Còn 2 ngày…
Tuyết sốt ruột, mọi nơi có thể cô và mọi người đã đi tìm hết vậy mà không có một chút ít thông tin gì về anh…
Rốt cuộc thì anh ở đâu???
-Con gái. Mọi chuyện sẽ ổn thôi
Phan Hồng Phương ôm đứa con gái bé nhỏ vào lòng
Hải Anh bị như vậy bà cũng sót lắm chứ. Nhìn hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau lại thấy chúng yêu thương nhau như mạng…
Vậy mà tại sao ông trời lại lỡ lòng chia rẽ hai đứa
-Cậu ổn chứ Phong ? Tuấn Anh đặt tay lên vai Phong hỏi
-…. Phong vuốt mặt gật gật … 3 ngày nay ông không ngủ ngày đi tìm con đêm về lo cho bà xã đang mê man ở nhà. Liệu rằng có ổn????
Tuấn Anh cũng biết bạn mệt mỏi. Cái thằng cha cứng đầu vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
-Hải Vi thế nào rồi?
-Vẫn vậy. Cô ấy không chịu ăn uống gì. Mình lo quá
-Mọi chuyện sẽ ổn thôi
-Mình muốn đến một nơi… chăm sóc Vi cho mình một lúc
-Đi đâu nữa 7 giờ tối rồi. Cậu phải ăn gì đi chứ??? Phong… phong…
Tuấn Anh bất lực gọi theo cái bóng dáng cao cao khuất dần sau dãy hành lang
Chiếc BMW gầm rú lao như điên ra khỏi biệt thự… men theo quốc lộ
Con đường trải dài thật trống trải… lẫn trong vị gió mùi sương lành lạnh .
****–*****
Một chàng trai mang vẻ đẹp thiên sứ ngồi dựa vào thân cây đại thụ ngửa mặt nhìn lên bầu trời
Hôm nay nhiều sao quá…
Rồi mình cũng sẽ trở thành một trong những ngôi sao kia thôi…
Gió lành lạnh thổi qua. Vuốt ve những ngọn tóc màu nâu đỏ
Hải Anh nhắm nghiền
Nỗi đau trong tim lại dấy lên từng hồi…
Cái cuộc sống xô bồ lắm bon chen này bao nhiêu người muốn từ bỏ… ấy vậy mà trong khi kẻ tha thiết muốn sống tiếp như anh lại chuẩn bị rời xa…
-Anh định ra đi như thế sao?
Một giọng nam lạ hoắc vang lên . Từ trong bóng tối… vua quỷ xuất hiện như một cơn lốc mang màu sắc ma mị…
-Cậu là….
-Evil. Nhưng Nguyệt thích gọi tôi là Tùy Phong hơn.
Một đoạn kí ức chạy xoẹt qua bộ óc thông minh… Tùy Phong chẳng phải cái tên mà Nguyệt gọi lúc nó mới tỉnh . không lẽ….
-Chủ nhân “M”????
-…. Evil im lặng. Hắn luôn dõi theo bảo vệ bảo bối của hắn. Đương nhiên hắn biết và nắm rõ tình hình nhà họ Trần
-Cậu làm gì ở đây?
-Ra đi như vậy là rất hèn
-Đừng nhiều lời. Cậu muốn gì? Hải Anh cau mày đôi mắt hơi nheo lại để nhìn cho rõ khuôn mặt người kia… nhưng do trời khá tối cộng với việc hắn đeo mặt lạ che nửa khuôn mặt nên việc nhận diện rất khó
-Không phải tôi muốn nói. Vì bảo bối đang không vui nên tôi đến đây. Chỉ muốn nói với anh như vậy còn quyết định vẫn là ở anh
Evil lạnh lùng nói
-Cậu không hiểu!
-Chạy trốn không phải cách bậc trượng phu hay làm…
Nói xong người con trai quay lưng bỏ đi…
Màu hoang tàn heo hút thổi triền miên trên ngọn đồi bạt ngàn gió…
Trần Anh Phong bước băng băng trên con đường mòn hai bên thoang thoảng hương vị cổ cây…
Một dáng người đứng trơ trọi trước 3 ngôi mộ
Ông bước ngày một nhanh hơn…
Khi chỉ còn vài bước nữa đến nơi . Ông khự lại… đôi mắt lúc bảo hằn lên giận giữ
Nghe tiếng động… Hải Anh vội quay lại…
Chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai anh đã ăn một đấm. Người kia tiếp tục đấm mấy phát vào bụng anh miệng liên thục chửa
-Thằng khốn nạn… mày chưa ૮ɦếƭ à? Sao mày không đi ૮ɦếƭ đi… mày tưởng vứt lại một bức thư là có thể ra đi dễ dàng à…. không có đâu con ạ…
-Ba…
Bốp
-Mày nghĩ tao có thể báo hiếu hộ mày? Chăm sóc em gái cho mày? Hay an ủi người yêu mày à? Mày thích vậy lắm sao…. mày thích làm mọi người đau khổ lắm sao????
