Chương 13: Tôi mời cậuĐàm Thanh Ninh nghe Bạch Tân Hàn nói xong sửng sốt hoang mang hỏi: “Dì Tưởng không chuẩn bị cơm cho cậu à?”
Canteen ở Thanh Trung không thể nào so sánh được với tay nghề nấu ăn của dì Tưởng, hơn nữa Bạch Tân Hàn còn là người cực kỳ xoi mói, làm sao có thể đến canteen có nhiều người ăn? Nếu người ngồi bên cạnh đang ăn chẳng nhẽ cậu ta không nôn ra?
Bạch Tân Hàn im lặng cùng cô nhìn nhau trong chốc lát, mím môi: “Bữa trưa hôm nay không có.”
Thanh Ninh cầm thẻ ăn cơm, thật cẩn thận đưa ra đề nghị: “Vậy, tôi mời cậu.”
Ngày đầu tiên dẫn cậu ta đi làm quen với hoàn cảnh vườn trường một chút cũng tốt, miễn cho về sau Bạch Tân Hàn ở trong trường đi lạc.
Bạch Tân Hàn im lặng không lên tiếng đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Đàm Thanh Ninh biết đây là cậu ta đồng ý.
Vì thế nhìn sơ qua tổ hợp ‘ba người đi’ có chút quái dị.
Thanh Ninh và Qúy Lam đi ở đằng trước, Bạch Tân Hàn cao lớn đẹp trai im lặng đi theo đằng sau, khoảng cách cách vài bước chân.
Thanh Ninh thường xuyên quay đầu lại liếc mắt xác nhận cậu ta không có đi lạc.
“A a a, sao tự nhiên mình cảm thấy thật kỳ lạ? Bây giờ sau lưng mình run cả lên.” Qúy Lam lôi kéo cánh tay của Thanh Ninh nhỏ giọng nói thầm: “Vị đại thiếu gia này không phải sau này cứ đi theo bọn mình ăn cơm chứ?”
“Không đâu.” Thanh Ninh khẳng định chắc chắn: “Cậu ta không quen ăn canteen. Buổi tối sẽ có người đến đưa cơm.”
Qúy Lam “a” một tiếng vô cùng nghi ngờ nhìn Thanh Ninh.
“Sao mới vừa nãy cậu lại giơ tay?! Trọng sắc khinh bạn??” Cô gần như chỉ nói bằng giọng mũi, nghe qua hoàn toàn không có khả năng uy Hi*p.
“Không phải mà.” Thanh Ninh oan uổng: “Người ta đường xa mà đến, mình phải thay bố mẹ chăm sóc tốt cho cậu ta.”
“Chăm sóc?” Qúy Lam thật sự không nhịn được trộm quay đầu nhìn, vô tình đối diện với đôi mắt không cảm xúc của Bạch Tân Hàn, giật mình quay đầu lại.
Cô rất nghi ngờ khi hình dung hai từ này. Vị đằng sau người cao chân dài, đẹp trai bức người, một bộ dáng của quý công tử, nhìn kiểu gì cũng không thấy cần Đàm Thanh Ninh nhỏ bé thấp lùn này chăm sóc.
Thanh Ninh do dự giải thích: “Chính là…..sức khỏe….không tốt lắm.”
Dù sao cũng cần để lại sĩ diện cho cậu ta, Đàm Thanh Ninh không thể nào nói rõ ràng trước mặt cô ấy được, đành phải liên tục nháy mắt ra hiệu.
“Cậu hiểu không?”
Nhìn ánh mắt có phần một lời khó nói hết của cô, Qúy Lam hốt hoảng, hiểu được đôi chút.
Thật là nhìn không ra a, hóa ra là kiểu ‘Lâm muội muội…..’
Trong khi nói chuyện cả ba người đã đi đến cửa canteen.
Canteen ở Thanh Trung có hai tầng. Trong kỳ nghỉ hè chỉ có học sinh cuối cấp đi học vì vậy nhà trường chỉ mở có một tầng.
Đàm Thanh Ninh dừng lại ở cửa chờ Bạch Tân Hàn đến gần hỏi ý kiến cậu ta: “Bình thường bữa trưa ở canteen có cơm suất, cơm rang, mì xào, còn có thịt kho. Cậu muốn ăn gì?”
