Sau khi không kiềm chế được mà khóc một trận, những áp lực và mệt mỏi của những ngày qua đã được giải phóng hết, đêm đó cô ngủ rất ngon, không mê sảng. Sáng sớm ngủ dậy thấy mắt vẫn sưng đỏ, cô đành trang điểm thật đậm để che đi. Trong gương, một Nhan Nặc trang điểm lộng lẫy khiến cô cảm thấy lạ lẫm, ngay chính cô cũng không biết rõ đâu mới là con người thực của mình.
Sau một buổi sáng bận rộn, công việc chuẩn bị dự án với Thịnh Thế cơ bản đã xong, cuối cùng mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Lúc sắp tan ca, Hiểu Quang chạy tới, thấy Nhan Nặc bận trả lời thư khách hàng, vội hỏi: “Chị Nhan, sếp Phương ra ngoài rồi à?”
Nghe thấy vậy, Nhan Nặc ngẩng đầu cười: “Chưa đâu, anh ấy đang ở trong phòng sếp tổng, tìm anh ấy có việc à?”
“Vâng! Chị Nhan, trưa nay chị không có hẹn chứ? Hôm nay em mời cơm, chúng ta tới quán Ngự Thái đập phá một bữa.”
Ninh Hiểu Quang nheo mắt cười hi hi.
Nhan Nặc chau mày, ngạc nhiên hỏi: “Cậu mời? Quán Ngự Thái không rẻ đâu nhé. Nhìn cậu hớn hở thế này, chắc có chuyện vui à?”
“Hê hê, bí mật, đến lúc đó rồi biết. Nói chung là nhất định phải đến.”
Ninh Hiểu Quang cố làm ra vẻ bí mật rồi nháy mắt với cô: “Em đi hỏi sếp xem các anh ấy có thời gian không.”
Nhan Nặc cười, không biết cậu ấy đang giấu giếm gì nữa, cô tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trong phòng ăn quán Ngự Thái đã được bao trọn.
Hàn Dược không an phận, ngồi gõ bát: “Cái tên kia hôm nay có chuyện gì thế, sao lại chủ động mời mọc thế này? Tôi nói cho cậu biết nhé, lát nữa gọi món thì bào ngư, hải sâm, vi cá, lòng cá không thể thiếu được đâu.”
Ninh Hiểu Quang nhìn Hàn Dược rồi ngoác miệng cười: “Tùy cậu, ăn gì cứ ăn, đừng khách khí, có điều... đừng ăn no quá đấy, tôi không chịu tiền viện phí đâu.”
Hàn Dược làm bộ đau đớn ôm иgự¢ nói: “Cậu thật độc ác.”
Tần Phóng khoanh tay ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Nhan Nặc, rồi quay đi ngay như sự bị cô phát hiện.
Phương Lỗi ngồi bên nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, vỗ vai Ninh Hiểu Quang: “Được rồi, cậu đừng trêu chọc dạ dày của mọi người nữa. Tóm lại, sao lại mời mọi người đi ăn? Trái tim chúng tôi đang lơ lửng đấy.”
Ninh Hiểu Quang ngại ngùng vò đầu, đưa mắt nhìn Mai Tử Hy. Cô vặn vẹo một lúc rồi ngồi im.
Hai người nhìn nhau không nói. Ninh Hiểu Quang nghiến răng kéo Mai Tử Hy dậy, khoác vai cô nói: “Em và Tử Hy là một đôi rồi. Mọi người mau chúc mừng tụi em đi.”
Mọi người tròn mắt nhìn sự thay đổi quá lớn này, chợt hiểu ra, thì ra cái tên này đã kết thúc chặng đường yêu thầm dài đằng đẵng, hèn gì lại đắc ý thế. Hàn Dược cười nói: “Cái tên này được lắm, chính thức rồi à? Mau nói đi, vận đào hoa của cậu tu thành chính quả như thế nào thế?”
Mai Tử Hy nhéo Ninh Hiểu Quang một cái, gương mặt đỏ bừng như tôm luộc, lí nhí: “Anh không được nói.”
Ninh Hiểu Quang nghe lời răm rắp, túm tay Mai Tử Hy rồi hớn hở nói: “Nghe thấy chưa? Bạn gái em không cho em nói, em nghe lời cô ấy.”
