Nhan Nặc luôn nghĩ nếu cô chưa bao giờ quen biết Đoàn Dịch Sâm vậy thì cô cũng sẽ không quen Lâm Vũ Triết, cũng không trở thành bạn thân của Tư Thần, thậm chí không quen biết Tần Phóng, chỉ là những sự việc tưởng không liên quan đến nhau lại có mối quan hệ mật thiết, vì thế suy đoán này không có lời giải. Và câu hỏi của cô không những không có lời giải đáp mà còn làm rối loạn thêm, vấn đề của Liễu Tư Thần cô không biết nên giúp từ đâu.
Căn nhà kiểu Tây ở phố cũ.
Nhan Nặc nhìn cái bụng tròn tròn của Liễu Tư Thần, nhìn đi nhìn lại rồi mới lên tiếng: “Cậu nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tớ không hề biết là còn có mua một tặng một nữa hả?”
Liễu Tư Thần vốn không định giấu cô nên chỉ mỉm cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là có thai thôi mà! Sao? Cậu ghen tị với tớ à? Ghen tị thì mau kết hôn với Tần Phóng rồi sinh lấy một đứa mà chơi.” Nói xong, cô còn đưa tay xoa xoa cái bụng đã nhô lên, rất ra dáng người mẹ.
“Thị lực của tớ rất tốt, đừng có mà dùng lời này ý nọ làm tớ xao nhãng, cậu biết tớ muốn hỏi điều gì mà.” Nhan Nặc lại nhìn Liễu Tư Thần dò xét một hồi, cảm thấy Liễu Tư Thần quả thật đã thay đổi, không chỉ người béo ra mà tính cách cũng thoải mái hơn, không còn nhìn thấy bóng dáng của cô thiếu nữ đau đầu vì tình yêu nữa, xem ra khả năng tự điều chỉnh bản thân của cô ấy rất tốt, hơn nữa bây giờ cô ấy còn mang về một tin chấn động, làm gì có chuyện cô không kinh ngạc được chứ?
“Nói thế nào được nhỉ? Tuổi trẻ thiếu hiểu biết, gió xuân một chập, vụng trộm nên có thai... để tớ nghĩ xem còn tính từ nào nữa không...” Ngữ khí của Liễu Tư Thần có phần uể oải, dường như không để ý tới vấn đề này.
Nhan Nặc thấy ánh mắt cô ấy đượm buồn, sợ ᴆụng chạm đến nỗi đau trong lòng cô ấy nên cố gắng dùng ngữ khí bình thường để chuyển vấn đề này: “Thôi đi, cậu sử dụng ngôn ngữ trơn tru thế này thì cậu viết tiểu thuyết được đấy.”
“Tớ biết là tớ lợi hại mà, cảm ơn cậu đã khen, còn phải cảm ơn cậu không vì trai đẹp mà quên bạn, không trả phòng nên tớ quay về không đến nỗi không nơi nương tựa.” Liễu Tư Thần nói xong, liền mở va li, lấy mấy bộ quần áo ướm lên người, bất giác thở dài: “Để kỷ niệm thân hình mảnh mai một đi không trở lại của tớ, xin hỏi cậu chiều nay có đồng ý đi shopping với tớ không?”
Nhan Nặc cười lớn rồi nắm tay: “Nguyện xả thân vì công tử.”
Hai người nói một là một, lập tức đi ngay. Nhan Nặc không có kinh nghiệm chăm sóc bà bầu nên lo lắng ngồi xe buýt, đi tàu điện ngầm không khí không tốt, kiên quyết đi taxi, nên bị Liễu Tư Thần mắng là cô không phải là bà mẹ biết làm chủ gia đình. Vừa bước vào cửa hàng bách hóa, cả hai nhằm thẳng khu đồ dùng bà mẹ, trẻ em trên tầng hai, cô nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu hàng loạt mặt hàng quần áo chống phóng xạ và quần áo trẻ em, thậm chí sữa dinh dưỡng loại nào cũng có, hai người nhìn hoa cả mắt mà vẫn không biết nên mua loại nào.
Liễu Tư Thần thử một chiếc váy bầu màu vàng, soi gương rồi nói: “Nhìn ngang thì nhìn như từ dãy núi nọ đến đỉnh núi kia, nhìn từ sau thì vẫn là thiếu nữ xuân thì, còn nhìn đằng trước thì là phụ nữ cao tuổi...” Lúc cô nói, nét mặt rất biểu cảm, hát nói đều hay khiến nhân viên bán hàng cũng cười theo.