-BA TƯỞNG CON KHÔNG ĐAU À? Hải Anh phẫn uất hét lên
Đau chứ…. anh đau chứ….
Nhìn mẹ đau ốm vì anh… anh hận chứ hận chính mình vì không thể làm gì cho mẹ
Nhìn đứa em bé bỏng ngày ngày anh chăm bẵm giờ đây ngơ ngẩn chỉ biết chạy khắp nơi tìm anh trong vô vọng
Nhìn người con gái mình yêu thương tiều tụy quằn quại trong nỗi đau… anh thấy mình vô dụng chứ….
Nhưng anh phải làm sao????? Kể cả có tủy phù hợp khả năng phẫu thuật thành công còn chưa tới 15%….
Anh đủ khả năng vượt qua???.
Hải Anh khụy xuống. Anh mệt rồi
-Ba…. ba về đi…con muốn một mình. Coi như con và ba chưa gặp
-Thằng ngốc này…
-Mẹ có ba mà… mẹ sẽ không sao…. sau một thời gian nữa Tuyết cũng sẽ ổn…. con Nguyệt cũng lớn rồi
-Mày định để mọi người in sâu trong lòng một vết sẹo à? Con trai! Là một thằng đàn ông phải đương đầu con ạ…
-Ba….
-Bao nhiêu cuộc chiến ૮ɦếƭ đi sống lại… chúng ta có thể vượt qua. Vậy cuộc chiến này. Chẳng lẽ lại khiến con trùn bước?
-Con …
-૮ɦếƭ thì dễ thôi nhưng sống mới khó con trai ạ…. niềm tin vào cuộc sống của con đâu hết rồi. Ở đây còn bao nhiêu người mong con. Con trai, muốn ra đi cũng khó lắm
-Con không sợ ૮ɦếƭ. Con sợ…. nếu phẫu thuật không thành công mọi người sẽ còn đau hơn
-Cuộc chiến cuối cùng này… ta và con sẽ đi cùng nhau. Vì những người phụ nữ chúng ta yêu thương. Đứng lên nào con trai ta.
Hải Anh bất ngờ
-Ba….
-Dù còn 1% hi vọng ta vẫn phải thử…. vì con là con trai của ta.
Sống mũi anh cay xè…. cổ họng nghèn nghẹn
-Con xin lỗi
-Về nhà thôi con trai. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm
Tình cha….
Một thứ tình cảm thiêng liêng cao cả lắm
Cao hơn núi sâu hơn biển
Một đời bon chen lo cho lũ con mình…
Khi con mệt cha là chỗ dựa
Khi con vấp ngã trên đường đời quá hối hả… cha dìu con cho con thêm sức mạnh
Trả… bao giờ con mới trả hết ơn nghĩa sinh thành…
Nợ cha nhiều
Nợ cả cuộc đời con….
