Lúc này, Lâm Vũ Triết từ ngoài bước vào, anh đặt cặp Ⱡồ₦g trong tay xuống rồi ôm con vào lòng rất tự nhiên, sau đó nói với Liễu Tư Thần: “Cháo này chỉ ấm ấm, em ăn một chút đi, để anh trông con.”
Liễu Tư Thần ậm ừ một câu: “Ai bắt anh lắm chuyện thế?”
Đây là cách hai người sống với nhau từ trước đến giờ, một người đánh, một người chịu bị đánh, chỉ là đối tượng bây giờ ngược hoàn toàn với ngày xưa.
Lâm Vũ Triết bỏ qua mà nhìn Tần Phóng với Nhan Nặc mỉm cười: “Đến giờ cho con uống sữa rồi, hai người cứ ngồi chơi tự nhiên nhé.” Lúc sinh, Liễu Tư Thần bị đau ba ngày ba đêm, cuối cùng quyết định sinh mổ, hơn nữa không đủ sữa nên đứa trẻ chỉ còn cách uống sữa ngoài.
“Anh, mấy hôm không gặp không ngờ lại biến thành hai người khác biệt thế này, bây giờ nhìn ra dáng ông bố lắm rồi.” Tần Phóng thấy không khí căng thẳng nên pha trò cho vui.
Lâm Vũ Triết cười, nói: “Làm dần thành quen, đến lượt cậu thì cậu cũng thế thôi, nói khó không khó mà nói dễ cũng không dễ.” Động tác ôm con của anh rất thành thục, rất dịu dàng, lúc cho con uống sữa cũng vô cùng cẩn thận khiến Nhan Nặc và Tần Phóng cảm thấy khâm phục, nếu không có đủ kiên nhẫn thì chẳng thể nào làm được, huống hồ anh ấy còn là công tử xuất thân từ gia đình quyền quý, làm được đến thế này cũng không hề dễ dàng.
Liễu Tư Thần ngồi bên sững người nhìn Lâm Vũ Triết, ngay cả cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Có lẽ hai người họ cần có nhiều thời gian hơn nữa để làm giảm đi cảm giác chẳng lấy gì làm vui vẻ này.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tần Phóng lấy hết can đảm nói với Nhan Nặc: “Nhan Nặc, chúng ta kết hôn đi.”
Nhan Nặc khựng lại, rồi nheo mắt nhìn anh: “Không hoa tươi, không nhẫn, không nến, không bữa tối, không quỳ xuống. Anh Tần, anh cầu hôn không lãng mạn chút nào cả.”
Tần Phóng cầm tay cô đặt lên tim mình: “Cô Nhan, trái tim của tôi đáng quý hơn mọi thứ trên thế giới này, cô có tôi rồi, lẽ nào còn không vừa ý sao?”
Nhan Nặc đấm иgự¢ anh rồi nói không khách khí: “Hứ, đúng là anh Tần tự sướng quá rồi. Có điều, không có màn cầu hôn lãng mạn thì mọi thứ miễn hết.”
Tần Phóng “hứ” một tiếng rồi nói: “Đúng là đàn bà, tên của em là: Không thiết thực.”
Thứ Sáu, sắp tan ca thì Tần Phóng đột nhiên gọi điện cho Nhan Nặc, ngữ khí rất thần bí: “Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà, một lát nữa em tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu, anh đợi em ở đó.”
Nhan Nặc bận rộn cả một ngày cũng không có tinh thần mà nghĩ nhiều, cô hỏi: “Alice? ở đó rất đắt mà, lẽ nào có việc gì đáng chúc mừng sao?”
Tần Phóng không hạ giọng mà bá đạo nói: “Em hỏi nhiều thế làm gì, đến là biết, mau lên, anh đợi em.”
Vào giờ tan tầm nên người đợi xe buýt và tàu điện ngầm rất đông, Nhan Nặc nghĩ rồi vẫy tay gọi taxi, sau khi ngồi lên cô nói: “Phiền bác cho cháu tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu.”
Lái xe vui vẻ đáp: “Được rồi.”
Xe ban đầu đi rất nhanh nhưng sắp tới đường Vương Hậu thì tắc cứng, một hàng xe dài không nhìn thấy đầu, hai mươi phút trôi qua mà không nhích lên được. Nhan Nặc nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ, trời cũng bắt đầu tối, các tòa nhà xung quanh bắt đầu tỏa ra ánh sáng đủ màu, xem ra đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe.