Nhan Nặc bật cười ha ha, đi vòng quanh Liễu Tư Thần một hồi rồi gật đầu: “Đâu có, tớ cảm thấy đẹp lắm.” Bất chợt nhìn thấy hai mẹ con đằng sau đang chọn đồ sơ sinh, cô nghĩ rồi hỏi: “Tư Thần, việc này cậu nói với hai bác chưa?” Cô làm hiệu chỉ cái bụng.
Liễu Tư Thần khựng lại rồi chau mày: “Chưa, tớ chưa nghĩ ra xem phải giải thích thế nào, hoặc là nghĩ xem có nên nói hay không.”
“Đương nhiên phải nói.” Nhan Nặc trợn mắt phản đối, cao giọng nói: “Lẽ nào cậu tính giấu hai bác sao?”
Liễu Tư Thần sững lại, mặt cũng cau có: “Bố tớ bảo thủ lắm, biết chuyện này còn không đánh ૮ɦếƭ tớ sao? Tớ chỉ nghĩ đã thấy đau đầu rồi.”
Nhan Nặc khoác vai Tư Thần, an ủi: “Bác yêu thương cậu nên nghiêm khắc, cậu cứ nghĩ xem nên nói thế nào cho hay, nói chung đều là người nhà thì có gì không nói được chứ? Bây giờ cậu cảm thấy không có gì nhưng đợi đứa bé ra đời rồi thì chẳng phải vẫn cần tới bác gái chăm sóc sao?” Bụng to năm sáu tháng rồi cô ấy mới quay về nên Nhan Nặc không hỏi cũng biết cô ấy quyết định giữ lại đứa bé, nhưng còn có rất nhiều vấn đề, ví dụ như bố mẹ cô ấy, ví dụ như Lâm Vũ Triết, ví dụ như việc nuôi dưỡng đứa bé sau này...
“Ừ, tớ hiểu.” Liễu Tư Thần khẽ đáp rồi cầm mấy bộ quần áo ưng ý lên xem: “Tớ cũng không chọn nữa, thế này thôi, dù sao cũng chỉ mặc trong mấy tháng này.”
Nhan Nặc đón lấy rồi quan tâm nói: “Để tớ đi thanh toán, cậu ở đây đợi tớ, bà bầu cần phải nghỉ ngơi.”
Liễu Tư Thần không biết làm thế nào trước sự cẩn thận của cô, nên cũng mặc kệ cô vậy, một mình lại đi sang gian hàng đồ trẻ em bên cạnh.
Nhan Nặc cầm hóa đơn đứng xếp hàng đợi thanh toán, hôm nay là cuối tuần nên khách hàng tới bách hóa rất đông, phía bên kia của tầng này là khu vui chơi của trẻ em nên rất nhiều phụ huynh dẫn con ra vào, một hàng dài đợi trước quầy thu ngân, Nhan Nặc cũng chỉ còn cách đứng đợi. Ngước mắt nhìn ra xa, một cô bé đang cầm một con 乃úp bê mãi không chịu buông, bà mẹ trẻ nhìn cô bé lắc đầu, không hiểu đã nói gì mà cô bé đó khóc òa lên, dáng vẻ đáng thương khiến người ta không nén được. Nếu sau này Tư Thần sinh con rồi, một mình cô ấy nuôi con sẽ vất vả lắm, làm bà mẹ đơn thân không dễ dàng chút nào. Nghĩ tới đây cô lại tức điên lên, mọi tội lỗi đều do Lâm Vũ Triết gây ra, uổng công cô trước đây còn coi anh ta như anh trai, hóa ra lại là một người đàn ông vô trách nhiệm.
Nhan Nặc ngẩn người ra nên không phát hiện ra mấy đứa trẻ đang đùa nghịch gần đó, trong đó có một đứa trẻ to béo chạy ngang chạy dọc, Nhan Nặc đi giày cao nên suýt ngã, may mà có người đỡ cô từ đằng sau, thoát khỏi nguy hiểm.