Hải Anh hít một hơi dài lấy dũng khí…
Anh Phong mỉm cười khích lệ
-Mạnh mẽ lên nào con trai
Lớn bé già trẻ trong nhà đều kiệt sức. Mệt mỏi tuyệt vọng đang ăn mọn niềm tin của mọi người
Nguyệt vuốt mặt. Đầu đau như 乃úa bổ
Rốt cuộc thì anh trai nó đang ở đâu cơ chứ
Vũ vỗ nhẹ vào vai nó như muốn an ủi…Nhìn nó đau lòng anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao
-Nếu em mệt. Hãy dựa vào vai anh nghỉ một lát
Nó mệt …. thực sự rất mệt. Phút giây này sao nó yếu đuối quá, ngu dốt quá. Nó gục đầu trên vai Vũ thở dài một tiếng đầy nặng nhọc
-Nếu không tìm thấy anh ấy… Tuyết nghẹn ngào nói trong tiếng nấc nhẹ. Đôi tay run rẩy bấu chặt vào nhau… cảm giác sợ hãi này đang xâm chiếm niềm tin của cô…
Nếu anh ra đi như vậy làm sao cô có thể sống tiếp
-Chúng ta sẽ tìm ra nó! Nhất định
Bảo nói. Đôi mắt anh ánh lên sự kiên cường
Cửa chính từ từ hé mở… bóng dáng người con trai ấy hiện ra như một phép màu
Trong người nó như có thứ gì đó thôi thúc… Nguyệt chạy những bước siêu vẹo tới ôm chầm lấy anh trai mình… nó sợ… sợ đây chỉ là mơ…. sợ đây chỉ là ảo giác
-Anh…
-Anh xin lỗi. Hải Anh sót xa… cảm giác tội lỗi bủa vây… anh… là kẻ có tội…chính anh gây ra nghịch cảnh éo le này
My từ đâu đó cũng chạy tới ôm anh thật chặt rồi còn luôn miệng trách móc
-Anh… anh ác lắm… anh ác lắm… anh có biết mọi người tìn anh vất vả lắm không. Huhu…
My khóc…khiến tim ai đó dao động. Cứ tưởng cô bé chanh chua lắm cơ… hóa ra cũng chỉ là vỏ bọc
Hải Anh trầm mặc lướt nhìn mọi người một lượt… ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Tuyết , cô đứng đó nhìn anh chăm chú… không vội vã chạy đến… không khóc nức nở
Cô ấy bình tĩnh đến lạ thường
…..
Tuyết nhìn thật kĩ người ấy. Anh gầy đi trông thấy da cũng xám lại nhưng thần thái vẫn không thay đổi. Vẫn vẻ ngang tàng, vẫn đôi mắt tinh tường… vẫn là người cô yêu
Hải Anh bước chậm chạp tới chỗ cô…nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
Hít hà hương thơm trên tóc cô… là mùi hoa LyLy…
Anh đã muốn ôm cô như vậy bao nhiêu lần
-Tuyết! ….
-Không cần nói gì cả…. về là tốt rồi
-Anh…
-Em biết anh định nói gì… em hiểu!
Hải Anh ôm Tuyết chặt hơn như muốn hòa cô vào máu thịt…
-Tìm thấy nó ở đâu vậy?
Hiếu khoác vai ông bạn hỏi
-Bí mật cha con không tiết lộ được
Phong cười ôn hòa
-Lên thăm mẹ mày đi…mẹ mày lo tới ốm cả người đấy con ạ
Phong nói
Hải Anh ” Dạ ” một tiếng ngoan ngoãn cùng Tuyết đi lên lầu
Anh sợ nhất đối diện với mẹ…
Phải nói sao với bà đây.
Hải Vi ngồi dựa vào thành giường đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ
Nghe tiếng mở cửa bà cũng chẳng buồn quay lại…
-Mẹ…
Tiếng gọi thiêng liêng ấy bật ra từ cổ họng nghẹn ngào của đứa con trai ngốc nghếch
Đôi mắt Vi rưng rưng
-…. Thằng giời đánh….
-Mẹ…. con xin lỗi
Hải Anh gục xuống vai mẹ mà khóc… khóc nức nở như một đứa con nít
-Nín đi con… nín đi.
Hải Vi nhẹ nhàng vỗ về
-Mẹ… con xin lỗi
-Biết mình có lỗi thì phải cố gắng mà sửa… đêm rồi. Nghỉ ngơi đi con
-….
-Tuyết con hãy chăm sóc nó thay ta
-Dạ vâng…
-Anh… chúng ta ra ngoài để cô nghỉ ngơi.
Tuyết nhẹ nhàng nói. Cả hai ra ngoài cánh cửa khép hờ
Một lúc sau Phong bước vào phòng
-Em đỡ mệt chưa
-Cảm ơn anh đã đưa Hải Anh trở về
Phong ôm vợ.
-Nó là con chúng ta. Anh có trách nhiệm lo cho nó, em không cần cảm ơn. Chúng ta là gia đình cơ mà
*********
Hải Anh trầm mặc đứng ngoài ban công
-Gió… lạnh đấy anh
Tuyết khoác lên người anh một chiếc áo
Anh ôm cô vào lòng
-Cám ơn em….
-Hãy vì em mà sống. Anh nhé!
Tuyết vùi đầu vào vòm иgự¢ rắn chắc mà thủ thỉ
-Anh sẽ cố gắng. Vì chúng ta…. vì có người đã nói. Đấng trượng phu không chạy trốn số phận