Cô vội vàng trả tiền rồi xuống xe đi về phía trước, lúc qua một nhà hàng bách hóa hình như đang có hoạt động khuyến mại, người tới xem rất đông. Mà thế giới này luôn có những việc trùng hợp, sau buổi kỷ niệm thành lập trường, Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc lại tình cờ gặp nhau một lần nữa. Cô cảm thấy Đoàn Dịch Sâm gầy hơn cô tưởng tượng, mặt hốc hác xanh xao, mệt mỏi, chắc là quá bận chăng?
Đoàn Dịch Sâm cầm túi công văn đang đi về phía bãi đỗ xe, thấy Nhan Nặc liền dừng chân, cười nhạt: “Tối thế này sao còn đến chỗ này, đi ăn cơm à?”
Nhan Nặc cũng cười: “Vâng, có hẹn.”
Ánh mắt Đoàn Dịch Sâm tối sầm, miễn cưỡng cười: “Thật tiếc, anh cũng có hẹn khách hàng, nếu không chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.” Anh dùng túi công văn che đi, tay xoa nhẹ chỗ dạ dày lúc họp đau dữ dội, ngoài mặt thần thái vẫn bình thường: “Vậy cứ thế đi, sau này có thời gian sẽ hẹn nhau đi ăn bữa cơm.”
Nhan Nặc cũng không biết phải nói gì, cô chỉ gật đầu: “Vâng, vậy đợi lúc nào có thời gian.” Thực ra cả hai đều biết đây chẳng qua chỉ là những lời khách sáo, người yêu không phải mà bạn bè cũng khó, dù sao giữa hai người luôn có khoảng cách nên không tự nhiên được.
Đoàn Dịch Sâm mới đi được hai bước thì nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói với Nhan Nặc: “Nặc Nặc, em đợi một chút.” Vì không để ý nên anh lại gọi cô như trước, hai người đều sững lại, anh định thần lại nói: “Anh có thứ này muốn tặng em, nhưng lại để ở xe, em đứng đây đợi anh, anh đi lấy cho em, được không?”
Ánh mắt Nhan Nặc cho thấy cô không biết phải làm thế nào, nên lắp bắp từ chối: “Tôi đang vội, là thứ gì thế? Hay là lần sau đưa cho tôi?”
Đoàn Dịch Sâm cuống lên, anh đánh mất phong độ bình thường, cầm tay cô nói: “Nhanh thôi, em đợi anh nhé!” Không cho cô cơ hội từ chối, anh đã chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
Chuông đồng hồ vang lên, điện thoại trong túi đang rung, chắc là Tần Phóng gọi tới giục. Nhan Nặc nhìn theo hướng Đoàn Dịch Sâm vừa đi rồi nghĩ, nhắn tin cho anh: Tôi có việc gấp nên đi trước, gặp nhau sau.
Bãi đỗ xe.
Đoàn Dịch Sâm vừa lấy được hộp quà ở ghế sau ra, nhìn vào trong rồi cười mãn nguyện, nhưng khi anh lái xe đến nơi thì không nhìn thấy ai cả, không phải không thất vọng, nhưng không còn cách nào khác, anh sớm biết rằng họ đã là người xa lạ.
Đau, cơn đau không thể ngăn được đang lan khắp tứ chi và mọi ngõ ngách trong cơ thể anh.
Nhan Nặc thờ ơ bước tới nhà hàng Alice, ngay lập tức có người dẫn cô vào trong phòng đặt sẵn, bên trong là ánh đèn lung linh, nhưng không nhìn thấy bóng Tần Phóng đâu cả. Cô đang nghi ngờ thì trong phòng vang lên bản nhạc mà cô thích nghe. Tần Phóng đẩy một chiếc bánh ga tô đi ra, hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm túc, gương mặt tươi cười, trên bánh viết: Nhan Nặc, anh yêu em.
Ánh điện dần sáng lên, anh ôm hoa hồng, từng bước từng bước tiến về phía cô, đứng trước mặt cô, tay trái nắm chặt, giọng có phần căng thẳng: “Nhan Nặc, anh...”
Đúng lúc đó chuông điện thoại cứ réo liên tục giống như nếu chủ nhân không nghe thì nó sẽ không ngừng kêu...
Nhan Nặc cười trừ rồi nghe điện thoại: “Xin chào!”
Là giọng của Lâm Vũ Triết: “Tiểu Nặc à? Anh vừa nhận được điện thoại, Dịch Sâm bị tai nạn ô tô. Lát nữa sẽ được đưa vào bệnh viện trung tâm, tình hình cụ thể anh cũng không rõ, bây giờ anh đang về, em có thể... có thể đến đó một lát được không?...”