Bạch Tân Hàn hỏi: “Cậu ăn gì?”
Thanh Ninh vừa đi vừa nói: “Bình thường bọn tôi đều ăn cơm, nhưng chắc chắn ăn không ngon bằng cơm dì Tưởng làm. Hay là tôi gọi cho cậu mì trộn dầu hành, hoặc là ăn kèm mì với mấy loại rau linh tinh gì đấy được không?”
Cửa sổ ở căng tin không mở hết, trước cái cửa sổ mở có một hàng dài người đang đứng xếp hàng.
“A, xuống hơi muộn.” Qúy Lam nhỏ giọng than thở.
Nói xong cô rất ăn ý cùng Đàm Thanh Ninh chia thành hai đường, dẫn đầu đi xếp hàng.
“Muộn một phút đồng hồ, xếp hàng bảy phút.” Đây là lệ cũ của Thanh Trung.
Vì thế, nhà trường cố tình bố trí tầng 3 cho canteen gần nhất nhằm tạo điều kiện cho các học sinh cuối cấp có thời gian giành giật từng giây phút để giải quyết việc cá nhân.
Chỉ có thể nói là nỗi đau khổ.
“Tôi ăn giống cậu.” Bạch Tân Hàn trả lời.
Đàm Thanh Ninh đáp lại, tìm bàn trống ở xung quanh.
Bởi vì chỉ có học sinh lớp 12, cho nên cũng không khó tìm bàn như lúc chính thức khai giảng.
Nghĩ đến Bạch Tân Hàn không ngửi được vị thịt, Đàm Thanh Ninh tìm một cái ở xa gần cạnh cửa.
“Cậu ngồi ở chỗ này chờ một chút, tôi đi tìm Quý Lam để mua cơm.” Sắp xếp cho Bạch Tân Hàn xong, Thanh Ninh cầm thẻ cơm đi về phía Qúy Lam.
Hai người xếp hàng ở phía sau, thỉnh thoảng nhìn về đồ ăn hôm nay ở phía trước.
“Hôm nay có món sườn xào chua ngọt cậu thích nhất.” Qúy Lam có chút hưng phấn mà nhắc nhở khuê mật.
“Trưa nay mình ăn chay”
Qúy Lam khó hiểu: “Hả? Vì sao?”
Thanh Ninh chần chờ nói: “Ừm, mình muốn giảm béo. Nghỉ hè ở nhà ăn rất nhiều, cậu xem mặt mình có phải tròn hơn không?”
Bạch Tân Hàn chắc là không thích người khác nhiều chuyện về cậu ta. Dù sao sau này cậu ta có dì Tưởng chuẩn bị đồ ăn, không cần thiết phải nói cậu ta chỉ ăn cơm chay.
Qúy Lam quay đầu, cận thận nhìn mặt Thanh Ninh: “Hình như có một chút.”
Thanh Ninh: ……….
“Aiz vậy cậu nhìn mình có béo lên không?” Qúy Lam hai tay ôm mặt, vẻ mặt chân thành nhìn Đàm Thanh Ninh.
Thanh Ninh đánh giá Qúy Lam một vòng, ánh mắt dừng lại ở đôi chân lộ ra bên ngoài.
Cô trịnh trọng gật đầu, kết luận nói: “Mình cảm thấy có một chút.”
Qúy Lam than thở, khó xử rối rắm đến khi đến lượt mình, cuối cùng quyết định chọn hai phần cơm và hai phần thức ăn chay.
Đến lượt Đàm Thanh Ninh, vừa nhớ lại đồ ăn dinh dưỡng mà ngày thường Bạch Tân Hàn ăn, vừa nhanh chóng chọn đồ ăn cho hai người.
Về chỗ ngồi, Đàm Thanh Ninh ngồi bên cạnh Bạch Tân Hàn, đối diện với Qúy Lam.
“Của cậu.” Thanh Ninh cầm bát đũa của Bạch Tân Hàn để đến trước mặt cậu ta.
Bạch Tân Hàn rũ mắt nhìn về phía phần ăn của mình.
Ngô xào đậu cove, một bát đậu phụ lát, nấm xào cải xanh, địa tam tiên và một phần canh cà chua trứng.
