Một ngày đẹp trời Tổng giám đốc Lâm Thiên Vũ…đích thị bị áp tải về biệt thự dưới sự giám sát của ngót nghét 50 tên vệ sĩ được đào tạo tinh nhuệ
-Cậu chủ mời vào. Ông chủ đang đợi cậu trong phòng sách
Quản gia cung kính thưa… Lâm Thiên Vũ hứ lạnh một cái rồi vùng vằng xông vào phòng cha mình…anh đang bực … rất bực đây
-Ba…
-Ngồi xuống! Tôi có chuyện muốn nói với anh đây . Chủ tịch Lâm nói, khuôn mặt ông khá nghiên trọng
-Có gì thì để con đi công tác về rồi nói, có cần thiết phải sai người nôi cổ con về như vậy không? Vũ bực…
-Tôi gọi thì anh về ngay đấy! Chủ tịch lớn giọng
-Thế có chuyện gì? Ba nói nhanh đi. Con bận lắm
Vũ cằn nhằn, chốc chốc lại soi đồng hồ, anh còn có cuộc họp vào chiều nay
-Hủy hết các lịch cho tôi. Tối mai đi xem mắt 8h tại nhà hàng Lucky. Không cần biết anh dùng cách gì nhưng phải đưa được con bé đó về làm dâu nhà mình…
Vũ ngắt lời ba… đùa chứ ông định vùi dập tuổi thanh xuân của anh sao?????
Không, nhất quyết không! Anh còn trẻ ,còn có cả một tương lai ngời ngời phía trước làm sao có thể bị chói chân bởi hai chữ “gia đình”.
Với lại anh và người đó đâu có chút tình cảm gì với nhau…
Tóm lại chuyện này anh không chấp nhận
-Ba… con mới vừa tròn 20 tuổi…. còn trẻ lắm ba à….với lại con và cô ta đâu có tình cảm với nhau. Ở với nhau không ổn đâu.
-Một là anh đưa con bé đó về, hai là kí vào đây từ bỏ danh phận con trai tôi. Đồng nghĩa với việc anh sẽ không được hưởng một xu nào từ gia sản nhà họ Lâm. Đấy anh chọn đi
Chủ tịch ném cho anh một tờ giấy có sẵn chữ ký của ông
-Ba …. ba tuyệt tình như vậy sao?
Vũ cau có
-Một là cuộc sống nở hoa hai là cuộc sống bế tắc. Anh mau quyết định đi, tôi cũng không có thời gian đâu, anh có một phút để suy nghĩ
-Ba… từ từ…
…. thanh xuân và tự do….
Công danh và tiền tài….anh nên chọn cái nào?????
Suy nghĩ một hồi Lâm Thiên Vũ gật đầu cái rụt….
Lấy thì lấy, sau khi lấy được quyền thừa kế anh sẽ ly hôn.
Tốn vài năm tuổi xuân thôi…anh chịu đựng được
Nhìn bóng Vũ vội vã đi ngay đến công ty để kịp cuộc họp… chủ tịch khẽ mỉm cười hài lòng
************
Tại một căn biệt thự khác…
Người phụ nữ sinh đẹp khẽ vuốt mái tóc màu nâu đỏ mềm mượt của đứa con gái bảo bối.
-Con có thể không đi, ba mẹ không ép con đâu
-con sẽ đến.
Con bé vươn tay ôm mẹ yêu của nó …
Đối với một đứa con gái bình thường nếu bị ép hôn chắc chắn nó sẽ dãy nảy nên phản đối này nọ nhưng với nó thì không… vui vẻ chấp nhận dù chả biết mày ngang mũi dọc của thằng chồng tương lai ra sao
-Lớn rồi có phải con nít nữa đâu mà còn làm nũng với mẹ
-Con thích!
