Suốt mấy ngày gần đây, Lâu công tử không “triệu” ta đến qua đêm, cho nên, đến ngày nghỉ ta liền cùng Ứng Khoan Hoài đi xem triển lãm tranh. Trước mắt, dưới kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của mẹ, anh ấy đã có chút danh tiếng, đơn đặt hàng cũng liên tiếp đổ về; cho dù quyết chí phải làm một họa tượng[1], ảnh vẫn cần “bồi bổ” tinh thần để kích thích linh cảm.
Nếu nói là Lâu công tử chẳng còn nhiệt tình với ta, chi bằng nói rằng ta cố ý khiến hắn chán ngấy ta. Ta nói rồi, ta phải từ từ dọn sẵn trước đường bước xuống sân khấu, càng biểu hiện tính tham lam vô độ và ý muốn chiếm hữu với hắn, đàn ông sẽ tự động thối lui. Trước đây ta chưa bao giờ call[2] cho hắn cả, nhưng dạo gần đây hễ khi nào không gặp mặt thì cứ mỗi một hoặc hai tiếng đồng hồ ta lại call hắn một lần, rốt cục làm cho hắn ngán đến tận cổ.
Đúng là có cảm giác thắng lợi thật, hoàn toàn dựa theo đúng kịch bản của ta mà diễn, đàn ông dù thông minh lợi hại đến đâu cũng không vạch trần được “trò quỷ” của ta.
Cho nên tâm tình của ta rất tốt.
“Em đó! Có chuyện gì vui mà cười như trẻ con thế.” Ứng Khoan Hoài vừa mua về hai cây kem, chúng ta ngồi trên thảm cỏ ở phía ngoài phòng triển lãm hưởng thụ ánh nắng gay gắt nhưng mát mẻ giữa tháng Bảy.
Không cần diễn kịch, ta khôi phục kiểu ăn mặc thường ngày, không tô son trát phấn, để cho da mặt được tự do hít thở không khí; cũng không có ngược đãi mái tóc dài óng ả của ta bằng cách tạo hình này nọ, chỉ buộc gọn phía sau thành một cái đuôi ngựa. Áo khoác dài tay màu trắng, quần jean ống túm, cộng thêm một đôi giày vải to – cỡ số hai, làm dịu bớt sự đày đọa một tuần năm ngày rưỡi phải luôn mang giày cao gót.
Ta liếm kem, vừa hỏi anh ấy:
“Ứng Khoan Hoài, anh từng đi học ở Anh quốc. Vậy nói cho em biết thủ tục xin đi du học nước ngoài có phức tạp không?” Làm bình hoa được một năm rưỡi nay, diễn mãi cũng chán rồi, mục tiêu sống tiếp theo trước tiên sẽ là đi du học. Học tiếp về hí kịch, ta cho rằng tài năng diễn kịch cao siêu bẩm sinh của ta sau khi được huấn luyện qua trường lớp, sau này về nước mở một nhà hát nho nhỏ, tha hồ phát huy.
Ứng Khoan Hoài nhìn ta kinh ngạc:
“Bộ cãi nhau với người yêu rồi à? Muốn di trú đến xứ người?”
“Làm ơn đi! Anh hai, em không chơi trò đó. Em muốn đi du học chỉ vì đó là mục tiêu trong thời gian tới của em.” Lão cổ hủ ạ, anh cho rằng tình yêu thực sự có thể khiến phụ nữ bất chấp tất cả, nhất cử nhất động đều chịu sự kềm kẹp của tình yêu chắc.
“Em không muốn yêu đương gì với gã kia sao?”
Ứng Khoan Hoài biết rõ ba tháng nay ta đang cặp kè với một gã. Nên cho rằng ta đang ngụp lặn trong bể tình, vui sướng đến quên cả trời đất.
Ta lắc đầu:
“Em đã biết được một mối quan hệ là như thế nào, cũng đã biết được cảm giác của tình dục – biểu tượng của tình yêu, anh cho rằng em vẫn chưa thể nghiệm đủ hay sao?”
“Nhất định là em vẫn chưa yêu hắn, nếu không sao có thể nói những lời vô cảm như vậy.”
Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn cánh diều trên bầu trời.
“Ở một mức độ nào đó, em có yêu hắn, thế nhưng cái cảm giác này không đến mức phải ૮ɦếƭ đi sống lại. Quan hệ yêu đương kỳ thực là một chuyện lãng phí thời gian, em không có thời gian để mà đắm chìm trong đó, em có con đường riêng cần phải đi.”
