Chung Kiều Vân là con trai thứ hai của mẹ cả, cũng là anh hai của ta, ba mươi hai tuổi, là một cao thủ trong giới tài chính. Rất thông minh, suy nghĩ cũng khoáng đạt, nhưng những người quá thông minh thường hay suy tính quá nhiều và có khuynh hướng tự cho mình là đúng.
Sau ba ngày phép chơi bời thỏa thích, Lâu Phùng Đường không trở về Đài Bắc ngay, mà ở lại Đài Trung để kiểm tra chi nhánh của công ty, nghe báo cáo và ra chỉ thị, dự tính sau hai ngày nữa mới trở về Đài Bắc.
Cũng chính vào cái lúc này, anh hai tới tìm ta, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tốt nhất em nên cẩn thận với thằng Lâu Phùng Đường này.”
Ta nhướn mày. Cẩn thận với hắn ư? Ta còn có thứ gì có thể mất vào tay hắn đây?
Anh hai thở dài:
“Với tính nết thờ ơ lãnh đạm, mặc kệ mọi việc của em, nếu như tiền của ba toàn bộ đến tay em, thì em ngay cả vì sao không nhìn thấy đồng nào cũng không biết.”
Ta lờ mờ hiểu được ý anh hai, vô cùng kinh ngạc mà cười:
“Không phải ý anh là việc hắn tiếp cận em là vì tiền của em chứ?” Trời ơi, đường đường là Lâu công tử không ngờ lại bị xem là kẻ đào mỏ? Anh hai của ta thực sự thông minh quá mức rồi.
Anh hai lườm ta vẻ mặt không vui:
“Anh nghĩ tập đoàn nhà họ Lâu đang có ý mở rộng địa bàn xuống phía nam, mà nhà chúng ta chính là đại gia bất động sản có tiếng ở nam bộ, có chút khó mà giành được, giá đất lại đắt đỏ như vậy, và hầu như đều đứng tên chúng ta, lại đều nằm trong khu quy hoạch đô thị trong vòng mười năm tới. Nếu như nó cưới được em, thì chẳng cần tốn chút công sức nào cũng nắm đám đất đó trong tay, như vậy có thể nói, Lâu thị vốn chỉ là một trong ba tập đoàn lớn của Đài Bắc, sẽ nghiễm nhiên trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất của Đài Loan.”
Ta chẳng chút hứng thú hỏi anh hai:
“Anh thực sự cho rằng em sẽ kế thừa rất nhiều tài sản sao? Đừng có ngốc như vậy.”
“Dù gì thì gì, làm thông gia với nhà chúng ta, nó sẽ có lợi lớn, biết đâu còn dám xúi ba sáp nhập công ty vào tập đoàn Lâu thị. Anh biết ba rất khoái nó.”
“Anh hai à, anh không hiểu ba rồi. Ba chưa có bị mắc chứng bệnh đãng trí của người già đâu, cho dù có khoái người ta đến mức nào cũng sẽ không đem tài sản nhà họ Chung ra mà dâng tặng được, hơn nữa, em cũng chẳng có ý định gì với hắn cả.”
“Chỉ cần có một chút khả năng thì anh vẫn phải lưu ý. Bằng không em phải hứa với anh, nếu như ba thật sự muốn chia phân nửa tài sản cho em làm của hồi môn, thì trước tiên em phải ra tòa án làm giấy tờ nói rõ tài sản đó là của riêng, không liên quan gì đến gia đình chồng____”
Trời ạ, anh hai ta bị thần kinh rồi chắc! Ảnh rất khôn khéo không sai, nhưng nếu ảnh cứ tiếp tục thần hồn nát thần tính lâu dài như vậy, thì chưa đầy bốn mươi tuổi chắc sẽ về chầu ông bà mất. Nhìn miệng ảnh mở ra đóng vào liên tục, tâm tư của ta đã không còn nghe ảnh nói nữa, mà lại miên man nghĩ tới Lâu Phùng Đường. Aizz, nếu như hắn muốn đất đai cũng không sao, ta sẽ miễn phí tặng cho hắn coi như quà cảm ơn hắn đã làm bạn với ta trong thời gian qua, sau đó hai người sẽ nói goodbye không ai nợ ai gì nữa.
Nếu chỉ vì vật chất mà qua lại với nhau, vậy thì đơn giản quá rồi. Thế nhưng, đã là tình cảm thì khó mà giải quyết rõ ràng rạch ròi được.
