Chương 17: Đè hỏng cậuCôn trùng??
Thanh Ninh cắn kem nhìn xung quanh chưa thấy con côn trùng nào.
“Bay rồi.” Bạch Tân Hàn trợn mắt nói dối.
Cô ừ một tiếng chỉ chỉ cây kem trong tay cậu ta, nhắc nhở nói: “Chảy kìa.”
Bạch Tân Hàn như người mới tỉnh mộng, ăn một mạch mấy miếng đã hết sạch cây kem.
Thanh Ninh bị động tác này của cậu ta hấp dẫn, ngơ ngác nhìn cậu ta trong một phút đồng hồ làm cây kem trong tay biến mất.
Ở cùng với Bạch Tân Hàn một khoảng thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng ăn ‘điên cuồng’ này của cậu ta.
“Nhìn cái gì?” Bạch Tân Hàn làm như chú ý đến, nhíu mày hỏi.
“Không, không có gì.” Đàm Thanh Ninh lắc lắc đầu, giơ ngón tay cái về phía cậu ta khen ngợi: “Răng cậu tốt thật.”
Bạch Tân Hàn: …….
Sau một đoạn nhạc đệm nhỏ này, Bạch Tân Hàn lại trở về như lúc bình thường.
Cậu cầm một chiếc ghế dựa đến ngồi cạnh Đàm Thanh Ninh, lấy một loại kiên nhẫn để viết ra đầy đủ tất cả các bước giải đề lên giấy.
Đàm Thanh Ninh nhìn thấy các bước làm gật gật đầu: “Cái này thì tôi hiểu, nhưng mà khi tôi nhìn thấy đề bài sẽ không thể nghĩ ra cách giải đề.”
“Làm thế nào mà cậu nghĩ ra nó?”
“Tại sao trục tọa độ phải được vẽ như thế này?”
“Nhưng tại sao tôi không nghĩ ra?”
………
Tay phải Đàm Thanh Ninh chống má, đôi mắt to tràn ngập sự tò mò nhìn thẳng về phía Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn: …..
Cậu thật sự không biết phải nói như thế nào. Qúa trình giải đề đối với cậu mà nói là tự nhiên mà vậy, làm gì có nhiều cái tại sao như thế.
Nhìn thấy sự phức tạp và rối lắm trong mắt Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh đã hiểu ra.
——Không tại sao hết, chính là do mày ngốc.
Hic, sự thật đau đớn ra sao!!
Đàm Thanh Ninh yếu ớt nói: “Tôi hiểu rồi.”
Cô vẫn nên chấp nhận sự thật tàn khốc lạnh lẽo này, chính mình so với người thông minh luôn có sự chênh lệch rõ ràng.
Bạch Tân Hàn mím môi, tốt nhất giờ không nên nói gì.
Thực tế thì Thanh Ninh cũng không bị chuyện này đả kích quá nhiều, dù sao thì lực học môn Toán của cô cũng không phải là kém, trung bình để thi được 120 điểm là vẫn có khả năng.
Chính xác là cô đã đem chuyện này ném ra sau đầu từ bao giờ rồi.
Đến ngày thứ hai, tất cả các môn đều có điểm.
Tiếng Anh của Thanh Ninh thi được 104 điểm, môn Văn môn Toán cộng lại được 384 điểm, Vật Lý B, Hóa A, xếp thứ 10 của lớp.
Điểm thi của Bạch Tân Hàn thì chỉ có thể dùng hai từ ‘kinh khủng’ để nói, Tiếng Anh 115, tổng điểm 441. Hóa học vật lý chỉ bị trừ trong khoảng 10 điểm, song A.
Qúy Lam ngồi ở phía sau cậu ta cảm thấy như có ánh sáng hào quang xung quanh: “Bây giờ mình cảm thấy chỗ mình ngồi có giá trị ngàn vàng.”
Cô chọc chọc lưng Đàm Thanh Ninh ra vẻ vô cùng rộng rãi: “Mình tha thứ cho cậu chuyện cậu vứt bỏ mình.”
Thanh Ninh mấp máy môi, lộ tâm trạng thương tâm: “Hóa ra bây giờ cậu mới đồng ý bỏ qua cho mình.”