Ứng Khoan Hoài ngắm ta bằng một ánh mắt khó hiểu:
“Sao em có thể nói về người đàn ông của mình một cách lạnh lùng như vậy? Sau khi đã trải nghiệm quan hệ xác thịt, em vẫn không hề thay đổi quan điểm lúc trước tí nào sao.”
Ta nghĩ, thông qua ta, chắc hẳn là anh ấy cũng có thể thấy được cách nghĩ của mẹ ta, suy nghĩ của hai mẹ con ta kỳ thực chẳng khác gì nhau.
“Hắn là người đàn ông của em thì thế nào? Sẽ luôn có một người đàn ông như vậy xuất hiện, không phải hắn, cũng sẽ là người khác, mắc mớ gì em phải đặc biệt nhớ đến hắn, nhiệt tình với hắn? Tựa như mẹ em, cả cuộc đời chỉ có một mình ba em, nhưng bà chưa từng yêu ông, cũng chẳng thèm tranh giành tình cảm, mấy chục năm nay bà luôn làm những việc bà muốn làm. Chẳng phải anh đang bị tính cách của bà hấp dẫn hay sao? Bà bận rộn với cuộc sống của riêng mình, cho nên không rảnh theo đuổi tình yêu. Từ mẹ, em đã chứng minh được một việc —— ái tình là thứ không nhất thiết phải có.”
“Đó là bởi vì không có ai yêu cô chân thành cuồng nhiệt! Ba của em đã làm hỏng đi ảo tưởng của cô đối với đàn ông, khiến cô không có cơ hội có được tình yêu! Anh—— “
Ta cắt ngang cơn quá khích của anh ta.
“OK, OK, lỗ tai em còn xài tốt, đừng có hét lớn như vậy.” Thật là, mỗi lần nhắc tới mẹ, anh ấy liền bướng bỉnh cho rằng ba ta là một đại tội nhân, tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần. Nói mãi vẫn không thông. Rất khó khiến anh ấy hiểu rằng mẹ chính vì không muốn yêu ai nên mới bán đứt cuộc đời cho ba ta; bà chỉ cần có thật nhiều tiền để giúp bà hoàn thành được mọi mơ ước trong cuộc đời mình.
Còn ta tương đối may mắn, bởi vì phàm là tất cả những việc cần dùng đến tiền, mẹ đều cố gắng hỗ trợ ta, để cho ta muốn làm gì thì làm.
“Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Đừng quên, anh nói muốn vẽ cho em một bức ảnh chân dung đó nha.”
“ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ được không?” Anh ta giả vờ tỏ vẻ là một kẻ đại háo sắc.
Ta mạnh dạn trả lời:
“Có gì mà không được!”
“Em đừng có mà phá hủy sự thuần khiết của anh! Khiến anh ở trước mặt mẹ em không ngẩng đầu lên nổi.” Té ra người không chịu lại là Ứng “tiểu sinh”.
Ta ôm lấy hắn cánh tay, nói to:
“Em không tin anh chưa từng vẽ cô gái ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ nào.”
“Mấy cô đó đều không phải là con gái của người phụ nữ mà anh ngưỡng mộ.”
“Anh ngây thơ thiệt!” Quả thực có thể gọi là một động vật hiếm có. Nếu như anh ấy cứ tiếp tục không chịu giác ngộ, ta nghĩ có thể anh ấy sẽ trong trắng thuần khiết cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.
Vừa đi vừa đấu võ mồm với anh ta một mạch tới tiệm cơm, vừa sắp bước vào cửa, đằng xa có người gọi ta lại!
“Dĩnh nhi!”
Giọng to tướng, nghe rất quen.
Không phải chứ? Ta rốt cục lại để cho cái tên Chung Dân Chi kia túm được rồi sao?
Mới nghĩ xong, tên tiểu tử kia đã vọt tới trước mặt ta, chạy vội đến nỗi hụt hơi mà ho khù khụ.
“Rốt cục cũng tìm được em. Anh gọi điện thoại không biết bao nhiêu lần, sao em không trả lời cuộc nào vậy?”
Ngu ngốc, bởi vì ta không muốn trả lời.
“Ai da! Em quên.”
“Em—— thôi bỏ đi! Thấy em hôm nay ăn mặc rất bình thường, anh không tính toán nữa.” Hắn quay sang Ứng Khoan Hoài tự giới thiệu: “Tôi là Chung Dân Chi. Là anh ba của Dĩnh Nhi.”
