Một người buông tay….
…Còn một người quyết nắm chặt…
Một người cố gắng nối yêu thương ….một người loay hoay cắt đứt sợi dây tình ái….
Tự hỏi mình nên giữ hay nên buông….
…..tim em lay hoay ai hiểu được lòng này….
Buông thì không nỡ nhưng giữ lại thì càng đau….
….anh à…Em mệt rồi!
___LeeHannie___
Công việc công việc và công việc. Ngày nào cũng việc. Trần Hải Anh đã chìm hẳn trong sổ sách, hợp đồng chuyến của tam thiên hội….
Hối hả vội vã…. không kịp thở.
Nguyệt đặt trên bàn anh một tách trà nóng. Nhìn khuôn mặt mang 70% những đường nét giống mình nó khẽ cau mày
-Anh sao vậy?
-Sao là sao? Mày không thấy anh đang làm việc à?
Hải Anh lật thêm một trang giấy trong bản hợp đồng bạc tỷ
-3 ngày nay anh chưa về nhà, mẹ lo
-Anh mày có phải con nít đâu mà…
-Chị Tuyết đến tìm sao anh không tiếp?
-Anh bận
-Cãi nhau à? Nó hỏi
-Không!
Tong tong….
-Anh… anh chảy máu cam rồi. Nó lo lắng chạy đi lấy bông băng
-Trông anh xanh xao quá…em gọi chị Tuyết nhá
-Vớ vẩn. Chắc tại mệt quá thôi đừng làm phiếu cô ấy…
-Được, anh nghỉ một lúc đi đừng làm việc như điên như thế… sức voi cũng không trụ được đâu
-Biết rồi bà cô nhỏ.
Hải Anh bật cười.
Nhìn đứa em gái bé bỏng…người mà lúc nào anh cũng phải lo lắng…
Chà…em gái anh lớn ra phết rồi đấy, lại xinh đẹp nữa cơ.
-Anh, sao nhìn em trằm trằm vậy?
-Tự nhiên anh thấy mày lớn rồi Nguyệt ạ… chắc không cần anh chăm nữa nhỉ
-Sao lúc trước anh bảo trong mắt anh lúc nào em cũng bé . Nó bĩu môi
-Đấy là lúc trước, giờ mày lớn nhanh quá. Mà anh đặt mua cho mày một khẩu 39 rồi đấy. Thích không?
-Tự nhiên anh dở chứng ? Ngày xưa anh bảo nó không hợp với em cơ mà
-Thì mua cho đủ bộ sưu tập. Cho mày cả khẩu lục bạc của anh đấy! Thưởng cho mày vì hội mà tận tụy
-Hứa đấy nhá.
-Ừk… thôi về làm việc đi
*******
Tối
Vương Tuyết ôm cổ anh nũng nịu
-Lão đại… anh bận lắm sao?
-Ừ… nha đầu thiệt thòi cho em quá
Hải Anh đưa tay nựng má Vương Tuyết ra vẻ chiều chuộng
-Em không sao. Anh… anhchayr máu cam rồi… trời ơi
Vương Tuyết rối rít chạy đi lấy bông
Hải Anh bần thần vô thức đưa ống tay áo lên quyệt máu
-Anh… ngửa cổ lên… bẩn hết áo rồi này
-Oa… nhất anh rồi được hẳn giám đốc bệnh viện lớn nhất cả nước chăm sóc cơ nhé
-Còn cười được à… anh là đồ ngốc .
-Mấy khi ốm…
Mắt Tuyết rưng rưng. Cô xót anh đấy mà
-Ơ cái nhà cô này… sắp được làm mẹ trẻ con đến nơi rồi mà còn mít ướt
-Anh lại trêu em… em bỏ mặc anh luôn
Hải Anh cười, nhưng trong nụ cười của anh sao trông gượng gạo quá…
***********************
Khả Viễn đang ngồi hút nước cam sùn sụt thì thằng bạn chí cốt lò dò đi vào
-Uây ku… tao bên này
-Anh không mù. Sao chú gọi anh ra đây có việc gì?
-Mấy hôm trước mày trốn chui chỗ nào vậy tao đến kiếm đi uống mà không thấy
-Tao đưa Nguyệt đi Nha Trang chơi . Em ấy có vẻ rất vui
-What the f***!…mày chúng bùa à
-Tao thích em ấy
-Hớ… chắc trêu… bữa trước ghét cay đắng vậy mà bữa sau thích… mày đùa hơi lố rồi đấy
Khả Viễn làm bộ
-Không, tao nói thật đấy. Mày tin hay không thì tùy.
-Á đù…
Chợt một bóng hồng lướt qua. Chuyện hôm kia nay mới kể….