Quý Lam cười khẽ: “Thôi đi.”
Bạn ngồi cùng bàn Qúy Lam cũng cười: “Mình đoán là lúc này ở trong văn phòng lão La vui mừng đến mức muốn uống rượu.”
“Có khi nào một lát nữa mặt thầy đỏ bừng đi vào lớp không nhỉ? Ha ha ha”
……..
Ba người vừa nói vừa cười náo loạn một hồi, chỉ có duy nhất nhân vật chính trong câu chuyện lại ngồi tại chỗ bất động, đối với cuộc trò chuyện của bọn họ một chút hứng thú cũng không có.
Bạch Tân Hàn dùng khóe mắt liếc nhìn chân mày biết cười của Đàm Thanh Ninh, tay nắm 乃út siết chặt lại.
Cô thật sự rất thích cười, ở cùng một chỗ với ai cũng đều vui vẻ như vậy. Rõ ràng là nói chuyện của cậu, mà tại sao không đến chỗ mình để nói chuyện?
Một lúc lâu sau, sau khi thở dài một hơi dài, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Cậu cần ra ngoài hít thở không khí, nhắm mắt ngơ đi là được.
Cùng lúc đó, La Húc-giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 đang ở trong văn phòng rất vui vẻ.
Trường cấp 3 Thanh Trung có hai lớp chọn cho hai ban tự nhiên và xã hội, bên trong tập trung tòa bộ những học sinh mũi nhọn của trường trong khóa. Mỗi lần đến cuộc thi, học sinh của 3 lớp thường sẽ chiếm phần lớn thứ hạng 100 của khối. Còn 10 học sinh đứng đầu đều là học sinh đến từ hai lớp chọn đó.
Ai có thể nghĩ đến, đứng nhất lần thi lần này lại là học sinh của lớp 7?
Lúc danh sách điểm của học sinh được đưa ra, tất cả các thầy cô giáo trong văn phòng đều sợ đến ngây người.
“Lợi hại a thầy La, học sinh mới lớp thầy lại học tốt quá.”
“Toán học xếp thứ hai, Tiếng Anh đứng nhất, chậc chậc chậc.” Một thầy giáo khác lật xem phiếu điểm, tiếc hận nói: “Sao không để học sinh mới này xếp vào lớp tôi?”
La Húc vuốt vuốt cái bụng tròn của mình, trên mặt cười như nở hoa: “Đâu có đâu có, hahaha. Thành tích tốt là do em ấy cố gắng học tập.”
Hắn cũng không nghĩ đến điểm của Bạch Tân Hàn lại tốt đến thế. Lúc hiệu trưởng đưa người cho hắn, hắn cũng chỉ nghĩ Bạch Tân Hàn là con nhà giàu, thành tích học tập cũng ở dạng bình thường, không thể quản cũng không thể mắng, chỉ hận không thể biến cậu ta thành người tàng hình, chỉ cần không ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp là quá tốt rồi.
Không nghĩ được! Cậu ta căn bản là không cần hắn quản.
Lão La vô cùng rạng rỡ, cười ha ha nhận lời chúc mừng của các thầy cô khác.
Khóe mắt nhìn đến thầy Lý dạy Toán đang đi qua, La Húc vội vàng gọi lại: “Aiz thầy Lý.”
Thầy Lý đang cầm sách giáo khoa chuẩn bị đi lớp 1 dạy học nghe thấy dừng bước chân lại: “Có chuyện gì thế thầy La.”
Lão La để tay lên vai ông, đi đến nói nhỏ: “Tôi nghe nói trước kỳ thi ông cùng học sinh mới lớp tôi có xảy ra mấy chuyện không thoải mái?”
Sắc mặt thầy Lý cứng đờ, đang muốn mở miệng giải thích, bả vai lại bị thầy La vỗ mấy cái.
“Tôi hiểu, tôi hiểu. Mặc kệ trước đây từng xảy ra chuyện gì, dù sao bây giờ ông cũng nhìn điểm của Bạch Tân Hàn đấy, bình thường ông cũng đừng quản cậu ta. Có thể cậu ta không ở Thanh Trung lâu đâu, sau này chắc chắn sẽ ra nước ngoài du học, nếu không thì cũng sẽ quay về thành phố A.”