Trên bàn còn hai món ăn nữa, tất cả đều là đồ ăn chay.
Trong lòng Bạch Tân Hàn khẽ động, là do cô cố ý sao? Nói cho bạn mình cậu chỉ có thể ăn chay?
“Ăn thôi.” Đàm Thanh Ninh thấy cậu ta không nhúc nhích, thúc giục nói: “Thật ra không khó ăn như vậy, chỉ là nếu như ăn nhiều trong một thời gian dài sẽ rất chán.”
“Ừ” Bạch Tân Hàn trả lời, cầm đũa ăn cơm.
Dáng ăn tao nhã, chậm rãi trước sau như một.
Qúy Lam ăn mấy miếng khoai tây sợi nhạt như nước, hơi hối hận: “Mình cảm thấy chúng ta không nên giảm béo.”
Thanh Ninh: “Hả?”
Qúy Lam: “Cậu nghĩ xem, học sinh cuối cấp như bọn mình học tập rất vất vả, chắc chắn học xong sẽ gầy. Nếu ăn không ngon, đói đến ngất đi thì làm sao bây giờ?”
Thanh Ninh cười: “Được, ăn bữa này xong sẽ không giảm.”
Qúy Lam đồng ý gật đầu: “Mình hiểu mà, ăn được mới có sức lực học tập.
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không chú ý đến nam sinh ngồi bên cạnh hơi nhướn mày, rất lâu cũng không hết.”
**
Ăn cơm xong mấy người cùng nhau trở lại phòng học.
Bên trong lớp học, có người nằm trên bàn nghỉ ngơi, có người ngồi đọc sách học bài, còn có mấy học sinh nam tụ tập ở mấy bàn cuối ngồi nói chuyện.
Mắt nhìn thấy ba người cùng nhau đi vào, mấy người đang ngồi phía cuối kia ngay lập tức cười lên tiếng trêu chọc.
“Đàm Thanh Ninh, nhìn không ra nha………”
“Qúy Lam sao cậu lại muốn làm bóng đèn?”
“Đàm Thanh Ninh, cậu không cần Hứa Chước ở lớp 9 nữa à?”
“Cậu rốt cuộc là thích ai?”
Nói xong còn cười to.
Bọn họ đều là thanh viên trong đội bóng rổ của lớp, đối với đội bóng rổ của lớp Hứa Chước rất quen thuộc. Từ khi biết hai người quen nhau từ nhỏ, bọn họ thường xuyên lấy hai người ra trêu ghẹo.
Nghe thấy tên Hứa Chước, sắc mặt Bạch Tân Hàn tối lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người nam sinh đằng sau.
Cậu vốn không thích bị người khác nói lung tung, nghe được người khác trêu chọc Đàm Thanh Ninh và Hứa Chước, trong иgự¢ lại càng khó chịu.
“Mấy người có bệnh phải không?” Qúy Lam tức giận đi đến bục giảng cầm giẻ lau bảng trên bàn ném qua.
“Bịch” một tiếng, giẻ lau bàn rơi xuống trên bàn của học sinh khác sau đó rơi xuống mặt đất.
Cả phòng học im lặng, mấy bạn đang nằm úp sấp trong lớp cũng ngẩng đầu lên không rõ chuyện gì nhìn xung quanh.
Nhìn sắc mặt ba người phía bên trên đều không tốt, một người trong đó ngượng ngùng mở miệng: “Nói giỡn thôi mà.”
“Trêu cái em gái cậu, hai năm nay trêu còn chưa đủ à.” Qúy Lam trừng mắt nhìn mấy người họ, lôi kéo Đàm Thanh Ninh về chỗ ngồi.
Cả người Đàm Thanh Ninh lảo đảo không khỏi quay đầu lại nhìn Bạch Tân Hàn.
Mặt lạnh như băng, ánh mắt cũng lộ ra chán ghét, quanh người tỏa ra hơi thở ‘Tôi rất không thích.’
Lời trêu ghẹo cô và Hứa Chước từ hồi sơ trung cô đã nghe rất nhiều rồi, đối với cô mà nói thì không có ảnh hưởng gì.