Cạch, điện thoại rơi xuống sàn nhà trong vô thức.
Đầu Nhan Nặc bây giờ trống rỗng.
Nhan Nặc hoàn toàn không biết gì nữa, cô đứng sững không nói gì cả, cảm giác như bị một tảng đá lớn chặn ở họng.
Tần Phóng không hiểu vì sao, anh cảm thấy nghe xong điện thoại cô trở lên khác lạ quá, vì thế đặt hoa sang một bên rồi ôm vai cô: “Nhan Nặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Nặc bị tiếng nói làm kinh động khiến cô lùi lại hai bước, một lúc sau mới tìm lại được lý trí, rồi hốt hoảng túm lấy áo Tần Phóng: “Tai nạn ô tô, anh ấy bị tai nạn ô tô.”
“Ai bị tai nạn ô tô?” Tần Phóng hỏi, anh cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Nhan Nặc dường như không nghe thấy anh nói gì nữa, cô không nghĩ gì nữa mà túm lấy túi trên sofa rồi chạy ra ngoài, Tần Phóng bực mình mắng một câu rồi vội vã chạy theo.
Lúc này đang là giờ cao điểm, Nhan Nặc đợi mãi vẫn không bắt được xe, trong lòng đang lo lắng thì nghe thấy tiếng Ϧóþ còi, cô quay lại, hóa ra Tần Phóng đã lái xe đến bên kia đường đợi cô.
Anh nhìn cô vẫy tay rồi gào lên: “Em mau lên đây, ở bệnh viện nào? Anh đưa em đi sẽ nhanh hơn.”
Nhan Nặc mím môi, không còn sự lựa chọn nào khác, cô lên xe, bây giờ cô mới ý thức được ban nãy mình đã quên mất sự tồn tại của Tần Phóng, không nên, thực sự không nên.
Chỉ là bây giờ cô phải mở lời thế nào để nói cho rõ đây?
“Em...” Cô mới thốt lên được một từ rồi không nói được gì nữa, lòng dạ rối bời, dường như mọi thứ đang quấn vào nhau, chuyện của Đoàn Dịch Sâm, chuyện của cô, chuyện của Tần Phóng, trong một chốc lát không thể nói hết được, hơn nữa bây giờ Đoàn Dịch Sâm sống ૮ɦếƭ còn chưa rõ.
Màu đen của bóng đêm phản chiếu trong đáy mắt Tần Phóng, ánh đèn lóe qua khiến người ta không nhìn rõ anh đang nghĩ gì. Anh nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, định nói gì đó lại thôi, bản thân anh cũng không dễ chịu nhưng vẫn trấn tĩnh an ủi cô: “Em đừng lo, cứ đến bệnh viện xem tình hình thế nào đã, không hẳn là nghiêm trọng đâu.”
Nhan Nặc do dự một hồi, cô nghiêng người nhìn Tần Phóng, chắc anh đã đoán được mọi chuyện nhưng vẫn an ủi cô, miệng khẽ mở nhưng không nói được nửa câu, trong lòng thấy an tâm hơn nhiều. Cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện mong Đoàn Dịch Sâm không sao.
Sau khi vào bệnh viện, Nhan Nặc mới phát hiện ra mình không cứng rắn như tưởng tượng, ngay cả đi bộ chân cô cũng run, nếu không có Tần Phóng dìu, chắc cô không đi nổi, cô cố gắng bình tĩnh, ngồi ở ghế dài ngoài phòng phẫu thuật nhìn ánh đèn đỏ trong phòng mà sững sờ, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài.
Năm đó, cô vừa chia tay Đoàn Dịch Sâm, tâm trạng rơi xuống đáy vực, trên đường về nhà mới biết bố cô nằm viện.
Lúc đó, bố cô nghĩ mình không mắc bệnh gì nghiêm trọng nên luôn giấu cô, chỉ là không muốn cô lo lắng.
Cô tự nói với mình, Nhan Nặc, mày thật vô dụng, không những tình cảm thất bại mà ngay cả người thân nhất cũng không chăm sóc được, sống còn có ích gì nữa chứ.
Trong ký ức cũng là một đêm lạnh như băng thế này, bố cô đột nhiên phát bệnh và vào phòng cấp cứu, không bao giờ ra nữa, không có ai gọi cô là con gái cưng nữa, cũng không còn mỗi lần về nhà lại được ăn món ăn quê nhà thơm ngon nữa, không được quyến luyến vòng tay ấm áp ấy nữa...