Thầy Lý khó hiểu nhìn La Húc.
Lão La tiếp tục tiết lộ: “Ông biết bệnh viện Minh Nhân không?”
Đương nhiên là ông biết, bệnh viện tư nhân nổi tiếng bậc nhất, muốn gì được nấy, vào đấy chính là đốt tiền.
Một người họ hàng từng than thở với ông, vợ anh ta vào bệnh viện Minh Nhân sinh con trong một tháng, từ trên xuống dưới hết mấy chục vạn. Đây mà là đi sinh con? Rõ ràng là thái hậu đi sinh hoàng tử mới đúng.
Đồng tử thầy Lý co rụt lại, chẳng lẽ?
La Húc gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Thầy Lý: ……..
Khi biết người đứng nhất kỳ thi lần này là học sinh của lớp khác, bên lớp 1 cũng ngạc nhiên.
“Cái gì? Điểm của Dương Thần An cao như thế mà chỉ đứng thứ hai.”
“Đứng đầu là học sinh của lớp 7? Sao có thể như thế được?!”
“Unbelievable!!”
“Đúng vậy! Nghe nói còn rất đẹp trai!”
“Chính là cậu ta! Mình đã sớm để ý đến, mình nói mà từ khi nào lớp 7 lại có đại soái ca chứ.”
“Mẹ nó Dương Thần An, người bên lớp 7 kia hơn cậu đúng một điểm. Cậu có thể cố gắng học thật tốt môn Tiếng Anh không? Đem mặt mũi của lớp 1 chúng ta lấy lại.”
………….
Dương Thần An bất đắc dĩ cười cười.
Thực ra hắn có so điểm với người đứng nhất kia, tuy là điểm Toán với Văn có cao hơn nhưng Tiếng Anh lại kém mất mấy điểm. Cũng không còn biện pháp nào khác, môn Anh không phải là sở trường của hắn. Nếu môn Toán không lấy được nhiều điểm hơn thì vị trí đứng nhất này sẽ rất khó có thể lấy được.
Không chỉ trong lớp 1, qua một buổi sáng ngắn ngủi, tin tức học sinh mới chuyển đến lớp 7 đứng đầu trong kỳ thi lần này đã lan truyền ra cả khối.
Vào cuối ngày, luôn có một vài nữ sinh nghe được tin tức chạy đến đứng xung quanh cửa sổ lớp 7.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Đàm Thanh Ninh và Qúy Lam giống như mọi khi lên lớp bằng cầu thang ở gần canteen.
Hai người vừa mới lên tầng 3 lại không ngờ sẽ nhìn thấy người quen trên hành lang.
——người ban xã hội, Tiêu Thấm Thấm.
Ánh mặt trời lúc chiều muộn vẫn còn rất nóng, không khí oi bức.
Tiêu Thấm Thấm mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài màu đen bay nhẹ nhàng theo gió. Ánh nắng còn sót lại của chiều hoàng hôn nhuộm sắc mặt kia thành màu đỏ. Trước mặt hai ngừoi, cô ta cùng với một bạn nữ và hai nam đứng dựa lan can nói chuyện.
“Mẹ kiếp, sao cô ta lại ở đây?”
“Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.” Vẻ mặt của Qúy Lam rất không tốt, lôi kéo Đàm Thanh Ninh vào lớp học, một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho cô ta.
Thanh Ninh ngồi lại chỗ của mình, nhìn qua về phía hành lang ngoài cửa sổ, đúng lúc Tiêu Thấm Thấm cũng nhìn về bên này, ánh mắt hai người chạm nhau.
Giây tiếp theo, Tiêu Thấm Thấm vội quay đi, tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn.
Mà ba người đang đứng ngoài kia Đàm Thanh Ninh đều biết, hai bạn học nam là của lớp 7, nữ sinh còn lại là bạn học cùng lớp với Tiêu Thấm Thấm.
Có điều lớp cậu ta ở tầng hai tòa nhà đối diện, bình thường cũng không hay đến chỗ này.
“Mình đoán là cô ta đến nhìn bạn ngồi cùng bàn của cậu.”