Mùi nước hoa Eau de Cologne nhè nhẹ, trên tay anh là thứ đồ làm bằng chất liệu nhung của Pháp rất quen thuộc, giọng nói cũng dịu dàng và thân quen: “Em cẩn thận một chút...”
Không cần quay đầu lại Nhan Nặc cũng biết là ai, nhất thời không biết nói gì, chỉ sững lại nhìn cánh tay đang nắm cánh tay anh, một lát sau mới buông ra, hạ giọng nói: “Cảm ơn anh!” Sau đó rời khỏi vòng tay vốn đã từng thuộcvề mình.
Đoàn Dịch Sâm cũng khựng lại, cảm giác ấm áp dường như vẫn vương trên tay anh, anh nắm chặt bàn tay như muốn giữ lại chút hơi ấm, thấy nụ cười xa lạ của cô, lòng anh thắt lại, ánh mắt đen láy vẫn nhìn thẳng vào cô, giọng vang lên sắc lạnh: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi, hôm nay em đi... shopping à?” Anh nhìn thấy tấm hóa đơn trong tay cô.
Nhan Nặc gật đầu: “Cuối tuần nên đi dạo quanh quanh, anh đang bận à? Vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Cô không nhầm thì đằng sau anh là nhân vật cấp cao mặc com lê đang đứng đợi, hình như đi khảo sát thị trường, lúc này cô mới nhớ ra cửa hàng bách hóa này là sản nghiệp của Thịnh Thế, anh xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.
“Không có gì mà làm phiền hay không làm phiền, em cần anh giúp gì thì cứ nói.” Giọng nói của Đoàn Dịch Sâm vẫn lịch sự, ấm áp như bình thường, phong độ ngời ngời, chỉ là ngữ khí có phần thất vọng, tay nắm chặt hơn, cổ họng đắng ngắt.
Trước đây, Nhan Nặc thích nhất là được khoác tay anh đi khắp nơi, thích tìm những thứ đồ chơi nho nhỏ, thích mua mấy thứ đồ dùng cho anh, ngược lại không thích mua đồ cho mình. Mỗi lần như thế cô đều ngọt ngào nói: “Dịch Sâm, anh thấy cái này thế nào? Dịch Sâm, anh cảm thấy thế nào?” Như một cô gái nhỏ thích dựa dẫm vào anh, coi trọng mọi thứ của anh. Nhưng bây giờ chẳng còn gì nữa cả, mọi thứ đều do anh gây ra, anh chưa bao giờ cố gắng để giành lấy, đợi đến lúc hồi tâm hối cải thì hai người đã dần xa nhau. Anh quên mất cô là cô gái ương bướng vô cùng, quyết tâm như thế và không để lại cho anh cơ hội nào, chỉ có anh vẫn chờ mong ngày hai người quay lại với nhau, anh lại còn ngây thơ hơn cô, anh thực sự không muốn nghĩ như vậy chút nào. Rõ ràng cô ấy ở trong lòng mình, hơi thở cô ấy còn vương trên mũi, nhưng nháy mắt đã không còn thuộc về mình nữa, vòng tay trống rỗng, cảm giác ấy đắng tận vào tim, trống trải tới mức khiến người ta hoảng loạn.
Đoàn Dịch Sâm, trong chuyện tình cảm, mày chỉ là một kẻ thất bại, lại còn là một thằng nhu nhược không dám đối mặt với thất bại nữa. Trái tim anh như bị chiếc rìu vô hình bổ hết nhát này tới nhát khác, rất đau, cho dù anh không muốn thừa nhận nhưng anh đã đánh mất tình yêu của cô.
Nhan Nặc khách sáo mỉm cười xua tay nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là mua vài bộ quần áo, có thời gian thì liên lạc sau.” Nói xong, cô quay lại gian hàng, không nhìn gương mặt thất vọng của Đoàn Dịch Sâm nữa, cô sợ mình sẽ lung lay, rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không kiềm chế được, cô nói với mình đây chỉ là thói quen mà thôi, cô không muốn thấy anh không vui.
Không biết từ khi nào Lâm Vũ Triết cũng đã đến bên Đoàn Dịch Sâm, hai người vốn định hôm nay khảo sát thị trường để thay đổi kế hoạch. Vừa tới đã thấy Đoàn Dịch Sâm mặt mày thất thần, nên anh cũng khá kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt Đoàn Dịch Sâm thì phát hiện ra Nhan Nặc.