Hắn đang dùng cách riêng của mình buộc chặt lấy ta, ta biết, từ cái khoảnh khắc ta về ở chung với hắn đó, ta liền biết tiếp theo sẽ dẫn đến kết quả này; bọn ta quan tâm lẫn nhau, và đã bắt đầu chung thủy với đối phương… cho dù ta với hắn không ai thừa nhận.
Trước khi ở chung, ta căn bản không để tâm chuyện quan hệ với người đàn ông khác, cho nên mới có thể rủ Phương Thận Triết lên giường, tuy rằng việc không thành, nhưng trong đầu ta chưa bao giờ có cái ý niệm chung thủy với một người nào đó; nhưng sau khi ở chung, mọi thứ đều có chút thay đổi, những thay đổi rất nhỏ, nhưng ta vẫn cảm nhận được, chỉ là vẫn tin rằng sự thay đổi này chẳng việc gì tới ta.
Nhưng, cho đến lúc này ta thực sự còn có thể bình chân như vại sao?
Sự hoảng hốt khó mà che giấu được đã hiện rõ trong lòng ta. Có lẽ mọi người đều cần tỉnh táo lại. Không biết khi khởi động lại nhịp độ của bản thân, liệu ta còn có thể tự nhiên thoái mái như trước không. Cho nên ta nhất định phải ra đi để hiểu rõ chính mình.
Dù biết rõ bản thân mình muốn hay không muốn cái gì, song hoàn cảnh thực tế không cho phép ta muốn chọn cái gì thì chọn. Một khi sự quan tâm của ta dành cho Lâu Phùng Đường ngày càng nhiều, tình cảm giữa bọn ta ngày càng thân mật càng hiểu rõ về nhau, vậy thì nguy rồi.
Nhất là khi hắn đã chế ngự được cái tôi của đàn ông, không còn giữ quan điểm phải cưới xử nữ nữa, chấp nhận cùng ta cược một ván “chung thân”, ta mới chợt nhận ra có một nguy cơ đang rình rập. Sau ba ngày, kể ra hắn cũng là quân tử, nên lại dùng BCS trở lại. Nhưng mà có một linh cảm chẳng lành cứ quanh quẩn trong đầu ta. Ta đương nhiên cũng theo hắn trong ba suốt ba đêm hoàn toàn không có phòng tránh gì, phải chăng ta cũng đang đánh cuộc?
Nhưng vì sao bây giờ ta lại muốn bỏ trốn?
“Dĩnh nhi!”
Giọng nói bực bội của anh hai vọng vào “thế giới thần tiên” mà ta đang đắm chìm vào.
Ta hoàn hồn nhìn ảnh, nhìn trừng trừng, rồi lại cười khúc khích, đương nhiên biết ảnh đã nhìn ra thái độ bất lịch sự của ta, nãy giờ hoàn toàn không nghe ảnh nói gì cả.
“Anh đang hỏi, em có muốn làm quen với một vài người bạn của anh hay không, đều là những người thành thật tin cậy.”
Thì ra muốn tìm chồng cho ta, tốt nhất là một người đàn ông không quản lý tài sản của vợ cũng sẽ không ngấp nghé của hồi môn của vợ.
“Không, em cảm ơn.”
“Em cứ suy nghĩ đi, so với đàn ông Đài Bắc, em nên quý trọng sự chất phác của thanh niên miền nam. Đàn ông Đài Bắc đều rất xấu.”
“Anh từng bị ai lừa gạt sao?” Ta cười hỏi, lườm lườm bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ảnh cúi đầu xem đồng hồ:
“Bỏ đi, không nói nữa, anh còn vội lên máy bay về Cao Hùng. Em tự xem nên làm thế nào, dù gì đi nữa, cũng hãy nghĩ đến tài sản của Chung gia trước tiên. Đừng để bị lừa.” Sau khi đứng dậy còn không quên tỏ vẻ anh hai xoa đầu ta.
Ta đưa tay đẩy ảnh ra:
“Em có phải trẻ con đâu.”
“Thế nhưng, anh vẫn không nhịn được muốn sờ lên mái tóc bóng mượt của em.” Ảnh lại vén tóc ta lần nữa, cầm lấy cặp sách và hóa đơn tính tiền rồi đi.
