Nguyệt phóng xe như bay tới căn nhà sàn của Jim, Hùng và ông đang đánh cờ thấy nó Hùng tự động rút lui
-Thái Việt Kha… tôi cần biết một sự thật
-Ngồi đi. Chúng ta từ từ nói chuyện
Jim từ tốn nói.
-Chuyện là như thế nào? Tại sao hai anh em họ lại hận nhau như vậy? Nói cho tôi biết đi
-Cô bé. Cô biết tò mò rồi sao?
Jim cười
-Đừng dông dài nữa. Nói đi
-Được rồi. Chuyện này dài lắm. Evil tên thật là Lâm Hoàng Vũ -anh trai song sinh với Lâm Thiên Vũ, cả hai rất hòa thuận nhường nhịn nhau . Thiên Vũ có vẻ thân thiện và hòa đồng với mọi người còn Evil hoàn toàn ngược lại. Ngay từ nhỏ cậu ấy đã thể hiện con người tự lập, nghiêm túc như một quý ông. Họ có một đứa em gái tên là Trâm Anh kém họ 2 tuổi Vũ hết mực chiều chuộng em gái coi con bé như báu vật còn Evil thì cực kỳ nghiêm khắc. Dù Evil có nặng lời với con bé thì con bé vẫn cứ bám chặt lấy cậu ấy
Evil luôn hướng mính đến sự tự do. Cậu ấy làm theo những gì mình thích không nghe theo bất kỳ một ai
Ngừng một chút Jim nói tiếp…
-Chủ tịch và Evil liên tục cãi nhau. Ông ấy đã thẳng thừng từ mặt cậu Evil trước mặt mọi người . Evil ra đi không quay đầu lại với bản lĩnh và sự liều lĩnh vốn có Evil nhanh chóng gây dựng được một sự nghiệp vững vàng khẳng định vị trí sức mạnh của mình ở hắc đạo. Song song với sự thành công của cậu ấy là kẻ thù… Evil có rất nhiều kẻ thù. Ngày đó của 1 năm về trước, khi Thiên Vũ, Trâm Anh và mẹ đến thăm Evil… vì Thiên Vũ quá giống Evil nên chúng nhầm… chúng tấn công họ. Mặc dù đã chống trả quyết liệt nhưng sức người có hạn một mình Vũ không thể đấu lại với mấy trăm người …
-họ bị Gi*t ૮ɦếƭ ngay trước mặt Vũ?
Nó lên tiếng
Jim nhấp một ngụm trà
-Phải. Lúc Evil tới đã quá muộn cậu ấy chỉ cứu được Vũ… ông Khánh cùng lúc mất đi cả vợ hiền con ngoan Vũ mất đi người mẹ và đứa em gái yêu dấu tất cả đều vì Evil… họ đổ nỗi cho cậu ấy .
Có thứ gì đó như vỡ ra trong đầu của cô công chúa nhà họ Trần. Nó uống một ngụm trà nhỏ, vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi… nhưng khi nuốt xuống cổ họng lại thấy một vị ngọt dìu dịu thanh thanh làm người ta có cảm giác dễ chịu
Nó mỉm cười
Nụ cười nhẹ nhàng khiến Jim khó hiểu. Đôi mắt đó giống như một hồ nước sâu thẳm không bao giờ thấy đáy… càng nhìn càng mơ hồ
-Thầy… cậu chủ vừa gọi điện . Hùng e ngại nhìn nó
-Bảo gì? Cứ nói đi . Người nhà cả mà.
Jim nói
-Cậu ấy muốn thầy sửa lại phòng thông tin của tổ chức. Chuyến hàng sắp tới thầy cũng trực tiếp đi giao dịch cậu chủ có chuyện không đi được
-Được rồi. Nguyệt, muộn rồi đấy để hùng lái xe đưa cô về
-Không phiền anh chứ? Nguyệt hỏi
Hùng gật đầu nhanh chóng cúi đầu xuống tránh ánh mắt mê hoặc của Nguyệt
Nguyệt không từ chối vì khi Jim đã mở miệng nói như vậy chắc chắn ông ta có dụ ý cả.