Vết thương trong tim Đoàn Dịch Sâm.
Anh vỗ vai Đoàn Dịch Sâm, nói: “Người anh em, nhìn thoáng ra một chút, có nhiều việc phát triển theo hướng mà chúng ta không thể điều khiển được.”
Trong mắt Đoàn Dịch Sâm lóe lên nỗi đau, có điều anh vẫn gật đầu, chuẩn bị quay đi.
“Tiểu Nặc, sao cậu đi lâu thế? Wow, hóa ra đông người quá!” Nhưng giọng nói thánh thót đã ngăn bước chân họ, đúng hơn là giữ chân Lâm Vũ Triết, anh muốn bước đi nữa nhưng bàn chân nặng tựa ngàn cân, vô cùng khó khăn.
Anh chầm chậm quay người, khi nhìn thấy bóng người con gái anh nhớ nhung nửa năm qua, anh khựng lại, câu nói ban nãy đã ám lên người anh, sự việc phát triển theo hướng chúng ta không điều khiển được, ví dụ như anh tự tay đẩy Liễu Tư Thần đi, ví dụ như anh gặp lại Liễu Tư Thần lần nữa. Hơn nữa, cô ấy còn mang thai? Chuyện này là thế nào?
Anh như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ, cơn đau lại dội lên trong lòng, thậm chí không biết mình nghĩ gì nữa.
Gương mặt Liễu Tư Thần cũng hoảng loạn không biết làm thế nào, ngón tay túm áo, miệng lắp bắp nói: “Tiểu Nặc, mau lên, chúng ta đi.”
Nói xong, không đợi Nhan Nặc phản ứng gì, cô đã đi mau về phía trước, do bước vội quá nên mấy lần suýt ngã, Lâm Vũ Triết vừa bực vừa lo, anh chạy ngay theo, tức giận quát lên: “Em chạy cái gì chứ? Bây giờ là lúc nào rồi? Em còn dám chạy?” Ban nãy tim anh suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Liễu Tư Thần bị anh quát lại thêm bình tĩnh, cô lạnh lùng nhìn anh, thờ ơ nói: “Tôi làm sao thì có liên quan gì tới anh, anh Lâm?”
Lâm Vũ Triết cứng họng, cảm thấy mọi người đang chú ý tới mình nên anh gằn giọng nói: “Ở đây đông người, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện cho rõ ràng.”
Liễu Tư Thần gạt tay anh ra, cười nhạt: “Tôi chẳng có gì để nói với anh.”
“Đi!” Lâm Vũ Triết không để ý nhiều đến thế, anh kéo tay cô đi về phía quán cà phê ở tầng một.
Nhan Nặc đi phía sau, định lên tiếng thì bị Đoàn Dịch Sâm ngăn lại, anh nói: “Hai người họ sớm muộn cũng gặp nhau, bây giờ... còn thêm cả đứa bé nữa, sớm nói rõ chuyện này thì sẽ tốt cho cả hai, yên tâm, anh tin họ có thể giải quyết tốt.”
Nhan Nặc im lặng, những lời anh ấy nói quả thật không còn gì để bới móc. Cô nhìn theo bóng hai người rời khỏi đó, rõ là một đôi tình nhân đẹp như vậy, sao phải ra nông nỗi này? Đáng tiếc, câu hỏi này không có lời giải đáp.
Lâm Vũ Triết kéo Liễu Tư Thần vào một phòng trong quán cà phê gần khu mua sắm, căn phòng rộng lớn nhưng chỉ có hai người, có thể thấy cả hai đều cảm thấy bất an.
Anh nhìn gương mặt xanh xao của cô rồi dặn phục vụ mang sữa nóng lên, anh đặt ly sữa tới trước mặt cô rồi nói: “Uống đi đã, sắc mặt em không tốt.”
Liễu Tư Thần làm mặt lạnh tanh, giọng đầy châm chọc: “Chỉ cần rời khỏi đây, không nhìn thấy anh là sắc mặt tôi tự nhiên sẽ tốt lên.”
Lâm Vũ Triết nắm chặt ly, im lặng một hồi, sau đó run rẩy đưa tay sờ bụng cô. Cô định ngăn lại nhưng nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của anh, trái tim cô lại mềm nhũn rồi mặc kệ anh.