Bởi vì ta đang ở trên tầng cao nhất của khách sạn này, đương nhiên không cần phải đi ra chung đường với ảnh. Ngồi ở chỗ uống cà phê, ta đang định đứng dậy trở về phòng ngủ trưa, không ngờ trước mặt lại có người ngồi xuống, là Lâu Phùng Đường.
“Ủa, sao sớm vậy anh?”
“Anh ta là ai vậy?” Hắn lãnh đạm hỏi ta.
Ta cười, không trả lời, ta không muốn cho hắn cái quyền được chất vấn ta. Ta không cần phải báo cáo với hắn, quan hệ giữa bọn ta không thể lại tiến thêm một bước, nhàn nhạt là tốt rồi, không cần phải sâu đậm thêm nữa.
Thông minh như hắn tất nhiên sẽ đoán được ý ta, sắc mặt liền sa sầm lại. Một lát sau đứng dậy, kéo một cánh tay của ta móc vào khuỷu tay của hắn:
“Đi thôi, chúng ta lên phòng.”
“Ừ.”
Hắn đưa tay lên vuốt tóc ta, thì thào bên tai:
“Đừng bao giờ cho người đàn ông nào khác chạm vào mái tóc này nữa.”
Ta cúi đầu, mái tóc theo đó rũ xuống như một bức rèm nhung, không nói một lời.
Ta hoàn toàn không thích cuộc sống của mình quá mức ồn ào, nhất là việc có cả đám người cứ tới tới lui lui thăm viếng; chỉ xuất hiện một vài lần cũng đủ khiến người ta phiền ૮ɦếƭ đi được.
Ở một mức độ nào đó, tính tình ta rất quái gở. Có lẽ ta quá coi trọng bản thân mình, quá coi trọng không gian tự do của mình, thà rằng hưởng thụ sự cô độc cũng không muốn có người lải nhải suốt bên tai mất thì giờ của ta; cho nên một khi sự thanh tĩnh bị người khác quấy rầy, sẽ có khuynh hướng muốn trốn đi.
Ngoại trừ mấy người anh em trai khác mẹ ra, những người đến tìm ta còn có mấy cô nàng ‘ngày xưa’ của Lâu Phùng Đường, những cô nàng này có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định. Đến cả cô em đã lâu không gặp Lâu Phùng Hân cũng tới góp mặt. Thật sự, ta đã chiếm lấy Lâu công tử quá lâu, đủ lâu để bọn họ như ngồi trên đống lửa. Vì vậy, cho dù là những kẻ trước đây vốn rất lặng lẽ, cũng đều nhẩy đông đổng lên tiếng công kích ta. Việc ta trú ngụ trong căn hộ của hắn đã không còn là bí mật gì nữa, điện thoại suốt ngày reo liên tục, cho nên thời gian ta lang thang bên ngoài ngày càng nhiều.
Mấy ngày gần đây, việc tương đối đáng để thở phào nhẹ nhõm chính là sau khi trở về Đài Bắc, ta đã cắm “cờ đỏ”, chứng minh ba ngày đó ta không có khả năng thụ thai. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc chuyện hôn nhân của bọn ta không cần phải bàn đến nữa? Đó là sự hả hê của ta, nhưng chẳng phải là sự hài lòng của Lâu Phùng Đường. Không biết là vì việc ta từ chối gả cho hắn hay là vì ta không muốn sinh con đã khiến hắn thất vọng như vậy. Mấy ngày gần đây hắn có vẻ lạnh nhạt, còn ta thì ngược lại, cảm thấy thế lại hay.
Khoảng cách rộng rãi một chút mới không khiến ta cảm thấy ngột ngạt; nhưng mà, trong lòng ta vẫn ôm ấp một hy vọng tung cánh bay xa. Ta muốn đến những chân trời xa xôi, muốn tự mình cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác khi đứng trên một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Trước đây, nguyên nhân lớn nhất khi định đi du học là vì muốn tránh Lâu Phùng Đường, còn bây giờ ta muốn đi là vì chính bản thân mình.
Thực sự ta cần phải ra đi. Cứ tiếp tục cuộc sống mập mờ không có tương lai như vậy đối với cả hai người đều chẳng có lợi gì. Nếu luôn có sự tồn tại của ta, thì sao hắn có thể có thời gian và cơ hội mà quen biết những cô gái khác? Nếu như ta không ra đi, làm sao có thể quen biết với những người đàn ông khác trên thế giới này? Ta không bao giờ có ý định nuôi dưỡng cái ý nghĩ trung thành với một người đàn ông. Cái cảm giác “phụ thuộc” đó không được phép tồn tại, nhưng mà rồi nó sẽ từ từ lặng lẽ nảy sinh trong lòng một cô gái; ta không biết bản thân mình có hay không, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để nó phát triển thành một “chân lý”.