Phương Lỗi cười mờ ám, nhìn Hiểu Quang: “ò, đã nghe lời rồi cơ à? Đúng là qua cầu rút ván. Trước đây cậu than thở với chúng tôi không biết bao nhiêu lần rồi. sếp, cậu nói xem có phải không?”
Hiếm hoi lắm Tần Phóng mới nói chuyện cười thế này, anh gật đầu phụ họa: “Đúng thế, đúng thế.”
“Em... em oan uổng mà...”
Ninh Hiểu Quang không biết mở lời thế nào, dáng vẻ khổ sở, đau lòng nhìn cấp trên trêu đùa, cuối cùng quay sang Nhan Nặc cầu cứu.
Nhan Nặc phì cười, vỗ vai Mai Tử Hy: “Em đừng nghe họ nói linh tinh, họ chỉ đùa cho vui thôi. Thực ra Tiểu Quang thích em lâu rồi, nhưng không biết nói với em thế nào, mọi người cũng sốt ruột thay cậu ấy. Bây giờ thì tốt rồi, hai người đã thành đôi, chúc mừng, chúc mừng.”
Mai Tử Hy nghe thế liền đỏ bừng mặt, lẩm bẩm: “Lâu rồi? Không phải anh... Vậy sao anh không hẹn người ta đi xem phim sớm một chút chứ?”
Hàn Dược nhìn Nhan Nặc, ánh mắt đầy vẻ khâm phục: “Chị Nhan, chị cao tay thật đấy, biết cách dùng chiến thuật mềm mỏng. Nếu không, làm sao chúng ta biết hóa ra hai người họ đã đi xem phim cùng nhau rồi.”
“Chị Nhan!” Mai Tử Hy bực quá, giấu mặt vào lòng Ninh Hiểu Quang.
Cả nhà lại cười ầm lên, ai cũng lên tiếng trêu đùa đôi tình nhân mới này.
Tần Phóng thấy Nhan Nặc cười vui vẻ, khẽ nheo mắt, trong lòng xao xuyến. Xem phim? Đúng là ý không tồi.
Buổi chiều, Tần Phóng đi gặp khách hàng. Lúc về, anh ngồi một mình ở văn phòng rất lâu. Anh chẳng có tâm trí để làm việc nữa, hai tấm vé xem phim đút trong ngăn bàn cứ nhấc lên rồi đặt vào, trong lòng đắn đo cho tới khi tan ca.
Đến giờ, Nhan Nặc gõ cửa như thường lệ, đứng ngoài nói: “Sếp Tần, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây.”
“À, đợi chút đã.”
Tần Phóng vội vàng đứng dậy, gọi tên cô.
Nhan Nặc đứng lại, cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Còn việc gì cần tôi làm à?”
“Tôi... Cô...” Tần Phóng lắp bắp một hồi, không nói nên lời.
Nhan Nặc định đợi anh xem xong tài liệu, nhưng điện thoại bỗng reo vang, cô ngại ngùng nhìn anh. Tần Phóng thở phào, xua tay: “Cô nghe điện thoại trước đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Anh cũng cần chút thời gian để nghĩ về những lời cần nói.
Nhan Nặc gật đầu, nhìn màn hình điện thoại rồi sững lại. Cô bước nhanh về phòng trà, hít thật sâu rồi mới nghe điện thoại: “A lô.”
“Là anh.” Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ᴆục của Đoàn Dịch Sâm.
“Ừm, tôi biết.”
“Nhận được hoa em gửi rồi. Đẹp lắm, cảm ơn em.”
“Anh khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ngủ một giấc là khỏe hơn rồi. Bác sĩ nói do anh quá mệt, không có vấn đề gì lớn, chiều nay xuất viện rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, chú ý nghỉ ngơi, công việc thì làm mãi cũng không hết đâu.” Nghe anh nói vậy, cô cũng thấy an tâm phần nào.
Đoàn Dịch Sâm im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Em tan ca rồi chứ? Có thể ăn tối với anh không?”
Giọng anh rất cẩn trọng khiến cô không biết mình nên đồng ý hay từ chối.
Đoàn Dịch Sâm thở dài, mệt mỏi nói: “Anh chỉ muốn gặp em thôi, như thế... cũng không được sao?”
“Không phải... Vậy hẹn ở đâu?”
“Nhà hàng băng chuyền Khải Nhạc nhé, cạnh chỗ em làm.”
“OK, lát gặp.”
Nhan Nặc cúp máy, cô rửa mặt bằng nước lạnh rồi soi gương, cười chua chát, rốt cuộc vẫn khác nhau.