Hùng ngồi vào buồng lái chăm chú lái xe. Nó cũng im lặng, dường như nó đang nghĩ thứ gì đó to lớn lắm
-Cô nghĩ xem có phải cậu chủ quá đáng với ngài Jim không? Ông ấy già rồi còn bắt ông ấy sửa sang phòng máy
Hùng mở lời phá tan sự ngột ngạt
-Vì anh ấy tin Thầy của anh. Phòng thông tin chính là đầu lão của tổ chức. Một khi thông tin bị rò rỉ tổ chức sẽ gặp nhiều khó khăn. Điừng xem thường những gì nhỏ nhặt
-Vậy còn chuyện tôi đưa cô về…. chắc không phải sợ cô thân con gái một mình về nhà chứ?
-Không. Jim muốn thông báo với Tùy Phong rằng tôi đã đến gặp ông ta…và để anh biết tôi an toàn
Hùng à lên một tiếng như hiểu ra tất cả
-Cô… hiểu cậu chủ quá hen?
-Chúng tôi giống nhau. Đều muốn tự do
Nguyệt nói xong cô ngước nhìn bầu trời đầy những vì sao lấp lánh
****–****
Sân bay.
Một cô gái thân hình bốc lửa đang khoan thai sải từng biết tự tin khiến bọn đàn ông nóng mắt
Theo sau là 2 tên to cao lực lượng đang kéo vali
-Chị. Chúng ta đi đâu?
-Về dinh thự. Tao muốn gặp anh yêu của tao
Evil dựa đầu vào một ngôi mộ nhìn lên bầu trời đen ngòm
-Mẹ. Con không làm sai phải không?
Đáp lại anh là một khoảng không im lặng. Sự cố năm ấy hơn ai hết anh cũng đau lắm chứ… đau đến không thở được ấy chứ… cùng một lúc mẹ và em gái ra đi ngay phút giây anh chạy tới…
Máu và nước mắt hòa chung với nhau.
Giống như một con dao vô hình đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào tim anh
Đâu phải anh không muốn cứu họ….
-Tôi biết anh sẽ đến đây mà
Evil nhíu mày nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần hiện ra trong bóng tối
Bảo bối của anh, cô gái của anh, tình yêu của anh , trái tim của anh
Tại sao cô lại ở đây?
Câu hỏi ấy vô thức hiện nên trong đầu anh
-Đừng nói gì nếu anh không muốn. Tôi không hiểu rõ tất cả những tôi biết anh đau.
Nó nói
Evil đứng bật dậy nhìn nó… anh đang dùng chính bộ mặt giống Vũ như tạc nhìn nó
Em nhầm tôi với Vũ???? Em đến vì Vũ ???? Tim ai đó nhói nên một cái… cái đó gọi là bị tổn thương sao?
Nó bước lại gần khuôn mặt gần như không chút cảm xúc…
Đối diện với ánh mắt màu hổ phách mơ hồ
Bất ngờ…
Cô gái nhỏ ôm chầm lấy anh … vòng tay nó nhỏ bé nhưng ấm áp lạ kỳ.
Evil bất động trong vài giây. Anh bất ngờ. Không! Phải gọi là quá bất ngờ. Nhưng ngay sau đó một cơn đau dội vào tim…
Anh không phải Vũ….! Nhưng… trong lúc này anh thèm làm hắn để được hưởng chọn vẹn cái ôm của con bé… muốn dành riêng cho mình một chút tình cảm mộc mạc thôi
-Tôi thích màu mắt tự nhiên, đeo les khiến anh trở thành người khác
-Em…
Evil bất ngờ, anh hơi đẩy nó ra rồi nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím bí ẩn
Nó mỉm cười áp hai tay lên má anh
-Ngay từ lúc anh nắm tay tôi ở bệnh viện. Tôi đã ngờ ngợ anh không phải Vũ… mà giống một người tôi quen. Rồi tôi vô tình nhìn thấy gương mặt này của anh. Như vậy là quá đủ phải không.
-Em biết rồi sao?
-Ừ. Không phải lỗi của anh. Nó nhẹ nhàng nói
Evil ôm chầm lấy nó… cô gái của anh như nọt thỏm trong vòng tay to lớn
Anh vui… rất vui…
Con bé đến đây vì anh…. cái ôm siết chặt ấy cũng dành để an ủi anh. Thật không thể tin được
-Trời lạnh rồi. Về thôi nào…
Nó tươi cười
Nụ cười như tia nắng ấm áp trong mùa đông giá lạnh…
Như cơn mưa mát lành xua tan cái nóng mùa hè
Chạm đến thành vách của sự rung động trong trái tim từ lâu đã được coi là sắt đá.