Ta là Nhậm Dĩnh, ta là một cá thể độc lập.
Cho dù có yêu đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được điều gì, hay ςướק đoạt được cái gì của ta.
Đến chỗ ở của Ứng Khoan Hoài, trước nụ cười kinh ngạc của anh ấy, bọn ta ôm nhau thắm thiết. Đã lâu không gặp, ta rất nhớ anh ấy.
Lần này, ta thực sự muốn ra nước ngoài. Ta nói với anh ấy mục đích đến thăm của mình, bởi vì nghe mẹ nói khoảng giữa tháng Mười ảnh sẽ đi Pháp dự triển lãm tranh. Ta định xin anh ấy nhân tiện dẫn ta đi theo du lịch, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng, hoặc là mấy tháng cũng được; những người có trình độ tiếng Anh yếu kém thì không nên làm liều, nhưng mà Ứng Khoan Hoài chính là một người bạn đồng hành tuyệt hảo.
“Em sống không thấy thoải mái sao? Anh chàng đó không ngờ lại không đủ bản lĩnh để giữ chặt lấy em.” Anh ấy đưa cho ta một ly nước trái cây, rồi ngồi xuống đối diện.
“Cũng không phải cái gì gọi là thoải mái hay không thoải mái. Dù gì cuộc sống này nếu cứ tiếp diễn thì cũng chẳng có gì thay đổi cả, chi bằng đi xa mở rộng tầm mắt một chút.”
Anh ấy nhướn cao mày, không tin điều ta vừa nói:
“Anh thấy em đang sợ nếu tiếp tục sống như vậy sẽ có sự thay đổi lớn thì có? Một nam một nữ sống chung với nhau, trừ khi kết hôn, bằng không tất nhiên sẽ có sự thay đổi. Là em không chịu đựng nổi, hay là “con ngựa giống” của em không chịu nổi đây?”
Xí! Nói gì mà khó nghe, ta chẳng thèm trả lời.
Ảnh lại nói:
“Anh chàng nào yêu em thì sẽ muốn giữ chặt lấy em, nhưng em thì sợ hãi như vậy. Nếu như anh ta bất hạnh mà trót yêu em, em nên xem xét lại bản thân mình có phải đã biểu hiện điều gì quá xuất sắc hay không, có cố ý đùa giỡn với trái tim người khác hay không, có dùng mị lực đặc biệt của mình để mà đầu độc đàn ông vô tội hay không.”
“Eh! Anh không phải đang ứng vào hoàn cảnh của mẹ em và anh đó chứ?” Ta ngay lập tức ra đòn phản công.
Anh ấy bỗng nghẹn lời, vẻ mặt không vui, sau đó rất nhanh lại trở lại bình thường, có chút oán giận lườm ta:
“Đồ con gái tàn nhẫn vô lương tâm.”
“Đối diện với vết thương là phương thuốc chữa trị tốt nhất. Em không kiêng kỵ chuyện đó.” Ta vốn là người không có lương tâm – không có trái tim, anh ấy lẽ nào còn không hiểu?
“Được rồi, muốn đi nước ngoài cũng được, nhưng em có chắc chắn là đi được hay không? Bảo đảm sẽ không tái diễn vở kịch bị bắt trở về Đài Bắc như lần trước chứ?”
Tuy rằng Ứng Khoan Hoài chưa từng gặp Lâu Phùng Đường, và ta cũng ít khi kể chuyện gì với ảnh, thế nhưng xét theo tình hình của ta mấy tháng gần đây thì người thông minh như ảnh tất nhiên cũng có thể biết được sơ sơ, chắc cũng được tám chín phần mười.
Đúng như ảnh suy đoán lúc đầu, Lâu Phùng Đường những lúc cần cương quyết cứng rắn thì sẽ không dây dưa dài dòng, cứng rắn cho đến cùng; từ việc hắn bằng lòng cưới ta cũng đủ thấy. Cho dù tất cả các điều kiện của ta đều cho thấy ta không đủ tư cách để leo lên cái ghế Lâu phu nhân, cùng hắn chung hưởng sự tôn vinh; nhưng bởi vì ta có một sức hấp dẫn mà hắn xưa nay chưa bao giờ tìm thấy trên người những cô gái khác, vả lại sức hấp dẫn đó vẫn chưa từng biến mất, cho nên hắn chấp nhận cưới ta, chứ không chịu đi tìm mấy cô thiếu nữ đài các tam tòng tứ đức mà kết hôn.