Sau khi bầm dập bỏi cuộc dượt đuổi thừa sống thiếu ૮ɦếƭ ở trung tâm thương mại DƯƠNG KHẢ VIỄN thề quyết sống ૮ɦếƭ một phen với Phạm Diễm My….
-Này cô kia… đứng lại ngay cho tôi… đứng lại
Thấy thằng bạn cắp đít chạy theo bóng hồng Vũ lắc đầu.
Thay đổi rồi…. không chỉ tao… mà cả mày…
Quả này thần cuppi chơi khăm… cho mày bồ kết sư tử hà đông rồi Viễn ạ…
“Yêu ai bằng yêu người trong tim mình
Hận ai bằng hận người mình đang yêu
Yêu nhau hai chữ “chung tình”
….Ghét nhau bốn chữ ” chúng mình chia tay”
_______LeeHannie_________
************************
Một người con trai lặng lẽ bên bàn đèn với đống giấy tờ…
Anh vò đầu, bứt tóc… có lẽ như vậy tốt hơn cho tất cả
Đôi môi mỏng khẽ cười. Một nụ cười chua xót
Màn đêm che phủ toàn bộ ngôi biệt thự…
Ghé qua căn phòng của hai đứa nhỏ Hải Anh bật cười
-My… mày cũng biết nhắn tin cơ á? Nhắn tin với người yêu à?
-Lão đại đừng có khinh thường em. Tại tên không có não này cứ thách thức em… chứ em còn bé mà yêu đương gì
My nói
Đúng là con bố Hiếu… mồm mép không ai xánh bằng
-Nguyệt đâu?
-Nó còn tâm sự với Lâm thiếu… xem ra tiến triển cũng nhanh phết
-Ừ… chúng mày lớn cả rồi. Không cần anh lo nữa. Sau này mày phải bớt bộp chộp đi học theo con Nguyệt ấy.
-Anh nói như trăn chối ý
-Con khùng! Thôi nghỉ sớm đi
Hải Anh nói rồi khép cửa lại
Đôi chân bước thật chậm. Anh mở cửa phòng thật khẽ bước rón rén đến bên người yêu
Cô có vẻ rất mệt.
Người anh không yên tâm nhất là cô…cứ tưởng mạnh mẽ lắm cơ nhưng thực ra người này yêu đuối lắm.
Hôn lên trán cô anh thì thầm
-Nha đầu, anh xin lỗi.
“Anh sẽ nhớ em… nhớ cả khi đã ૮ɦếƭ
Anh muốn nói rằng
Điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là được gặp em. Yêu em…và bên em đến tận bây giờ
Nha đầu anh yêu em.”
Trên khuôn mặt ngang ngạnh có chút bất trị hai hàng nước mắt năn dài trên gò má
******
Sáng hôm sau
-Anh hai em chưa dậy ạ? Nguyệt dụi mắt hỏi Tuyết
-Gớm lão đại hôm nay lại dạy sớm thế
Diễm My mắt nhắm mắt mở lờ đờ như kẻ thiếu ngủ nói vọng tới đây đích thị là hậu quả của việc chiến tranh bàn phim của con bé với Dương thiếu
-Không biết nữa… hôn qua anh ấy không về phòng ngủ.
-Cái ông hâm này chắc lại làm việc thâu đêm rồi. Mấy tuần nay ông ấy làm việc như cả năm rỗi ý…
-Chắc anh hai lại ngủ gật ở phòng sách rồi
-Có chuyện gì vậy ? Sáng sớm đã om xòm
Thiên Bảo ló đầu ra hỏi… ( nhân vật đã bị lãng quên )
-Sáng bảnh mắt rồi còn sớm gì nữa… xuống bếp phụ em nấu cơm. Nguyệt ra lệnh
-Mày cứ như mẹ anh ý
-Hai bác giao anh cho em rồi. Bác Thiên bảo nếu anh không nghe lời thì cứ tống cổ ra khỏi nhà
-Ba mẹ anh mà biết mày đày đọa anh thế này thì còn dám nhờ mày chăm anh?
-Thế bây giờ anh thích ý kiến phải không? Số bác Thiên là số bao nhiêu nhỉ?
Nguyệt lôi cái điện thoại ra bấm bấm gạt gạt
-Dạ… không ạ… em gái yêu dấu… anh xuống anh xuống …
-Tuyết, qua bển gọi thằng giời đánh xuống đi, con My… dọn bàn
Tuyết cười. Cả nhà cứ thế đùn đẩy nhau… vui ơi là vui
Cô ghé vào phòng… lạ là không thấy ai…hay anh đi làm????
Không! Đấy không phải phong cách của anh….