……..Đêm không sao…nhưng lấp ló sau áng mây đen kia là một vầng trăng sáng
Giống như em. Thanh khiết nhẹ nhàng
Đêm nay tôi không cô đơn
Đêm nay tôi có em là bạn
Đôi lúc cũng phải sống chậm lại để biết mình cũng xứng đáng được yêu thương
****—-*****
Căn phòng cũ ngập đầy mùi hương của lyly nhẹ nhàng và bạc hà mát lạnh
Tuyết hít một hơi sâu.
Căn phòng của hai đứa… sẽ mãi là như vậy
Tuyết nghĩ, cô nhanh chóng lấy quần áo rồi tắm rửa. Cô còn phải vào với anh, cô muốn người anh nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là cô.
Nửa giờ sau tại bệnh viện
Tuyết bước vào phòng
-Cái nhà anh này ngủ kỹ gớm. Dậy cho tôi xử cái nào…
-…..
-Lão đại khốn… còn không mau tỉnh dậy?
-….
-Lão đại. Em thật sự không quen khi anh cứ im lặng thế này
…
…..
Nửa giờ nữa trôi qua
Phòng bệnh bên kia. Trần Anh Phong đã tỉnh còn đang khoác lác với vợ còn đòi sang thăm con trai nhưng vợ không cho nên đành ở lại…
Vợ là nhất mà. Lời vợ như thánh chỉ vua ban làm trái ý vợ là bị đem ra chém đầu
Tuyết lo lắng. Đáng lẽ ra giờ này Lão Đại phải tỉnh rồi chứ…
Tuyết cuống cuồng xem khắp người anh. Tim mạch bình thường.
Huyết áp bình thường.
Chức năng gan thận bình thường
Tuyết đặt tay nên иgự¢ Hải Anh …
-Bác sĩ… anh không bị đau ở đấy
Tiếng người con trai vang lên làm cô vỡ òa trong sung sướng
Anh tỉnh rồi
Anh ấy tỉnh rồi
-Nha đầu ngốc. Em khóc gì chứ. Anh còn chưa ૮ɦếƭ mà
-Cấm! Em cấm anh không được nhắc tới từ ૮ɦếƭ nữa. Nếu không em không quan tâm anh nữa…
Tuyết quyệt nước mắt
-Anh hứa. Được chưa. Khóc nữa xấu gái trở thành quỷ bà bà là tôi không yêu nữa đâu
-Anh này
Sống chậm lại để biết mình được yêu thương nhiều như thế nào…
Để cảm nhận mình quan trọng ra sao
My hơi cười. Như vậy là tốt rồi. May quá…thật may quá
-Này
My giật mình quay lại nhìn khả Viễn bằng ánh mắt kì thị, Khả Viễn gãi đầu ngượng nghịu
-Chuyện gì? My nhíu mày hỏi
-Muộn rồi. Tôi đưa cô về .
-Cám ơn. My nói, có mỗi thế thôi mà tên này làm cô thót cả tim
-Không…. không có… không có gì…
Tự nhiên anh cảm thấy bối rối khi đứng trước con nhỏ
Cả hai ra xe
Chiếc Auđi chạy chầm chậm trên đường. Sự mệt mỏi đac quật ngã tam tỉ của Tam thiên hội…
Cô ngủ gục…
Viễn chỉnh lại tư thế để cho con bé có thể ngủ thoải mái nhất
Nhìn kỹ… con bé cũng xinh thật đấy
Viễn đưa tay chạm vào cánh môi nhỏ… nhưng bất chợt rụt tay lại…
Mặt mũi đỏ bừng
Sao thế này… mình bị sao thế….
Sao tim mình đập loạn thế này
Không lẽ mình đã….
**********
Đại bản doanh của “M”
-Khốn nạn chủ nhân đi đâu mà cũng không biết sao? Lũ vô dụng
Một cô gái xinh đẹp nổi cơn tanh bành
Chửi mắng những người đáng bằng tuổi cha mình như chó…
Đôi mắt cô t đỏ ngầu
-Cáo
-Dạ chị?
-Tìm tung tích con hồ ly kia. Chắc chắn anh Evil ở cùng nó
-Vâng… em …em làm ngay….
-Đ** , chó má… con chó ghẻ… dám quyến rũ anh ấy. Khốn nạn