– Bảo bối của ba, ba không muốn gả con đi chút nào…
Ba nó ôm lấy hai mẹ con . Nó hơi cười
Đôi mắt long lanh khẽ ánh lên cái nhìn thích thú…
***—–***
Tối hôm ấy tại nhà hàng Lucky sang chảnh… à nhầm… sang trọng có một thằng con trai mặt mày nhăn nhó
-Không biết loại người gì nữa. Trễ 15 phút rồi….không biết thời gian là vàng à?
-Tôi biết, xin lỗi. Tắc đường.
Vũ giật mình, quay phắt lại… cái con người này đi lại chả có tí tiếng động nào. Khiến anh hốt cả hoảng
-Cô… cô…
-Chào . Tôi là Nguyệt.
Nó nói rồi từ động kéo ghế ngồi xuống
Vũ nhìn Nguyệt hết một lượt….
Cô khác xa với một đại tiểu thư thướt tha váy áo lụa là trong đầu anh…
Nguyệt xuất hiện đập tan tư tưởng ….
Cô mặc một chiếc áo thun bó màu đen khoác ngoài là một chiếc áo kẻ đỏ đen nhìn rất bình thường
Không những thế… Nguyệt còn mặc một chiếc quần rộng răng đầy dây xích, chân đi dày Nike…. trên cổ đeo một chiếc vòng thánh giá to bản đầu đội mũ hip hop
Tất cả đều bình thường và không hề giống một đại tiểu thư…
Ấn tượng về Nguyệt trong đầu Vũ… cô là một đứa bụi đường, phá phách….
Ông bố của anh đúng là điên khi bắt anh phải cưới một con bé như Nguyệt….
Ôi anh điên mất thôi….
Nguyệt tháo chiếc mũ híp hop màu đen đính đầy đinh nhọn đặt ngay ngắn trên bàn . Nó chẳng ngạc nhiên là khi nhìn thấy biểu hiện của Vũ
Chuyện thường, ai nhìn nó cũng bảo nó ” Độc… Lạ ”
-Phục vụ….
-Cô dùng gì ạ?
– Bít tết kiểu Pháp và 1sampanh. Lâm thiếu anh dùng gì? Nó hỏi nhưng không thèm nhìn Vũ lấy một cái. Kinh người thế là cùng. Đã đến muộn rồi còn làm phách làm nối….
-Gì cũng được
Vũ trả lời qua loa
-Cho anh ta bánh mì khô và nhiều nước lọc. Nguyệt gập cuốn mennu lại đưa cho người phục vụ
Vũ trợn trừng. Con bé này troll anh à ? Bánh mì khô ??? nước lọc…nghĩ anh nghèo như vậy sao?
Nhịn… phải nhịn. Ai đó tự an ủi mình
Một lúc phục vụ đi khuất Vũ mới lên tiếng
-…..
-Chắc cô biết lý do chúng ta gặp nhau ở đây?
-Ừk. Thì sao? Nguyệt gật gù
-Chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé?
-Nghe cũng được đấy! Nguyệt thơ ơ trả lời
-Tiền , nhà , xe … cô cần tôi đều có thể cho. Chỉ cần giả làm vợ tôi trong 2 năm
Nguyệt cười nhạt, nó xoay xoay ly nước trong tay đôi mắt chớp nhẹ vài cái. Người đàn ông này có phải còn quá ngây thơ?????
-Anh nghĩ tôi thiếu mấy thứ tầm thường đó sao? Đánh giá tôi chỉ qua vài đồng rẻ mạt đó à? Có lẽ tôi đánh giá anh cao quá rồi.
-…..
– Xin phép, tôi về trước.
Nguyệt nói rồi không ngần ngại bỏ đi khiến Vũ còn chưa kịp ý ới gì
Rốt cuộc cô ta là ai mà kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy?
Phục vụ mang ra một đĩa bít tết và 1 ổ bánh mì khô…
-Không cần nữa… thanh toán đi. Vũ nói rồi đưa cho người phục vụ một tấm thẻ
-Thưa cậu bữa nay cô chủ của chúng tôi mời. Cậu không cần thanh toán bất kỳ khoản tiền nào
Người phục vụ cẩn trọng vừa đưa lại thẻ cho Vũ vừa nói
-Cô ta là chủ nơi này sao???