Trong lòng Tuyết dấy lên cảm giác lo sợ.
Trên bàn làm việc một bức thư tay rất dài nằm ngay ngắn bên đèn bàn…
Đôi tay Tuyết run rẩy
” Gửi những người thân yêu.
Xin lỗi mọi người vì sự ra đi đường đột này…
Thời gian không còn nhiều cho một kẻ sắp ૮ɦếƭ.
Nguyệt, My… anh xin lỗi. Anh đã từng hứa sẽ cùng các bố đưa hai đứa vào lễ đường nhưng xem ra anh không đủ thời gian để thực hiện điều này…
Anh biết không cần anh chúng mày cũng đủ bản lĩnh để bước tiếp.
Thay thế anh đưa công ty và Tam Thiên hội phát triển.
My phải bỏ cái thói quen ăn uống tạp nham đi. Dạ dày của mày không tốt không nên ăn nhiều đồ cay, uống ít chất có cồn thôi. Anh không muốn mày vào viện vì đau dạ dày đâu. Mày cũng bớt lông bông đi anh thấy bố mẹ mày cũng lo nhiều đấy
Còn con Nguyệt. Anh đã đặt sữa tươi cả năm rồi. Anh biết mày không thích uống sữa nhưng mà nó rất tốt cho sức khỏe mày thì kén ăn bỏ xừ… lúc nào ăn cũng như con mèo ấy. Còn nữa, cấm không được uống cafe xong thức đêm nhiều . Làm việc gì cũng phải nghĩ đừng làm theo cảm tính khiến mọi người lo lắng biết chưa.
Hai đứa chúng mày hãy hỗ trợ lẫn nhai. Nếu có cãi vã hay tranh chấp thì cả hai hãy cũng lùi lại một bước nghĩ về kỉ niệm cũ… không có anh bên cạnh vẫn phải mạnh mẽ nhé
Yêu hai đứa rất nhiều!
Ba mẹ!
Con là một thằng bất hiếu phải không?
Con chưa làm gì lên hồn để báo đáp công ơn của ba mẹ cả…mà đã đi thế này.
Mẹ xinh đẹp của con ơi! Con biết mẹ sẽ buồn lắm nhưng đừng khóc nhiều quá… sức khỏe là quan trọng nhất.
Nếu được chọn lại….
Con vẫn quyết định trở thành con của ba mẹ.
Ba giúp con lo cho các em… an ủi mẹ và Tuyết nhé…!
Con đã nói điều này chưa?
…. Ba là thần tượng của con đấy… con tự hào vì con là con trai của bố…
Anh Bảo
Nguyệt và My…em giao lại cho anh.
Thay em làm tròn trách nhiệm của một người anh trai… nhờ cả anh đấy… anh trai!
Cuối cùng. Nha đầu yêu dấu của anh !
Anh biết em đang khóc.
Khóc một chút thôi em nhé… vì anh không thích em khóc khi không có anh bên cạnh…
Có nhiều điều anh muốn nói với em lắm vợ ạ…
Cho anh gọi em như thế một lần nhé… nhưng thôi… dài dòng văn tự nói thế thôi chứ anh chẳng biết diễn đạt như thế nào
Anh đã định thật lạnh nhạt với em không quan tâm em nữa… để em thật hận anh…lúc đó anh sẽ ra đi…
Cứ tưởng mình đủ nhẫn tâm để có thể vô tình.
…Nhưng mà…
Anh không làm được. Nhìn thấy em ngày ngày vui vẻ anh không lỡ….
Nhưng….
Em đừng buồn. Cứ xem anh như một mảng kí ức đẹp. Kí ức thôi em nhé…
Em là một cô gái tốt. Đáng để yêu. Anh tin… sẽ có người thay anh yêu thương bảo vệ em… tin anh đi…
Dù anh chẳng muốn như vậy … nhưng anh vẫn chúc em hạnh phúc. Nhớ rằng anh luôn ở bên em rõi theo em từng giây phút
Đừng tìm anh
Cho anh ích kỷ một lần em nhé…. anh muốn những ngày còn lại của cuộc đời thật yên tĩnh….
Dù có tìm anh cũng không cho em tìm thấy đâu…
Anh sợ mình sẽ không đủ dũng cảm đối mặt với thần ૮ɦếƭ. Vì anh… thực sự chưa muốn rời xa cõi đời này…
Nhưng mà….
Đành vậy thôi…
Anh yêu em…mãi mãi yêu em…
Tạm biệt em người anh yêu!
Kí tên
Trần Hải Anh …”
Tuyết ngã gục xuống nước mắt của thế giàn giụa trên khuôn mặt thanh tú