Chiếc BMW từ từ tiến sâu vào gara của ngôi biết thự, hai hàng người trên dưới của Trần gia đứng nghiêm trang trước cửa
Một người đàn ông rất cao… rất đẹp bước xuống xe , ngay sau đó một người phụ nữ bước xuống trên môi đặt sẵn một nụ cười đẹp mê hồn
-Kính chào ông chủ bà chủ
Trần Anh Phong gật gù, Hoàng Hải Vi vui vẻ khoác tay chồng bước vào nhà…
-Ba…mẹ…
Nguyệt chạy đến ôm chầm ba mẹ nó phấn khích như một đứa trẻ
-Cái con bé này, mười mấy tuổi đầu rồi chứ có ít đâu mà còn như con nít thế hả? Hải Vi khẽ mắng yêu cô con gái nhỏ
-Mẹ này hay, với ba Nguyệt vẫn là bé nhất… nào bảo bối của ba đến đây ba ôm cái nào… Trần Anh Phong ôm lấy đứa con gái rượu
-Ba chỉ thương mỗi con Nguyệt thôi ba quên My rồi hả? Diễm My phụng phịu
-Ai mà dám quên cô , nào My My lại đây ba ôm cái nào
Diễm My cười tươi ôm lấy ba nuôi
-Ba, mẹ.
-Con chào cô chú
Vương Tuyết lễ phép
-Ây gu…. Tuyết Tuyết con còn gọi cô chú à? Phải gọi như con bé My với con Tuyết đây này
Trần Anh Phong cười xuề xòa rồi lại quay sang thằng con trai chẹp miệng lắc đầu
-Mày không lấy con Tuyết nhanh thằng khác nó giành thì đừng có ăn vạ… 23 tuổi đầu rồi chứ ít nữa đâu. Không khéo mày ế con ạ
Khuôn mặt Hải Anh xám xịt, đôi mắt lục bảo ánh tím tối dần , anh hậm hực nói
-Ba thì khác gì con.
-Ba hơn mày là chắc. Tầm tuổi mày ba mày lên chức bố rồi
Trần Anh Phong nhởn nhơ khích bác con trai
-Anh còn dám khoe khoang à? Không phải anh thì mẹ con tôi có phải chịu tai tiếng ngần ấy năm không?
Hoàng Hải Vi lên tiếng giải vây cho con trai
-Ấy bà xã, anh biết rồi… đừng giận anh mà…
-Ba… sợ vợ…
-Mày thì làm sao hiểu được cái cảm giác có vợ
Trên khuôn mặt điển trai hái ra tiền của Hải Anh xuất hiện vài vạch đen
-Tuyết, đi…. Hải Anh đột ngột nắm lấy tay Vương Tuyết kéo đi
Vương Tuyết ngơ ngác hỏi
-Đi đâu anh?
-Đi hẹn hò
Trần Hải Anh trả lời tỉnh bơ
-Lần này không biết có nên cơm nên cháo gì không? Diễm My hơi cười
-Lo làm gì? Mày nghĩ chị Tuyết thoát khỏi tay của anh hai sao???? Nên nhớ lão đại rất giống ba…. mà ba lại có tính chiếm hữu rất cao. Chị Tuyết có mọc cánh cũng khó thoát
Nó chẹp miệng, My gật gù
Điện thoại di động của nó lại đổ chuông inh ỏi
Nhìn dãy số lạ hoắc, đôi chân mày xinh đẹp khẽ chau lại
********
-Lão đại , anh đâu cần kích động như thế
-Nha đầu , em không muốn đi cùng anh?
-Không, đương nhiên muốn ….
-Vậy thì tốt chúng ta đi biển.
-Còn chuyện công ty . Lão đại anh lên cơn lười biếng?