Cô biết, mọi người trong lóp đều không có ác ý, cuộc sống ngày thường rất nhàm chán nên chỉ có mấy chuyện này lấy ra để ầm ĩ trêu chọc một chút.
Về phương diện này chưa bao giờ cô phản ứng lại hay tỏ ra thái độ gì đó, càng để ý sẽ càng bị trêu mạnh hơn.
Ngược lại Qúy Lam so với đương sự là cô thì lại kích động hơn, mỗi lần đều giúp cô phản bác lại.
Chính là cô không quan tâm nhưng không có nghĩa không ngại với Bạch Tân Hàn.
Bây giờ cậu ta cũng bị lôi kéo vào khẳng định sẽ rất không vui.
Về vị trí ngồi Bạch Tân Hàn vẫn im lặng như trước không nói gì.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, ngồi rất thẳng, tùy tiện lẩm bẩm kiến thức mới học hôm nay ở trong sách.
Đường cong sườn mặt của thiếu niên lưu loát hoàn mỹ, ngũ quan tuấn tú. Đồng hồ màu đen đeo ở cánh tay, các khớp ngón tay rõ ràng, Những đường gân màu xanh hiện rõ ràng trên mu bàn tay.
Phong cảnh này, tùy ý đóng thành khung ảnh cũng trở thành bức ảnh đẹp đẽ.
Chỉ là tiếng lật sách ‘xoạt xoạt’ kia thể hiện sự nóng nảy, cáu gắt của chủ nhân.
Đàm Thanh Ninh thật cẩn thận nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bọn họ hay thích nói linh tinh, cậu không cần phải để trong lòng.”
Bạch Tân Hàn dừng lại động tác lật sách, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô: “Cậu không để ý?”
Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Cho là không nghe thấy thì tốt thôi, tôi sẽ tự động không nghe những lời này.”
Bạch Tân Hàn yên lặng nhìn vẻ mặt tự nhiên của cô, khóe môi nhếch lên.
‘Bộp’ một tiếng để sách lên mặt bàn, cậu đứng dậy đi ra cửa.
“Aiz sắp vào giờ học, cậu trở về sớm chút.” Đàm Thanh Ninh nhắc nhở cậu ta, cũng không thấy câu trả lời lại.
Ngày nắng nóng, quả thật con người dễ nóng nảy.
Thanh Ninh nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
**
Bạch Tân Hàn từ nhà vệ sinh trở lại, vị trí chỗ Đàm Thanh Ninh trống không.
Cậu theo bản năng nâng cổ tay nhìn thời gian, nhướn mày.
Không phải nói sắp vào học không? Sao vẫn còn chưa trở lại.
Bạch Tân Hàn quay đầu lại, Qúy Lam ở phía sau nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Đang chuẩn bị ra cửa nhìn xem, một bóng dáng quen thuộc đi ngoài hành lang lướt qua cửa sổ.
Cậu thở nhẹ một hơi, thấy Đàm Thanh Ninh đang chạy vào lớp, chạy về chỗ cậu.
Cô mặc áo trắng quần xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa ở đằng sau lúc ẩn lúc hiện, trên cái trán trơn bóng trắng nõn xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, có mấy sợi tóc dính trên cổ.
“Cho cậu, hạ nhiệt.” Cô cười cười đưa vật gì đó trong tay cho Bạch Tân Hàn, lông mày cong lên.
Bạch Tân Hàn rủ mắt nhìn, là một cây kem có bao màu vàng, ở bên ngoài vẫn còn một tầng màu trắng hơi lạnh, có thể nhìn ra được là vừa lấy ra từ tủ lạnh không lâu.
“Cái cuối cùng vị xoài của Minh Trị bị tôi mua được, hehehe.” Thanh Ninh vui vẻ cảm thấy mình thật may mắn, thúc giục nói: “Ăn nhanh đi.”
Bạch Tân Hàn cầm kem đứng lên cho cô đi vào.
Xé vỏ bên ngoài, cầm cây kem tỏa ra khí lạnh đưa vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” ánh mắt trong veo của cô nhìn cậu, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Tâm trạng có tốt hơn không?”
Bạch Tân Hàn quay đầu nhìn cô, lông mi dài run lên, yết hầu chuyển động.
“Ừ.”