bức người thế hả?"
Trước một tràng tuôn ra từ miệng Cố lão gia, Thẩm Mặc Nghi thật sự ngây người.
Sao bố lại biết cô muốn ly hôn với Cố Thạc Trì?
Còn mồi nhử? Mồi nhử cái gì?
"Bố nói vậy là ý gì? Mồi nhử gì ạ?"
"Cô còn già mồm với tôi? Cô định lấy giác mạc của Tần Tần để cứu lấy con của Ngôn Hân rồi từ đó ép Thạc Trì ly hôn với cô rồi còn gì?"
"Con thật sự không có!"
"Đến nước này mà cô còn dám chối à? Chính miệng Ngôn Hân đã nói cho tôi biết, chẳng lẽ lại sai sao?"
Một đoạn ghi âm được bật lên.
Là giả!