Qúy Lam lại mở ra chế độ tiên tri, tức giận nói: “Không phải do cô ta chỉ xinh đẹp hơn người bình thường thôi sao? Cậu nhìn xem, ngay cả tóc cũng không buộc, cách ăn mặc làm như dáng vẻ của một tiên nữ.”
Vị trí ngồi của Thanh Ninh dựa vào tường, vừa vặn cùng hướng với hành lang. Trong một khoảng thời gian ngắn cô cũng không thể xác định được vừa rồi Tiêu Thấn Thấm nhìn cô hay là nhìn Qúy Lam.
Qua một lúc sau, tiếng nói của Qúy Lam vang lên ở phía sau: “Nhìn kìa! Bạn ngồi cùng bạn của cậu đến! Mình đã nói Tiêu Thấm Thấm đến là vì cậu ta mà.”
Thanh Ninh nghe xong cũng ngẩng lên nhìn ra bên ngoài.
Người thiếu niên dáng cao chân dài đang sải từng bước đi qua cửa sau của lớp học đi đến. Hai cánh tay buông thõng tự nhiên ở hai bên, sống lưng cao thẳng, bả vai rộng, có mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề chú ý đến đang có người ở trên hành lang.
Tiêu Thấm Thấm ngửa đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Tân Hàn, mím môi.
Mà ngay sau đó, Bạch Tân Hàn cũng không coi ai ra gì đi ngang qua người cô ta, đi vào lớp học bằng cửa trước.
Tiêu Thấm Thấm đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tân Hàn.
Qúy Lam kích động nói ra lời thô tục: “Mẹ nó, quá đã.”
“Cuối cùng thì cũng có nam sinh không nhìn Tiêu Thấm Thấm. Ha ha ha ha mình thật sự thật sự rất vui.”
Bạch Tân Hàn lập tức đi về chỗ ngồi xuống, không thay đổi ngồi như mọi khi.
Sau đó quay sang nhìn Đàm Thanh Ninh, nhíu mày hỏi: “Vừa nhìn gì đấy?”
Thanh Ninh buông 乃út trong tay xuống, lại nhìn ra ngoài cửa.
Tiếu Thấm Thấm vẫn đang đứng nói chuyện với bạn ở chỗ đó.
“Cậu không biết bạn nữ kia à?” Cô hỏi.
Bạch Tân Hàn nhìn theo ánh mắt cô nhìn qua, rất nhanh sau đó rời đi, lạnh nhạt trả lời: “Không biết.”
Thanh Ninh ‘a’ một tiếng nói tiếp: “Cậu ấy cũng là người của thành phố A, vừa mới nhìn chằm chằm cậu đó, tôi tưởng hai người có quen biết nhau.”
Ánh mắt Bạch Tân Hàn không có gì thay đổi, cũng không có trả lời.
“Cái gì mà quen biết, là do cô ta thích trai đẹp.” Qúy Lam nghe thấy lời Đàm Thanh Ninh nói, không nhịn được xen mồm vào.
Thanh Ninh quay đầu, không nén được cười nói lại: “Điểm này thì hai người đều giống nhau.”
Qúy Lam xem thường quay người đi, lười cãi lại.
Không quá hai giây cả người tự nhiên lại hưng phấn lên một cách kỳ lạ, vừa dùng vở để quạt gió, vừa hứng trí bừng bừng tìm Đàm Thanh Ninh nói chuyện phiếm: “À đúng rồi, lần này xếp thứ hai của khối là Dương Thần An đấy? Kém một ít điểm, không biết cậu ta có buồn rầu ảo não không nhỉ?”
Thanh Ninh dựa lưng vào tường, cũng cảm nhận được sự oi nóng, tiện tay cầm bài thi trên bàn quạt.
“Không thể nào. Mình cảm thấy Dương Thần An sẽ không để ý điểm số của một lần thi. Sau này, cậu ấy chắc chắn sẽ được tuyển thẳng, nên điểm số không quan trọng lắm ……..”
Còn đang nói chuyện, Thanh Ninh cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì?” Cô sờ sờ mặt mình, mất tự nhiên hỏi.
Bạch Tân Hàn thở hắt ra, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Có mồ hôi.”
Thanh Ninh: ……..
Có mồ hôi là chuyện rất bình thường mà? Thời tiết nóng như vậy, trong phòng học chỉ có quạt điện. Mà cái quạt ở ngay trên đỉnh đầu cô còn không thấy mát lắm.
