"Mẹ ơi, ba ba về rồi..."
Tiếng của Thạc Tần vang lên cũng là lúc trái tim của Thẩm Mặc Nghi trở nên loạn nhịp.
Hắn...về sao?
Bốn năm qua không về, hôm nay cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?
Khóe môi của cô cũng bất giác gương cong mỉm cười mãn nguyện. Nghe giọng của Thạc Tần cũng đã biết rõ, nó vui đến mức nào.
Người hạnh phúc nhất cuối cùng cũng đạt được ước nguyện đợi ba ba về đón sinh nhật cùng.
"Nghi..."
Hắn lao vào bếp như cơn gió, áo khoác và giày đều chưa tháo ra. Nhìn vẻ mặt vội vã này, nụ cười trên môi Thẩm Mặc Nghi thoáng cứng đờ, ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh về rồi..."
"Anh có việc muốn nói với em."
"Có chuyện gì nói sau, chúng ta còn phải ăn sinh nhật của c.."
"Không, rất gấp.".
Chưa đợi cô nói hết câu, Cố Thạc Trì đã lên tiếng cắt ngang. Chính hành động này của hắn khiến Mặc Nghi khẽ chau mày.
Hắn hôm nay không phải về mừng sinh nhật con sao?
Còn chuyện gì quan trọng hơn con à?
Thẩm Mặc Nghi cười nhạt, hóa ra là cô tưởng bở.
Có lẽ thứ quý giá nhất trên đời này hiếm nhất chẳng phải là vàng bạc phú quý mà là một người quay đầu.
Đúng, đợi một kẻ vô tâm như Thạc Trì quay đầu.
Tay lớn của Cố Thạc Trì nắm lấy cổ tay cô mà lôi tuột cô lên trên lầu, có lẽ dưới này còn có người làm cũng không tiện để hắn mở miệng. Từng bước càng nhanh, tay vô thức siết chặt cổ tay khiến Thẩm Mặc Nghi cau có.
"Nghi, Ngôn Hân..."
Nghe cái tên này từ miệng hắn, trái tim của Mặc Nghi bỗng dưng như ai đó Ϧóþ nghẹn.
Bốn năm rồi, bốn năm chẳng phải cô ta đã biến mất khỏi đây rồi sao? Tại sao giờ lại nhắc đến?
Cô cười nhạt ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
"Con của cô ấy cần thay giác mạc gấp trong vòng 22 giờ nữa."
"Nếu anh muốn giúp, em không có ý kiến. Không còn gì thì em đi xuống với Thạc Tần đây."
"Nghi, a...anh chính là muốn dùng giác mạc của Tần giúp cho cô ấy!"
Bốp!
Câu nói vừa dứt, một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Cố Thạc Trì.
H...hắn dám lấy giác mạc con trai mình đổi cho người khác sao?
Thẩm Mặc Nghi run run, dường như thật sự cô không dám tin vào tai mình.
Điên rồi, đúng thật là điên rồi.
Hắn rủ lòng thương sót lấy con trai của người khác còn chính con trai hắn thì sao? Còn con em thì sao đây Trì?
"Cố Thạc Trì, anh bỏ mặc mẹ con tôi cũng được. Nhưng anh không có quyền moi lấy mắt của con trai tôi đi cho bất kỳ kẻ nào, anh nghe rõ chưa?"
Moi mắt?
Chính miệng người ấy nói phải moi mắt ra cho một người lạ sao?
Nhưng mà Thạc Tần thật sự rất sợ đau.
"Nghi, em nghe anh nói: chỉ là tạm thời, tạm thời anh cần mắt của Tần. Sau...sau này..."
Phịch!
Chiếc xe ô tô trên tay tiểu thiếu gia nhà họ Cố đang đứng ở cửa bỗng chợt rơi xuống. Vang.
Thạc...Thạc Tần? Nó ở ngoài đó bao lâu rồi?
"Tần, con phải nghe ba ba nói..."
"Tránh xa tôi ra! Chú...Chú Trì..."