-Kệ nó… không có chúng ta vài ngày chẳng lẽ hai con nhóc kia không xoay xở được sao? Là lão đại thì cũng phải có ngày nghỉ chứ….An tâm bên anh hết tuần này đi nha đầu
Trần Hải Anh mỉm cười gian xảo
Vương Tuyết ngượng ngùng vân vê vạt áo
Không kìm được cái vẻ thẹn thùng đáng yêu của vợ tương lai, Trần Hải Anh nhanh tay ấn nút kích hoạt chế độ tự lái rồi troài người qua ghế cuồng dã chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng của Vương Tuyết
-Nha đầu… em là của anh. Hải Anh ngang ngược thì thầm
Hai gò má Vương Tuyết càng đỏ gay…
Hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh cô đáp lại
-Em yêu anh… lão đại
Nguyệt cuộn tròn trong chăn ngủ mê mệt như một con mèo lười biếng
Tiếng gió rít mạnh bên ngoài mang theo chút lạnh lẽo len lỏi vào phòng… nửa căn phòng màu xanh trang nhã…nửa còn lại rực lên màu đỏ lửa
Bất chợt
Theo làn gió… một thân ảnh nhẹ bước vào phòng qua đường ban công, nhẹ như một tờ giấy chạm đất
….
……
Nguyệt đã tỉnh nhưng vơ như vẫn đang ngủ say sưa. Cái bóng đen đổ dài trên sàn nhà…mùi hoa anh đào lẫn trong gió…
Bất giác khiến Nguyệt nghĩ đến một người
Cái bóng nhẹ nhàng bước tới gần gật gạt mấy ngọn tóc xòa xuống khuôn mặt hoàn hảo đẹp tựa tranh vẽ của Nguyệt
-Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa, như vậy không ngoan một chút nào! Giọng nói lạnh lùng vang lên nho nhỏ bên tai
Đôi mắt tím biếc từ từ hé mở
-Tùy Phong…. là anh?
Nó biết nhưng vẫn hỏi…
Evil không trả lời chỉ xoa nhẹ đầu nó, trong bóng tối đôi môi mỏng của người con trai cong lên tạo thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp. Xem ra tiểu bảo bối vẫn còn nhớ anh
-Sao anh lại đến đây? Làm sao anh vào được?
-…
Evil không đáp, đôi mắt màu xanh lơ mơ màng mênh ௱ôЛƓ như đại dương kì vĩ
Bàn tay to lớn khẽ chạm vào đôi môi xinh đẹp
-Có muốn hóng gió không?
-Bây giờ ?
Giường bên kia… ai đó đang khẽ cằn nhằn
-Nguyệt, mày lải nhải gì thế? ngủ đi.
Nguyệt hơi hoảng, lỡ con My tỉnh dậy… mọi chuyện sẽ rắc rối lắm đây
-Được rồi Tùy Phong…
-Đi
Evil ôm lấy Nguyệt nhấc bổng con bé ra khỏi giường…. trong nháy mắt nó đã ở ngoài ban công, trong vòng tay Evil…
-Tùy Phong.
-Suỵt… bám chặt
Nó theo lời Evil vòng tay ôm chặt cổ anh.
-Nhắm mắt lại.
Nó từ từ nhắm mắt lại… 1s sau gió tạt vào mặt lành lạnh , nó lép vào vòm иgự¢ Evil tìm hơi ấm
-Đừng sợ
-Có rơi không?
Nó hơi sợ… đôi tay ôm siết lấu Evil
-Ổn rồi
Giọng nói lành lạnh vang lên trấn an nó…
Đôi mắt tím biếc hé mở nhìn Evil… thật không thể tin được. Nguyệt đã bay từ ban công ra tận ngoài này… vượt qua cả hàng rào chắn điện từ của Hải Anh
-Bị vô hiệu hóa trong 2 phút.
Nó gật gù
-Tùy Phong chúng ta đi đâu
-Đi rồi biết
-…
Nguyệt không đáp. Nó ngoan ngoãn lên chiếc mui trần màu đen huyền bí…
Evil khá hài lòng với sự hợp tác của nó
Chiếc mui trần cứ thế chạy bon bon trên con đường dài bất tận…
Nguyệt thích thú nhìn lại đằng sau. Ngôi nhà yêu dấu xa dần xa dần rồi chìm đắm trong bóng tối
Nó tin Evil… một niềm tin không rõ nguyên nhân. Ở cạnh anh nó thấy rất an toàn
-không sợ bị đem bán à?
Nó bật cười nháy mắt tinh nghịch với Evil
-Anh vốn không lỡ bán tôi đâu…
-Chắc không? Tin tưởng vậy sao?
-Ít nhất không phải kẻ thù. Tôi tin anh