Hải Anh đấm mạnh vào thân cây, vỏ cây sần sùi khiến mu bàn tay anh bật máu…
Anh thật vô dụng đến em gái mình cũng không bảo vệ nổi, thế còn xưng danh xưng bá gì nữa…
Một vòng tay ôm chặt anh từ sau lưng…
Vương Tuyết dựa vào người anh, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má thiếu nữ trẻ, thấm qua lớp áo mỏng chạm vào da thịt anh…
-Anh…
-Anh vô dụng lắm phải không?
Hải Anh nghẹn ngào, giống như anh đang đè nén nỗi đau trong tận đáy lòng… nỗi đau ấy ngày càng lớn lên
-Không! Anh không vô dụng…. không có anh mọi người đã ૮ɦếƭ cháy trong căn nhà kho ấy…
Tuyết lắc đầu
-Nhưng… còn Nguyệt…..
-Chắc chắn nó không sao… nó phúc lớp mạng lớn…. Anh… đừng quá lo lắng
Hải Anh thở dài….
Cầu trời cho con bé bình an… nếu không anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây
-Chào cậu Ren… à không” Hoàng tử hắc ám”….
Một giọng nói lạ vang lên sau lưng 2 người
Hải Anh nhận ra giọng nói này… giọng nói của người đàn ông đưa em gái anh đi…
-Ông là… Vương Tuyết nhíu mày
-Xin tự giới thiệu, tôi là Jim… thân tín của chủ nhân” M”…
-Em gái tôi đâu? Hải Anh nóng ruột hỏi
Jim mỉm cười, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chốc trở nên hiền lành đến lạ. Ông nói
-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ đang ở cùng chủ nhân của chúng tôi. Đừng lo
-Khi nào con bé trở về?
Hải Anh hỏi
-Chủ nhân tự có sắp xếp, cậu yên tâm chúng tôi không làm tổn hại đến một cọng tóc của em gái cậu…hẹn gặp lại!
Thân ảnh người đàn ông biến mất trong vài phút ngắn ngủi
Hải Anh nhẹ cả người!
Con bé không sao thì tốt rồi
-“M” ???? Sao họ lại giữ con bé??? Người dấu mặt nữa…. trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ… lão đại…em không hiểu
Đôi mắt lục bảo ánh tím thâm trầm … trong cái đầu thông minh kiệt xuất kia không biết đang nghĩ quỷ kế gì.
-Con bé tự biết phải làm gì…. nha đầu đừng suy nghĩ nữa! Anh tin con bé sẽ trở về bình an
Anh cười
************
-Tùy Phong, tôi đói… có thể ăn không? Nguyệt lăn qua lăn lại trên giường lớn hỏi anh
Evil ( Tùy Phong ) ngừng việc xem xét tài liệu lại ,đôi mắt xanh lơ nhìn về phía Nguyệt
-Đói???
-Ừ … tôi đói
-Qua giờ cơm trưa rồi. Đợi đi…
Nói xong ai kia tiếp tục xem tài liệu không thèm để ý đến khuôn mặt thốn đến tận rốn của đứa còn lại…
A… aaaaaaa…. tức ૮ɦếƭ mất
Tâm can ai đó gào thét…. dù sao tôi cũng là người bệnh anh nỡ lòng nào đối sử với tôi như vậy.
Cốc … cốc…
-Vào đi.
Evil nói vọng ra
-Chủ nhân, hệ thống bảo mật bị xâm nhập, người của chúng ta không thể ngăn chặn….