Qúy Lam tiếp tục lôi kéo Đàm Thanh Ninh nói chuyện: “Mà này, chuyện là cậu ấy ở cùng một khu với cậu, sáng sớm lúc cậu đạp xe đi học có gặp cậu ấy bao giờ chưa?”
Thanh Ninh lắc đầu: “Chưa gặp, buổi sáng mình đạp xe đến trường rất nhanh không mất nhiều thời gian………”
“—–Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn đột nhiên mở miệng, lại quay đầu nhìn cô.
“Cái gì?” Thanh Ninh quạt gió, mấy sợi tóc ở hai bên thái dương thấm mồ hôi dính chặt vào hai bên, đôi mắt đen hình như cũng thấm nước.
Cằm Bạch Tân Hàn bạnh ra, ánh mắt lạnh xuống, chỉ chỉ cái bàn của cô, giọng nói như không thể chịu đựng được nữa: “Cái bàn kia của cậu là muốn tôi đến dọn giúp cậu phải không?”
Thanh Ninh: ………
Thật đúng là người mắc chứng OCD, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cái bàn của bạn ngồi cùng bàn là cô đây.
Là một học sinh cuối cấp, đồ vật linh tinh này nọ trên bàn cô bày hơi loạn một chút thì sao?
Cô giơ cằm lên, lộ ra cần cổ dài trắng nõn, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đầy giảo hoạt.
“Đúng vậy.”
Đàm Thanh Ninh rướn người lên, dùng một tư thế thể hiện hết sự ân cần dịu dàng của mình quạt quạt cho cậu ta, giọng nói rất chi là nhẹ nhàng: “Làm phiền cậu nhé.”
Bạch Tân Hàn: ………
*
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Thanh Ninh xuống dưới ăn cơm, hiếm khi nhìn thấy Bạch Tân Hàn đã ngồi ở trên bàn ăn.
So sánh với động tác ăn như hổ đói của cô, dáng vẻ khi ăn của Bạch Tân Hàn tao nhã hơn nhiều.
Không còn biện pháp, thời gian buổi sáng của học sinh cấp ba quý như vàng.
Thanh Ninh ăn bữa sáng xong chuẩn bị đi ra cửa,
“Chờ một chút.” Bạch Tân Hàn cũng đã ăn xong, lau miệng đứng lên.
“Làm gì?” Thanh Ninh vội vã muốn đi học, cũng không có kiên nhẫn để nói chuyện với người không học tiết tự học sáng sớm.
Bạch Tân Hàn cầm cặp sách trên ghế, sắc mặt bình tĩnh đề nghị: “Cùng nhau ngồi xe đi.”
Xong dừng lại một lúc mới bổ sung thêm: “Tôi muốn đi học tiết tự học sáng sớm.”
Thanh Ninh:???
Sau tiết tự học buổi tối, vị đại thiếu gia này lại bắt đầu muốn tham gia giờ tự học buổi sáng.
Cô vốn tưởng là đây là suy nghĩ nông nổi trong lúc nhất thời của cậu ta, không nghĩ tới cậu ta thật sự kiên trì đi học, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của học sinh cao trung.
Thanh Ninh cũng dần có thói quen đi xe cùng cậu ta đi học.
Cứ như vậy, trong lúc ôn tập, tuần qua tuần lao vào học tập, sau kỳ thi khảo sát trường cấp ba Thanh Trung chào đón học sinh lớp 10 và lớp 11 khai giảng.
Thêm hai khối nhập học, trong sân trường to cũng trở nên náo nhiệt hơn, sinh hoạt trong trường học cũng đang dần đi vào quỹ đạo.
Cùng với mùi hoa quế lan tỏa khắp nơi trong trường, bài tập thể dục theo đài một ngày hai lần cũng bắt đầu, canteen trong trường cũng dần trở nên quá tải, chật kín người.
Ngay sau đó, một sự kiện trọng đại của trường —- Đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần được long trọng tổ chức.
Đối với ban học tự nhiên mà nói, đại hội thể dục thể thao mỗi năm sẽ gặp phải vấn đề về mấy bạn nữ không ai muốn tham gia.