Từ bao giờ hai người lại gọi điện thoại như thế này chứ? Anh luôn cẩn thận dò xét, còn cô luôn giữ kẽ, dường như họ là hai người lạ thân quen nhất vậy, khoảng cách rất gần nhưng chỉ vì một bóng hình mà càng ngày càng xa, cho đến khi trở thành một con đường lạ.
Cô thở dài, quay người bước khỏi phòng trà. Thấy Tần Phóng vẫn đứng ở cửa văn phòng đợi cô, cô vội lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía anh: “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Tần Phóng làm mặt lạnh một lúc rồi nheo mắt. Mỗi lần Nhan Nặc tỏ ra khách khí với anh, anh luôn cảm thấy khó chịu. Anh hỏi: “Lát nữa cô có hẹn à?”
Ban nãy, đứng từ xa quan sát, thấy cô vừa nghe điện thoại vừa xem đồng hồ, hình như đang xem giờ.
“Ừ. Hẹn một người bạn.”
Khi nói câu này, giọng cô rất nhẹ khiến người khác cảm thấy cô đang cố né tránh. Đợi một lát thấy anh không nói gì, cô ngước mắt nhìn, anh mím chặt môi, hai mắt lừ lừ nhìn cô, cô hỏi: “Sếp Tần, còn việc gì cần tôi làm nữa không?”
“Không! Cô về đi.”
Tần Phóng hằm hằm mặt, nói xong, đóng cửa rầm một cái.
Nhan Nặc không hiểu, cô cảm thấy gần đây thái độ của cấp trên là lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Cô nhún vai vẻ khó hiểu rồi chầm chậm rời khỏi văn phòng đi tới chỗ hẹn.
Tần Phóng ngồi một mình trong phòng, thấy bực bội, khó chịu. Hai tấm vé xem phim trong tay đã bị anh nắm chặt, đang định xóa hết dấu vết thì không biết tên nào không màng sống ૮ɦếƭ gõ cửa. Anh dừng tay, giọng không lấy gì làm vui vẻ: “Việc gì?”
“Sếp... sếp tổng, là em, Tiểu Quang.”
“Vào đi!” Anh gào lên.
Ninh Hiểu Quang nghe thấy thế liền biết ngay sư tử đang gầm, thầm mắng mình đến không đúng lúc. Tần Phóng lừ lừ nhìn cậu khiến cậu rụt cổ nói: “Sếp tổng, em làm xong việc điều chỉnh thứ tự rồi, anh có xem ngay không?”
Hai hôm trước, đột nhiên Tần Phóng giao cho cậu sắp xếp thứ tự thông tin khách hàng còn tồn đọng, lại chỉ cho hai ngày, cậu vội vã làm mới xong nên tới giao nộp ngay.
“Không xem!” Tần Phóng nhướn mày, lạnh lùng đáp: “Chỉ vì việc này?”
Ninh Hiểu Quang vội vã gật đầu: “Vâng, chỉ có việc này, không còn gì khác.”
Tần Phóng xua tay, cậu biết ý vội vàng rút lui, nhưng đi được hai bước Tần Phóng lại nói: “Khoan đã, quay lại!”
Ninh Hiểu Quang khựng lại, quay lại, gượng cười: “Sếp tổng có gì dặn dò?”
“Cái này tôi không cần, cho cậu đấy.”
Tần Phóng cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, ánh mắt thoáng hiện lên sự thất vọng.
Ninh Hiểu Quang đón lấy hai tấm vé, tròn mắt nhìn anh: “A, Astro Boy? Sao anh lại có cái này? Cho em thật à?”
Tần Phóng khẽ “hừ” hai tiếng, mặt vẫn sầm lại: “Là người khác cho. Sao? Không thích à? Không thích thì đưa đây, tôi cho Hàn Dược.”
Ninh Hiểu Quang vội vàng nhét hai tấm vé vào túi áo, được cho, có ai lại không thích chứ?
“Sao lại không thích chứ? Tử Hy còn nói muốn đi xem hôm nay, may quá đi mất, sếp ơi, em cảm ơn sếp.”
Cậu cười, rối rít cảm ơn, sau đó phấn khởi xuống dưới tầng tìm bạn gái cùng đi xem phim.
Cho đến khi văn phòng không còn một ai, Tần Phóng vẫn ngồi một mình, trong đáy mắt là sự cô đơn vô hạn.