-Vâng thưa cậu!!!!!!
Vũ hơi bất ngờ…không phải nói là cực bất ngờ ….
Nhà hàng này 2 năm trước bị thua nỗ nặng nề chủ cũ không trả nổi tiền nợ đành bán… nghe đồn một con bé khoảng 15, 16 tuổi ăn mặc kì cục mang 3000USD đến mua lại…
Vừa ngồi vào ghế bà chủ , con nhóc bí ẩn đó đã ra một loạt chính sách và hình thức làm việc mới cho nhân viên, mời các chuyên gia và đầu bếp hàng đầu đến làm việc, thay đổi luôn cả nội thất nhà hàng theo xu hướng âu-á
Chưa đầy 3 tháng tổng doanh thu tăng hơn 54% mang lại khoản lợi nhuận khổng lồ cho bà chủ nhí… không dừng lại ở đó bà chủ nhí này còn tiếp tục đầu tư mạnh tay mở rộng nhiều chi nhánh của nhà hàng “may mắn” trên toàn châu á ….
Thật không ngờ cô ta lại là con bé đó…
Vũ hơi nhếch môi…. anh toan đứng dậy thì thấy vật thể lạ bị bỏ quên trên bàn….
********************************
Nguyệt phóng thẳng moto đến sân bay…
-Vừa kịp…
Nguyệt nhìn đồng hồ thở phào
-Nguyệt!
Nó mỉm cười chạy đến ôm chầm lấy người con trai
-Con cún con của anh , anh nhớ mày quá
-Cũng biết nhớ cơ?….
Nó buông nhẹ anh ra rồi bĩu môi nói
Bỗng nhiên một bàn tay đặt nên vai nó … nhanh như chớp Nguyệt nhún người, nắm chặt cổ tay người kia… và sau đó mọi người được chứng kiến cảnh một người con trai bay trên không trung và tiếp đất bằng mặt…
Aaaaaaa……
-Hura… một cú vật Judo hoàn hảo, em nên tay đấy nhóc con. Anh vỗ vỗ hai tay khen ngợi
-Anh Bảo…. Nguyệt có chút hơi giật mình
-Con bé này…. ui da… gãy xương anh rồi! Kẻ xấu số lồm cồm bò dậy đi tập tễnh tới chố anh em nó…
-Anh em nhà mày bạo lực y như nhau… Bảo vừa xoa xoa cổ tay vừa nói
Anh cười cười khoác vai cô em gái
-Chuyện, anh em chả giống nhau thì sao? Nguyệt nhỉ…
-Cái đó là trả đòn…. cứ ai động đến mình là mình phải ra tay…
Nó lém lỉnh nói…
-Chắp tay lạy hai đứa mày luôn. Anh dạy em hư …
-Hư thôi không hỏng là được rồi ông tám ạ… hai anh em nó đồng thanh nói…
Bảo tức…. anh nghiến răng nghiến lợi nói
-cái gì mà ông tám chứ? Tụi bay thích ăn đòn không?
-Cằng gì mà lam…à nhầm …Làm gì mà căng… anh Bảo dạo này nóng thế… nóng nảy dễ tiêu chảy lắm à nha….
Nó vừa nói vừa chọt chọt vào người Bảo….
-Cái con bé này…nhột… nhột
-Về thôi bọn anh mệt lắm rồi! Hải Anh hơi nhăn mặt
-Ok… em kêu chúng nó mang xe đến hộ tống hai anh về… chắc giờ cũng tới rồi đấy
-Mày còn đi đâu nữa tối rồi? Hải Anh nhíu mày kéo tay nó lại
-Em đi đua…. nay có trận… nó nói rồi chạy béng …
-Con bé này…. thật chả ra làm sao!
Bảo lắc đầu
-Kệ nó … cứ để nó làm những điều nó thích. Chúng ta về thôi…
-Ừ…