-Đi…
Evil đứng dậy, bước được vài bước anh dừng lại xoay người nhìn thẳng vào Nguyệt khiến nó giật mình
-Em… theo tôi! Evil ra lệnh, người đứng bên nghe có vẻ ngạc nhiên lắm, từ trước đến nay chủ nhân không quan tâm ai đến vậy…. người con gái này thật đặc biệt
-Không đi. Nó bĩu môi ngoảnh mặt đi chỗ khác
Bình thường nếu kẻ nào không nghe theo mệnh lệnh của Evil ngay lập tức sẽ được một vé du ngoạn diêm vương phủ. Nay cô gái này hiên ngang tỏ thái độ mà chủ nhân không những không tức giận mà còn nhẫn lại chờ
-Vậy đừng ăn cơm. Xong ai kia rứt khoát bước đi
Shit… không cho nó ăn cơm sao???? Đùa à??? Như thế còn dã man hơn việc tra tấn nó. ૮ɦếƭ no còn hơn sống đói… suy nghĩ 1 s
Nguyệt nhảy xuống giường gọi với theo
-Khoan khoan…. tôi đổi ý rồi… cho tôi đi với…. ra ngoài cũng tốt… hít thở không khí cho vết thương mau lành
Evil nhíu mày nhìn đứa con gái đang níu no bên cạnh
-Mang dép vô…
-A….
Nguyệt vỗ chán rồi chạy béng vào phòng xỏ tạm đôi dép đi trong nhà ở cạnh giường
-Em khỏe nhỉ?
-À! Tôi khỏe rồi vết thương không còn đáng ngại….
Nguyệt nói
-…
Evil không nói gì một thuộc hạ của hắn nhanh chóng bước đến dùng một dải lụa đen bịt mắt nó
-Làm gì vậy??? Nguyệt định kéo tấm lụa xuống thì Evil giữ lại
-Dám tháo nó, đảm bảo đầu em có một lỗ hổng
-…..
-Bám chắc!
Evil đặt bàn tay nó nên cánh tay mình rồi từ từ dẫn nó đi
Đôi tai nó nghe có tiếng uỳnh uỳnh… giống như mở cửa mật đạo dưới lòng đất….
-Bậc thang…
Càng đi sâu cảm giác càng lạnh. Cơ thể Nguyệt theo phản ứng tự nhiên run lên
-Lạnh….?
-Ừ…. đây là nơi nào? Sao lạnh vậy chứ?
-…. Evil không trả lời, hắn kéo Nguyệt ôm vào lòng.
-Sắp đến nơi.
Chân mày Trần Anh Nguyệt hơi cau lại. Người này rốt cuộc muốn gì ở cô? Lúc thì hắn ôn nhu lúc lại nhìn cô bằng đôi mắt lạnh thấu xương….
Áp chế cô bằng bá khí ngang tàng
-Đến rồi
Giọng nói lạnh như băng của người con trai bên cạnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt
Đôi mắt tím biếc từ từ hé mở… ánh sáng từ đèn huỳnh quang chiếu vào mắt khiến nó hơi nhăn mặt
Mất một lúc nó mới thích ứng được với loại ánh sáng này…
…. đưa mắt nhìn xung quanh
Cái này có được gọi là vũ trụ công nghệ thông tin thu nhỏ không?????
Người ra ra người vào vào…tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng gọi điện thoại… những thiết bị cảm ứng tân tiến bậc nhất…
-Thích thế cơ à?
Evil vuốt nhẹ tóc nó rồi hỏi
-Tuyệt vời… vũ trụ dưới lòng đất. Nó reo lên, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú
-Chủ nhân…. mời đi bên này
Evil không đáp, hắn ôm lấy eo nó dẫn đi
Thông qua gần 40 cửa làm bằng tia laze cuối cùng cũng đến nơi…
Cái này chắc là căn cứ đầu lão …
Rất nhiều người đang chạy đôn chạy đáo, gương mặt lo lắng tột độ
Một số khác lại tập trung toàn bộ tinh thần múa võ trên bàn phím
-Evil… hệ thống….
-Biết rồi Jim… kết nối tất cả thông tin vào máy chủ. Em ngăn chặn virut xâm nhập mạng thông tin của tổ chức
Nó tròn mắt
-Tôi sao???
-Làm đi… nếu thông tin bị lộ… chỗ này sẽ tự động kích hoạt chế độ tự hủy, chúng ta sẽ cùng ૮ɦếƭ ở đây
-Đùa…
-Tùy nghĩ.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Evil Nguyệt bấm bụng…
-Để tôi!