Thanh Ninh không hề quan tâm đến xếp hạng ra sao, ban tự nhiên cần người tham gia đại hội thể dục thể thao nên cô đi báo danh.
Nhảy cao thì không thể, thế nên cô đăng ký 4×100 m chạy tiếp sức và 400m chạy nước rút của môn điền kinh.
Uỷ viên thể thao của lớp là Lưu Hủ, ở trong lớp luôn tận tình khuyên bảo mọi người trong mấy ngày nay, tuy nhiên số lượng đăng ký vẫn không đủ.
Không còn cách nào khác, Lưu Hủ đành phải nhân lúc hết tiết học, gian nan đi đến từng chỗ của các bạn nữ động viên mọi người đăng ký tham gia.
Tới lúc đi đến chỗ Đàm Thanh Ninh, Lưu Hủ nhìn danh sách đăng ký trên tay, thật sự ngượng ngùng để cho người ta báo danh thêm, vì thế tìm đến chỗ Qúy Lam ngồi đằng sau.
“Chị Lam, báo thêm cái nữa đi.”
Qúy Lam đã đăng ký chạy 800m, nghĩ chắc mình không phải lo nữa, ngờ đâu vẫn bị tìm đến.
Cô thở dài, nhìn về phía tờ đăng ký tham gia trên tay Lưu Hủ: “Còn những hạng mục nào nữa?”
“Nhảy cao, 200m, 1500m.” Lưu Hủ lập tức nói.
“Nhảy cao?” Qúy Lam cao giọng, “Cậu nhìn thân hình này của mình xem là ai nhảy ai? Ngay cả leo lên chắc cũng không nổi!!”
Lưu Hủ lại thở dài, bất đắc dĩ chuyển hướng sang Đàm Thanh Ninh đang ở một bên xem náo nhiệt.
“Tiểu thư Thanh Ninh, có hứng thú không?”
Thanh Ninh lắc đầu: “Mình cũng sẽ không nhảy cao.”
“Nhìn đi nhìn lại có khác gì đâu? Hay là cậu chạy 1500m được không?”
Cũng không thể trách hắn trông chờ vào Qúy Lam và Đàm Thanh Ninh, thật sự bạn nữ trong lớp rất ít, tổng cộng không đến mười người. Trong đó có đến mấy bạn hướng nội dịu dàng ít nói, cậu ta cũng không mặt dày mày dạn mà khuyên nhủ.
Những người hoạt bát giống như hai nữ sinh trước mặt đây đúng là nữ trung hào kiệt cứu vớt người ta trong nước sôi lửa bỏng.
Thanh Ninh nhìn thấy sự đau khổ bi thương trên mặt Lưu Hủ, gật gật đầu thỏa hiệp.
Cuối cùng, cô đổi thành đăng ký hai hạng mục chạy nước rút 400m và 1500m, hạng mục 4x100m tiếp sức để lại cho Qúy Lam.
Lúc này Lưu Hủ mới hài lòng rời đi.
“Đàm Thanh Ninh, cậu có thể được không?” Bạch Tân Hàn nhíu mày, dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô.
Thanh Ninh gật đầu, không sao cả nói: “Quan trọng là tham gia thôi! Mới có hai hạng mục, mình cũng không tranh thứ tự xếp hạng.”
Thật ra cô có thể hiểu được suy nghĩ không muốn tham gia của các bạn nữ khác.
Đa số học sinh nữ sẽ không thích vận động. Nếu không phải do cô có sở trường ở những phần thi này thì bình thường cũng sẽ suy nghĩ không đăng ký tham gia. Ngoại trừ một nhóm người tụ tập, được thêm một câu nói ‘vất vả rồi’ ra, cái gì cũng không có.
Ngộ nhỡ có người mình thích ở đấy, biểu hiện không được tốt, cảm thấy càng thêm dọa người.
Một là Đàm Thanh Ninh không có người mình thích, hai là tính hiếu thắng tư tưởng mạnh mẽ quật cường, cho nên cũng không sao cả vì lớp mà cống hiến sức lực.
Trình độ chạy của cô ở mức trung bình, nhưng sức bền của cô lại không tồi, chắc là cô có thể kiên trì đến hết.