Làm sao mà ta biết được hắn lại khó trị như vậy? Làm sao ta biết được bản tính của mình lại hợp ý hắn như thế, để tiếp đó lại hấp dẫn được hắn, khiến ta không đủ can đảm nói lời chia tay với hắn? Hắn sẽ không cho phép, mà ta ___cũng không chán ghét hắn; cho nên ta chấp nhận sự không cho phép của hắn.
Hắn có một cơ thể hấp dẫn, một gương mặt mê người, nắm giữ ta nhưng lại cho ta đến 90% tự do. Một tình huống rất kỳ quái, chỉ có thể nói hắn là một gã đàn ông cao cơ.
Hắn từng nói trong thời gian quan hệ với hắn, ta không được phép có bất kỳ người đàn ông nào khác, hắn coi trọng nhất điểm này. Sau khi đã nói đến hai lần, sẽ không nhắc lại thêm lần nào nữa, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng ta; và lòng tin này sẽ vẫn duy trì cho đến khi nào hắn tận mắt chứng kiến ta nhảy lên giường của người khác mới thôi. Điều này đối với hắn mà nói nhất định không dễ dàng gì, đặc biệt là khi ta luôn ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác về việc trước đây tình nhân của ta nhiều như cá lội dưới sông như thế nào, ta làm như mình là Carmen tái thế vậy, thế nhưng hắn vẫn tình nguyện tin tưởng ta. Không biết nên nói hắn là kẻ quá tự tin, hay là kẻ sẵn sàng cho “người” của hắn một cơ hội? Thế nhưng, một khi để cho hắn biết được đối phương phản bội mình, vậy thì hắn sẽ không cho người đó bất kỳ cơ hội nào nữa; một trăm lần trung thực cũng không gỡ nổi cho một lần bất trung.
Ta có sức hấp dẫn đối với hắn, và ngược lại, hắn cũng có sức hấp dẫn đối với ta. Tính cách độc đáo của hắn có rất nhiều điểm mà ta yêu thích, thế nhưng… nên dừng lại ở đây là được rồi.
Ra nước ngoài, sẽ lại là một trò đặt cược khác.
Không từ mà biệt có bị xem là phản bội hay không? Về phần ta thì không, bởi vì bọn ta không có bất kỳ lời hứa hẹn gì; nhưng về phần hắn thì không dám chắc. Không quang minh chính đại, thì sợ hắn không chấp nhận được; nhưng nếu quang minh chính đại thì__ ta còn có thể đi được sao?
Ta chẳng việc gì phải báo cáo với ai cả, đây là lời tuyên bố ngầm của ta dành cho hắn. Cũng nên nhân cơ hội này để cho hai người cùng bắt đầu lại; có lẽ một mùa xuân mới sẽ tới, thật tốt, có đúng hay không?
Ta lôi hộ chiếu và mấy thứ liên quan từ trong ví da ra:
“Khi nào đi?
“Vốn định ngày mười lăm đi, nhưng nếu em thích dạo chơi lòng vòng Châu Âu trước, thì ngày mười mình đi luôn, có thể dạo chơi từ Anh sang Pháp.”
“Vậy là hẹn rồi đó nha.” Nụ cười của ta uể oải, nhưng ánh mắt thì sáng ngời vì sắp được ra nước ngoài. Bước sang một giai đoạn khác, được gặp gỡ những sự vật & con người khác là điều mà ta luôn mong ước bấy lâu. Mặc kệ kết quả tốt xấu, ít nhất ta sẽ không còn buồn chán nữa.
Ứng Khoan Hoài thở dài:
“Thật không hiểu nổi em. Anh thực sự nghĩ rằng nên có một ai đó quản lý em mới được.”
“Anh có sẵn lòng hi sinh không?” Ta khoác lấy vai anh ấy.
Ảnh khinh thường đẩy tay ta ra.
“Nếu em thèm muốn anh, kiếp sau hãy xếp hàng thử xem, có lẽ sẽ tới phiên em.”