Nó nói, xong ngồi thế vào chỗ của chuyên viên công nghệ thông tin
Jim khá lo lắng
-Evil… liệu như vậy có ổn?
-Chờ đi
Mọi người nín thở nhìn theo từng động tác của Nguyệt
Mồ hôi túa ra trên trán lăn từ vệt dài trên khuôn mặt xinh đẹp
Một bàn tay nhẹ đặt lên vai nó, giọng nói trầm ổn vang lên trấn an tinh thần
-Bình tĩnh…
Nó nghe, nhưng không đáp lại. Đôi môi đỏ mọng mím chặt
Bàn tay nhỏ nhắn liên tục thực hiện những thao tác dày đặc trên bàn phím
Đôi mắt tinh anh dán chặt vào những dãy số chằng chịt trên màn hình… chỉ một tích tắc lơ là… tất cả sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh
Một lúc… cơ mặt Anh Nguyệt dãn ra,
Jim nhìn nó gật gù không hổ danh là em gái của “ông hoàng công nghệ thông tin”
… nó thở phào nhẹ nhõm rồi ngước lên nhìn Evil
-Mã hóa virut thành công!
-Giỏi lắm! Em muốn thưởng gì nào?
Evil xoa đầu nó nuông chiều khiến mọi người kinh ngạc. Trong đầu họ bật ra câu hỏi ” cô gái bé nhỏ kia là ai? ”
Nó đắn đo một hồi rồi nhìn Evil
-Tôi muốn gỡ chiếc mặt lạ đó ra…
Nói đoạn nó đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía mặt hắn, mọi người sợ tím cả mặt…. chưa ai dám lật chiếc mặt lạ của chủ nhân. Kể cả ông Jim và cậu Ryal…
Evil nhanh chóng chụp lấy tay nó kèo nó vào lòng vuốt ve như chăm sóc thú cưng
-Đổi điều kiện khác!
-Không giữ lời. Tôi chỉ muốn gỡ nó xuống
Nó ngang bướng
-Không nói lại lần 2
-Cho tôi đi ăn cơm, tôi đói
Nó xị mặt xuống
-Lảng rất hay…
-Tôi muốn anh cõng tôi cơ
-Được.
Tất cả người có mặt ở đó đều rơi cả quai hàm mắt chữ A mồm chữ O
Hình như đại chủ nhân tôn kính của họ thay tính đổi nết rồi thì phải
*********
Nguyệt bị bịt mắt, nó ôm chặt cổ hắn đầu ngả lên vai hắn cảm nhận được cả hơi thở đều đều của người con trai lạnh lùng
Bờ vai hắn rất rộng, rất vững chắc tạo cho người ta cảm giác an toàn giống như anh của nó.
Người con trai này tạo cho nó một chút tò mò…. một chút thắc mắc và… một chút sợ hãi
-Tùy Phong… tại sao anh cứu tôi? Nó hỏi
-Thích.
-Tại sao để tôi làm việc đó… tôi biết ở đó có cả tá người giỏi hơn tôi
-Thích
-Không sợ tôi hủy thông tin à?
-Không
-Khi nào anh cho tôi về nhà?
-Mai.
-Thật không?
-Thật.
-Chúng ta có gặp lại nhau không?
-chắc chắn có
Cuộc đối thoại dừng lại khi cả hai ra khỏi tầng hầm . Nó được Evil cõng đến tận nhà ăn
Một lúc khi đã ổn định trên ghế nó mới được tháo khăn che mắt
Nhìn món ăn trên bàn nó bất giác chau mày
-Cháo hả???
-Mới khỏe. Ăn thanh đạm một chút
-Nhưng mà….
-Có ăn không?
-Có…
Nó hơi xị mặt xuống, nó không thích ăn cháo…. nhưng thôi …
Có đồ ăn là tốt rồi, nhỡ dị nhân này mà đổi ý không cho nó ăn nữa thì sao????
Evil hài lòng với cái thái độ hợp tác của con bé.
Xem như bước một thành công, bây giờ buồm cũng đã căng… chỉ còn chờ trời trở gió đông nữa là xong…