Đúng thế, cô sợ, cô sợ Đoàn Dịch Sâm cũng như bố cô, cô không thể nói rõ cảm xúc của mình, chỉ là cả người lạnh toát, sao lại bị tai nạn chứ? Người cẩn thận như anh ấy rõ ràng ban nãy còn đứng trước mặt cô vừa nói vừa cười, còn nói tặng quà cho cô, quà... Cô giận bản thân, sao lại không nhận tấm lòng của anh ấy chứ? Nhan Nặc, sao mày lại nhẫn tâm thế?
Nhan Nặc cứ chìm đắm trong thế giới của mình như thế, ngay cả Tần Phóng ngồi xuống bên cạnh cô lúc nào cô cũng không biết, đột nhiên cảm thấy ấm áp cô mới ngẩng lên, hóa ra anh đang ôm cô, giọng anh vang lên từng câu một: “Không sao đâu, đừng sợ, có anh mà, không sao đâu...”
Cơ thể cứng đơ của Nhan Nặc cuối cùng cũng thả lỏng, có điều cô vẫn nấc liên tục, bàn tay nắm chặt khống chế cảm xúc của bản thân, chưa đợi được Đoàn Dịch Sâm bình an, cô không được phép ngã gục.
Tầm mười một giờ đêm, Lâm Vũ Triết mới tới bệnh viện, trên đường đi anh đã liên lạc với người nhà Đoàn Dịch Sâm ở bên Anh để họ mau chóng về nước, có điều về đây cũng mất khá nhiều thời gian.
Thấy Nhan Nặc khóc sắp thành “người lệ” thế này, anh ra hiệu cho Tần Phóng ra ngoài nói chuyện, Tần Phóng gật đầu rồi buông tay Nhan Nặc, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
Lâm Vũ Triết cũng rất mệt mỏi, bất an: “Tình hình cậu ấy thế nào rồi?” Anh vừa nói vừa đưa tay sờ túi áo tìm thuốc lá, nhưng không thấy, anh mới chợt nhớ ra sau khi đứa con chào đời, anh không hút thuốc nữa, hơn nữa trong bệnh viện cũng không được hút thuốc, anh khẽ nắm tay lại rồi lại buông ra.
Tần Phóng dựa lưng vào tường, đôi mày chau lại mệt mỏi, sau đó chầm chậm nói hết những gì anh biết: “Ban nãy em hỏi hộ lý và bác sĩ cấp cứu lúc đó, hình như anh ta mất lái nên đâm vào dải phân cách bên đường, may mà trong xe có đệm hơi, tình hình chắc không quá nghiêm trọng, có điều, mọi thứ phải đợi kết quả phẫu thuật mới biết được.”
“Cậu ấy lái xe rất cừ, làm sao mà đang yên lành lại mất lái cơ chứ?” Lâm Vũ Triết vò đầu, tay phải đặt lên vai Tần Phóng: “Tối nay vất vả cho cậu rồi, ở bên này cậu ấy không có người thân thích, người đầu tiên tôi nghĩ tới là Tiểu Nặc...”
Giọng Tần Phóng có phần chua chát: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng khách khí với em.” Nói thật lòng, tận mắt nhìn thấy Nhan Nặc vẫn còn lo lắng cho Đoàn Dịch Sâm như thế, trong lòng anh đang ghen Ⱡồ₦g lộn, nhưng bây giờ người ta sống ૮ɦếƭ chưa rõ, anh tự thuyết phục chính mình, hai người họ chỉ là bạn thôi, anh là đàn ông, phải độ lượng, chỉ là làm người đàn ông độ lượng không dễ dàng chút nào.
Tám tiếng trôi qua, Nhan Nặc vẫn rất hốt hoảng, ánh đèn trong bệnh viện trắng toát khiến gương mặt cô càng trắng, điều duy nhất anh có thể làm đó là ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô.
Ba người cùng thức đến hơn năm giờ sáng, ánh đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra, Nhan Nặc liêu xiêu bước lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ? Anh ấy thế nào rồi?”
Lâm Vũ Triết và Tần Phóng cũng căng thẳng, lo lắng chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.
Bác sĩ nói một đống thuật ngữ chuyên môn, Nhan Nặc không nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ một câu: “Không nguy hiểm đến tính mạng”, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy sức lực của cơ thể dường như bị rút cạn, cả người mềm nhũn, vừa cười vừa khóc.
May mà anh ấy không sao.
Còn Tần Phóng bây giờ cũng đã an tâm hơn, chỉ là tâm trạng rất phức tạp, anh đưa tay sờ hộp gấm trong túi áo, rồi nhìn Nhan Nặc mặt đầy nước mắt, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Không biết đây có phải là ý trời.