Dường như đứa trẻ có linh tính, biết là bố đang vuốt ve nó nên khẽ cử động, Lâm Vũ Triết giật mình rút tay về, dường như lần đầu tiên trong đời lắp bắp thế này, ngay cả lời cũng không nói hết: “Hình... hình như nó cử động...”
Liễu Tư Thần bất giác bật cười: “Đã hơn sáu tháng rồi, thường xuyên lăn vòng trong bụng, nghịch ngợm lắm.”
Nói xong, cô nghiến chặt răng, tự mắng mình không còn mặt mũi nào, bây giờ hai người có là gì đâu? Thậm chí ngay cả bạn trai, bạn gái cũng không phải, anh còn là người đàn ông đã đính hôn, anh có tư cách gì mà hỏi chuyện của cô?
Ánh mắt cô chùng xuống, không nói gì thêm nữa.
Lâm Vũ Triết vẫn chìm đắm trong cảm giác cha con không thể diễn tả được, nên không có cơ hội mà cảm nhận được tâm tư thay đổi liên hồi của Liễu Tư Thần, mọi sự chú ý đều dồn vào sinh mệnh nhỏ khiến người khác khó mà tin được, đây phải chăng là cảm giác sắp được làm bố?
Đáng tiếc Liễu Tư Thần không cho anh thời gian để cảm nhận, cô sợ mình sẽ ૮ɦếƭ ngạt mất, người đàn ông này cho dù đã từng nhẫn tâm đoạn tuyệt cô, nhưng đối với cô vẫn có sức sát thương chí mạng, sự hấp dẫn giữa nam và nữ thật sự kỳ diệu.
Lâm Vũ Triết đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu sững sờ nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Liễu Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghe thấy tiếng mình nói: “Tôi muốn nói cho anh, anh vốn là người đầu tiên được biết, nhưng anh quên rồi à? Hôm đó, anh nói với tôi, anh quyết định lấy người khác, anh còn bảo tôi chúc phúc cho anh...”
“Thôi đi, không cần nói nữa!” Lâm Vũ Triết đột nhiên không chịu được nữa, có lẽ anh không muốn đối mặt với sự lạnh lùng trước đây của mình, đau đớn ôm đầu: “Em đừng nói nữa, là anh có lỗi với em.”
Liễu Tư Thần cười lớn đến mức nước mắt cũng tuôn chảy: “Không, việc này vốn là do tôi và anh tự nguyện, anh không cần ăn năn, là tôi cam tâm tình nguyện, anh cứ vui vẻ kết hôn, còn tôi vui vẻ sống cuộc đời của tôi, chúng ta chẳng ai nợ ai cả.”
Lâm Vũ Triết mở to mắt kinh ngạc: “Em nói thế là có ý gì?”
Liễu Tư Thần cũng bạo dạn nói: “Nghe không hiểu sao? Là nghĩa đen đó, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”
“Sao lại không có quan hệ gì? Anh là bố đứa trẻ”, Lâm Vũ Triết tức giận nói.
Liễu Tư Thần mặc kệ, cô xách túi đứng dậy nói từng từ: “Lâm Vũ Triết, anh nghe cho rõ đây, anh có thể bỏ tôi, còn tôi không nhất định phải đứng đó đợi anh, bây giờ là tôi, Liễu Tư Thần, từ bỏ anh, nói thế anh rõ rồi chứ?” Nói xong, cô rời khỏi không hề ngoái lại, tâm trạng chưa bao giờ được giải tỏa thế này, dường như đã đặt được gánh nặng trên vai xuống, người vô cùng nhẹ nhõm.
Ở cửa khu mua sắm, thấy Nhan Nặc đang xách mấy túi đồ đợi mình, cô vội rảo bước đi lên trước khoác tay Nhan Nặc rồi thoải mái nói: “Đi thôi, tự nhiên tớ rất muốn ăn lẩu Tứ Xuyên.”
Nhan Nặc trợn mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Nói xong rồi?”
“Ừ, xong rồi, vốn chẳng có gì để nói cả. Người đàn ông của người khác tớ không thèm. Đi đi đi, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa.”
“Thèm thế à? Nghe người ta nói là chua trai, cay gái, xem ra lại là một cô công chúa nữa rồi.”
“Vậy tình cảm càng tốt, không phải con gái là áo bông của mẹ sao, thân thiết quá chứ.”