Bạch Tân Hàn nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Không bao lâu sau khi danh sách đăng ký tham gia được xác nhận, đại hội thể dục thể thao được chính thức bắt đầu vào tuần giữa của tháng chín.
Đại hội thể dục thể thao của Thanh Trung luôn có ưu tiên đặc biệt cho nhóm học sinh cuối cấp.
Ngoài các vận động viên tham gia và ủy viên thể thao của lớp phải có mặt, những người còn lại sau khi tham gia lễ khai mạc có thể về tự học. Các nhóm vận động viên cũng chờ đến hạng mục thi đấu của mình để bước ra tranh tài.
Đối với hầu hết các bạn học sinh cuối cấp thì đại hội thể thao cũng chỉ là hai ngày tự học kèm theo tiếng ồn của sân trường mà thôi.
Đàm Thanh Ninh thi trận đầu chạy 400m vào thứ sáu, 1500m vào thứ bảy.
Trận đầu chạy 400m, cô thuận lợi hoàn thành phần thi.
Thành tích xếp thứ sáu, không quá tốt cũng không quá tệ.
Thanh Ninh cảm thấy khá vừa lòng với phần thi của mình, cô muốn để dành mọi sức lực tập trung chủ yếu vào trận thi hạng mục chạy 1500m kia.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau trước khi ra khỏi cửa, Bạch Tân Hàn luôn dùng ánh mắt bí hiểm nhìn cô.
Thanh Ninh bị nhìn chằm chằm luôn có cảm giác ngày hôm nay sẽ gặp phải xui xẻo.
Loại cảm giác u ám này kéo dài suốt cả ngày cho đến khi trận đấu kết thúc.
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt gay gắt, Thanh Ninh chạy xong 1500m, cả người từ quần áo đến tóc tai đều ướt đẫm, đầu óc choáng váng chỉ muốn nôn.
Hai chân nặng như cầm chì, dạ dày cũng bắt đầu sôi trào.
Có người đưa chai nước cho cô, cô cúi đầu khoát tay, lảo đảo đi hai bước, dựa vào cây đại thụ bên cạnh bắt đầu nôn.
Bữa ăn sáng bị nôn ra toàn bộ, dạ dày vẫn đang không ngừng cuộn trào chua xót.
Tiếp theo đó, một bàn tay trắng với những khớp xương rõ ràng giơ một chiếc khăn tay ra trước mặt cô.
Cùng với đó còn có chai nước khoáng chưa kịp nhận.
Nghĩ là do Lưu Hủ đưa, Thanh Ninh cúi đầu nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy.
Cô lau miệng, súc miệng mấy lần, vị chua trong dạ dày cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Thanh Ninh xoa xoa mồ hôi hai bên má, ngẩng đầu lại nói cảm ơn.
“Cảm ơn —–” vẻ mặt của cô ngạc nhiên, kinh ngạc nói: “Bạch Tân Hàn sao cậu lại tới đây?”
Bạch Tân Hàn nhăn mặt, lông mày cau lại, từ trên cao nhìn xuống Đàm Thanh Ninh.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi không còn hồng hào, toàn thân ướt như thể vắt ra nước.
Đây là lời khẳng định mình có thể chạy?
Bạch Tân Hàn không biết làm sao sinh khí, tức giận mở miệng: “Không muốn học tự học.”
Thanh Ninh ‘a’ một tiếng nói lời cảm ơn.
Cô đi chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn: “Đi thôi, quay về.”
Hai người đi dọc theo bãi cỏ về phía lối ra, vừa vặn gặp một đám vận động viên nam đang từ cửa tiến vào.
Thanh Ninh nhất thời không để ý, khi đi ngang qua va phải một người trong đám người đó.
Cô gần như không còn sức lực, tựu nhiên bị cú va chạm không nặng không nhẹ này, bước chân đột nhiên không vững, ngã xuống bên cạnh.
Thời điểm Bạch Tân Hàn muốn đưa tay ra đỡ thì đã muộn.
Thanh Ninh bị ᴆụng ngã trên mặt đất, đầu gối đập rất mạnh vào bậc cầu thang, lớp da bên ngoài rách một mảng, máu đỏ bắt đầu âm ỉ chảy ra.
