Tuyết nắm chặt tay Hải Anh
-Anh sẵn sàng chưa?
Hải Anh gật đầu, trên môi vẫn in sâu nụ cười mê hoặc
Ở một phòng khác Anh Phong mặc một bộ quần áo bệnh nhân cỡ lớn
-Sao… thấy ba thế nào bé Nguyệt? Vẫn đẹp trai chứ??? Phong xoay một vòng trước mặt con gái rồi hỏi
-Già đầu rồi còn cà chớn. Hải Vi vừa sắp xếp lại chăn gối vừa liếc xéo ông chồng dở hơi của mình
-Ba đẹp trai nhất quả đất
Nguyệt vừa cười vừa nói tay chân 乃úa khua phụ họa
-Bà xã… em đừng có chê. Chồng em đi ra ngoài đường cùng con trai người ta tưởng hai anh em ý
-Ông kiếm cái gương soi dùm tôi đi…
-Sao ba không để con hiến Tủy…
Nguyệt tự nhiên trầm lắng hẳn
Phong xoa đầu con gái khẽ cười
-Con là con yêu của ba. Ba sẽ không để con vào nguy hiểm. Hơn nữa, Hải Anh và ba sẽ cùng nhau chiến đấu vì những người phụ nữ chúng ta yêu thương nhất. chúng ta đều là những người đàn ông thực thụ mà
-Con…
-Hai mẹ con hãy chờ mà xem.
-Ba…
Nguyệt ôm chầm lấy ba. Ba của cô… rất rất vĩ đại…. rất rất thương con
Cả hai cha con cùng được đưa vào phòng phẫu thuật
Hải Vi im lặng nhìn chiếc băng ca đưa chồng mình đi…mặt bà lạnh tanh không chút cảm xúc nhưng lòng thì dậy sóng
Người che chở cho bà …
Người bà muốn chở che….
Đều sắp đối mặt với tử thần. Một người là máu một người là tim… mất đi ai thì bà cũng không sống nổi chỉ biết thầm nguyện cầu cho cả hai được bình an
Tuyết ngồi lặng ở một góc tường chăm chú nhìn vào cái đèn đỏ gắn ở ngoài phòng phẫu thuật
Cô không được tham gia ca ghép tủy vì mọi người sợ cô mất tập trung
Giờ cô mới hiểu được cái cảm giác lo âu thấp thỏm của người nhà bệnh nhân khi họ trờ trước cửa phòng phẫu thuật
Lo lắng
Sợ hãi
Hoang mang…
Sốt ruột.
Cô lần lượt trải qua
My ,Bảo , Khả Viễn, Vũ và cả Nguyệt cũng nín thinh tất cả đều rơi vào trạng thái lo âu ấy…
Im lặng đôi lúc thật đáng sợ
Giống như một con quái thú xâm chiếm sự ồn ào…tạo cho người ta một cảm giác ma quái rùng rợn
Vũ nắm lấy tay Nguyệt. Anh muốn tiếp thêm sức mạnh cho con bé… muốn cho con bé biết nó… không cô đơn…
Muốn cho nó một điểm tựa…
1 tiếng…
2 tiếng
3 tiếng
4 tiếng
…….
…..
9 tiếng trôi qua….
Sự sợ hãi ngày một tăng…
Một bác sĩ vội vã chạy ra từ phòng phẫu thuật
-Bác sĩ… họ sao rồi?
-Bác sĩ… anh ấy sao rồi?
-Phẫu thuật thành công chứ?
..
….
Mọi người đổ xô đến hỏi han…
-Người nhà bệnh nhân bình tĩnh… có một chút chục chặc… bệnh nhân đang rất nguy hiểm.
-Cứu anh ấy…. phải cứu anh ấy…
Tuyết nắm chặt tay bác sĩ… cô không giữ được bùnh tĩnh nữa rồi
-Tuyết… bình tĩnh đi con… bình tĩnh
Phương ôm lấy con gái an ủi
-Để họ làm việc. Chúng ta phải tin họ.
Hải Vi nói. Giọng bà lạnh lẽo vang vọng khắp hành lang… mọi người từ từ ổn định
Ca phẫu thuật kéo dài thêm 4 tiếng thì ngừng…
Phẫu thuật thành công.
Cả nhà mừng rỡ ôm lấy nhau những giọt nước mắt lăn dài trên mái thể hiện sự mãn nguyện
Hải Vi thở phào nhẹ nhõm
Tuyết vừa cười vừa khóc…
Em biết anh làm được mà… anh sẽ không bỏ em… sẽ không buông tay một cách dễ dàng như vậy
Cả hai bố con nhà lọ được đưa xuống phòng hồi sức
Do sức khỏe tốt nên khả năng hồi phục của cả hai rất nhanh.
Tuyết nắm tay Hải Anh
-Cái nhà anh này làm tôi thót cả tim nhá. Mau mau tỉnh dậy còn nghe tôi mắng chứ
-….
-Em cám ơn anh nhé
-….
– Cám ơn vì anh không bỏ cuộc … cám ơn anh vì không bỏ lại em một mình.
-….
-Mau tỉnh dậy anh nhé…
Phòng bên cạnh
-Em lại nợ chồng rồi. Anh làm rấy tốt ông xã ạ.
Hải Vi mỉm cười.