Cơn đau xuyên thấu từ đầu gối lan ra khắp người.
“Uii….” Bất chấp bụi bẩn và nền đất nóng, cô ngồi bệt trên mặt đất.
“Cậu không sao chứ?” Nam sinh kia hoảng sợ, không nghĩ đến mình làm cô ngã bằng một cú chạm nhẹ.
“Không có việc gì không có việc gì.” Thanh Ninh vẫy tay, bảo cậu ta rời đi.
“Để mình đưa cậu đến phòng y tế xem.” Cậu ta hoang mang vội vàng đề nghị.
Miệng vết thương ở đầu gối bên trái, máu đỏ và bụi bẩn trên mặt đất xen lẫn vào nhau, nhìn qua rất dọa người.
Thanh Ninh đang định lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một tấm lưng rộng lớn đã xuất hiện ở trước mặt.
Sau đó, cô được Bạch Tân Hàn đẩy mạnh lên lưng.
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, cảm thấy Bạch Tân Hàn đang đứng lên, theo bản năng ôm cổ cậu ta.
“Tôi đưa cậu ấy đi.” Bạch Tân Hàn nhìn nam sinh kia nói, mặt lạnh lùng bước đi.
Đi ra sân thể dục, Bạch Tân Hàn hơi nghiêng đầu, giọng nói không có tý độ ấm nào: “Phòng y tế ở đâu?”
Thanh Ninh chỉ về một bên: “Bên đó.”
“Ừ”, hai tay vòng lại giữ người đằng sau.
Nhận thấy cánh tay của cậu ta ở ngay dưới đùi mình, da thịt chạm nhau, tư thế thân mật này… làm Đàm Thanh Ninh cảm thấy rất xấu hổ.
“Cậu thả tôi xuống trước đi, tôi tự mình đi.”
Giỡn sao, để cậu ta cõng mình từ sân thể dục đi đến phòng y tế, đi qua rất nhiều người, không ngại sao được.
Bạch Tân Hàn làm như không nghe thấy, mặc kệ cô tiếp tục đi về phía trước.
Hai người dựa vào rất gần nhau, mùi hương cơ thể sạch sẽ tươi mát của cậu ta thỉnh thoảng thoảng qua.
Làn da tiếp xúc cùng một chỗ, nhiệt độ bên ngoài cũng không ngừng tăng lên.
Thanh Ninh vỗ vỗ bả vai Bạch Tân Hàn, lo lắng thúc giục: “Mau thả tôi xuống.”
Đang nói hai bên chân cũng không ngoan ngoãn đung đưa loay hoay đòi xuống, cô muốn từ trên người cậu ta trượt xuống.
“Ngồi yên.” Bạch Tân Hàn cau mày, bình tĩnh siết cánh tay chặt hơn.
Thanh Ninh bị cậu ta ấn mạnh xuống, cằm đập vào bờ vai rắn chắc.
Cứng rắn và ẩm ướt.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy cổ và quần áo sau lưng người này đều ướt đẫm mồ hôi, càng thêm hoảng sợ.
Mặt cô càng ngày càng hồng, gấp đến độ sắp khóc: “Cậu mau thả tôi xuống đi.”
Thân thể cậu ta vốn không tốt, ở dưới ánh mặt trời gay gắt như thế làm sao cõng cô trên lưng đi xa thế được, nhỡ may mà bị cảm nắng hay ngất ra đấy thì làm sao bây giờ?
Nghe thấy cô không ngừng cố gắng muốn phân chia quan hệ với mình, trong lòng Bạch Tân Hàn càng thấy khó chịu, tức giận thấp giọng nói: “Cậu sợ cái gì?”
Sao cậu có thể không nhận ra đang có nhiều người xung quanh?! Cõng một người đi đến phòng y tế thì bị làm sao?
Thanh Ninh nói gần như là khóc: “Tôi sợ đè hỏng cậu……”
Cô cao 1m65, cân nặng cũng hơn 45kg. Đối với Bạch Tân Hàn mà nói chắc chắn là một người rất nặng.
Bạch tân Hàn: ……….
Trên trán nổi đầy gân xanh, cậu tức đến không thở được, lạnh lùng ra lệnh: “Câm miệng! Nói nữa tôi ném cậu xuống.”