Nguyệt đứng ngoài… như vậy là ổn rồi. Bây giờ đến chuyện của cô…
Tầng thượng trời đầy gió….
Bóng hai người con trai đổ dài xuống sàn…
Gió rít mạnh
Xem ra hôm nay lại là một đêm rông
Lâm Thiên Vũ đứng cạnh lan can đôi mắt hổ phách lạnh lùng…. khí khái hiên ngang
Những tia máu hằn sâu trong đáy mắt. Ánh mắt anh như ngàn viên đạn gim chặt vào người đối diện
… họ…. hình như có hiềm khích rất lớn
-Mày muốn gì đây? Tại sao mày lại xuất hiện ở đây?
Vũ hét vào mặt người còn lại. Máu trong cơ thể anh đang sôi sục, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ
-Mày biết tao muốn gì mà phải không em trai? Người đó đáp. một giọng trầm nhưng tạo cho người nghe sự lạnh lẽo âm cùng
Nguyệt giật mình… em trai? Vũ có anh sao? Chủ tịch Lâm chỉ có một đứa con trai thôi mà. Mà…. giọng người này nghe rất quen… rất giống giọng một người
-Im đi… mày không còn là anh tao từ lâu rồi. Vũ tức giận sộc tới túm cổ áo người kia
-Tao quên mất đấy…
Hắn vẫn nhơn nhởn cười nhếch môi như thách thức sức chịu đựng của người còn lại
-Cút đi… cút về nơi vốn thuộc về mày
Vũ gằn giọng
-Tao chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về tao
-Tất cả tao có thể cho mày nhưng Nguyệt thì không được. Cô ấy không thể ở cùng với một con quỷ như mày
-Nếu tao nói không?
-Đừng có mơ nữa…. Tùy Phong à không. Chính xác là Lâm Hoàng Vũ, cô ấy không thuộc về mày.
-Nực cười. Mày lên nhớ, tao mới là người đính hôn với con bé, mày chỉ là kẻ thế thân
Nó run rẩy .
Điều nó lo sợ là đúng…. kẻ đó là Evil… là Tùy Phong… khoảnh khắc người ấy quay mặt về phía cửa…nó đã thực sự sock…
Họ giống nhau như hai giọt nước
Một khuôn mặt hoàn toàn giống Thiên Vũ…
Giống từng mini mét…
Sinh đôi???? Họ là sinh đôi sao????
Đôi mắt xanh lơ hơi đanh lại khiến khuôn mặt hoàn mỹ trở nên sắc lạnh trông anh như một con quỷ
-Mày im đi…
-khuôn mặt … hơi thở … vóc dáng của mày tất cả chỉ là mô phỏng của tao. Tất cả những thứ mày đang có đều là của tao. Thiên Vũ!
-Không phải chính mày muốn từ bỏ sao? Vì tao giống mày nên tao càng căm thù mày hơn… bởi vì mày giỏi hơn tao… tất cả đều hơn tao… từ nhỏ đến lớn tao đều thua mày. Cho nên lần này… tao sẽ đánh đổi tất cả để bảo vệ Nguyệt khỏi một thằng khốn nạn như mày…
-….
-Mày là một thằng ích kỷ. Mày chẳng quan tâm đến ai cả. Mẹ tao , em gái tao tất cả đều do mày hại ૮ɦếƭ . Chính cái bản chất khốn nạn của mày khiến họ phải ૮ɦếƭ. Tự do của mày đánh đổi bằng mạng sống của họ… cái địa vị cao quý của mày được đánh bóng nhờ máu của người thân tao… bây giờ mày còn muốn đưa người con gái đó đi sao? Mày muốn hủy hoại cô ấy sao?
Vũ tuôn một tràng bao nhiêu lâu nay anh kìm nén quá rồi… phải hắn là anh trai của anh.
Sinh cùng một mẹ giống nhau như hai giọt nước nhưng….tính cách lại hoàn toàn trái ngược
-Mày nói đủ chưa?
-….
-Nếu mày không đưa họ tới… họ đã không ૮ɦếƭ . Nên đừng đổ thừa tội nỗi của mày lên đầu tao
Evil bình thản nói…
-Mày im đi… cứ trống mắt lên mà xem, tao sẽ không để yên nếu mày động tới Nguyệt
Vũ bỏ đi… nó vội vã rời khỏi lấp vào một chỗ
Evil đứng lặng trên tầng thượng của bệnh viện.
Hắn ngắm nhìn một bầu trời tối đen như mực… tối như cái cuộc đời rối ren của hắn
Con đường này là do hắn chọn…
Hắn muốn đi theo chí hướng của riêng mình…
Là sai????
*—*—*—*
Nó ngồi bó gối ở một góc hành lang vắng
Chuyện này thật điên khùng
Có lẽ ông ta có thể giải thích tất cả…
++++++++
Tokyo Nhật Bản
-Mày nói anh Evil đưa một con nhóc về đại bản doanh sao? Khốn nạn…
-Chị… chị bớt giận
-Lập tức đặt vé máy bay cho tao. Chuyến sớm nhất!
-Vâng…
Trong căn thủ phủ xa hoa một cô gái điên loạn đập phá
Mái tóc đen nhánh rủ xuống làm khuôn mặt sắc sảo trở lên đáng sợ
-Chỉ mình tao mới xứng với Evil…