“Ứng Khoan Hoài.” Anh ta đưa tay ra bắt.
Xem ra Dân Chi rất có thiện cảm với ứng Khoan Hoài. Bắt tay xong, hắn hướng ra phía sau lưng ta ngoắc ngoắc: “Thận Triết, bên này! Em gái mình ở chỗ này.”
Hai người này là anh em song sinh dính nhau à? Sao lúc nào cũng đi cùng nhau vậy.
Phương Thận Triết đi tới, vừa nhìn thấy mặt ta lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mỉm cười:
“Anh không biết Dân Chi còn có một cô em gái khác xinh đẹp thanh tú như thế này. Chào em, anh là Phương Thận Triết.”
“Thận Triết, mình chỉ có một cô em gái thôi. Nó chính là người lần trước cậu đã gặp rồi đó, chính là Nhậm Dĩnh.” Dân Chi nói một lèo.
Ta suýt tí nữa thì nổi nóng ngay tại chỗ.
Phương Thận Triết nhìn kỹ ta thêm một lần nữa bằng ánh mắt kinh ngạc sững sờ:
“Xin lỗi, trí nhớ của anh tệ quá, không biết phải nói gì. Chỉ là không ngờ tới Nhậm tiểu thư khi không trang điểm lại xinh đẹp như vậy.”
Ta mỉm cười giả tạo, vội vàng sáp vào người Ứng Khoan Hoài, trả lời:
“Không sao hết, đi với bạn trai nào thì phải ăn mặc trang điểm theo ý thích của bạn trai đó. Anh chàng số 1 của em thích trang điểm đậm; còn anh số 2 này thích em để mặt mộc tự nhiên; từ trước đến nay em rất biết nghe lời.”
Cũng may Ứng Khoan Hoài phản ứng tốt, vô cùng ăn ý với ta, lập tức ôm lấy ta, làm như hai kẻ đang yêu nhau.
“Cũng trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!” Dân Chi lên tiếng cho bớt căng thẳng.
Ta trao đổi ánh mắt với Ứng Khoan Hoài, cùng bọn họ vào quán ăn cơm trưa. Vì sao ta cứ cảm thấy ánh mắt của Phương Thận Triết bắn về phía sau lưng ta như muốn thiêu rụi người ta vậy? Hy vọng trực giác của ta là sai.
------------------------
Nghe nói, dạo gần đây Lâu công tử thật sự rơi vào bể tình rồi.
Lâu chủ tịch sắp xếp cho một trong số những cô con dâu vừa ý vào làm trên tầng 19, nghe nói người này lai lịch cũng không vừa, là Hoa Kiều, mới tốt nghiệp, hồn nhiên xinh xắn rất đáng yêu, thân thiết với mọi người, hoàn toàn không có vẻ tự cao tự đại. Lại có lời đồn bình hoa ta sắp phải giã từ sân khấu rồi.
Ta cũng không rõ đàn ông khi rơi vào bể tình sẽ có những hành vi gì, bởi vì cho tới hiện tại những người đàn ông bên cạnh ta hình như không có ai yêu đương bình thường cả, Lâu Phùng Đường mấy ngày gần đây thường lên tầng 19, lúc ăn cơm cũng không đi cùng ta, ngoại trừ thỉnh thoảng đi tiếp khách ở ngoài mà thôi.
Ta không tin loại đàn ông như hắn có thể vướng vào lưới tình; vì suy cho cùng hắn là một kẻ thâm sâu khó dò. Phụ nữ nếu chỉ thanh thuần và xinh đẹp không thôi, thì căn bản không có khả năng hiểu được nội tâm của hắn, để mà đồng cảm với hắn.
Bất quá, nếu như ta đã sắp ‘hạ đường’ rồi, ta phải tính toán xem lấy phí nghỉ việc bao nhiêu thì mới hợp lý đây; gần đây Ứng Khoan Hoài đã tìm giúp ta không ít tư liệu về du học, ta tin chắc mình có thể rút lui an toàn.
Một thằng đàn ông đã vướng phải lưới tình còn có thể lên giường với phụ nữ khác hay sao?
Ta ngồi dậy, châm một điếu xì gà, đưa cho hắn.
Lâu rồi không thân mật với hắn, hắn gọi ta đến, khiến ta có chút kinh ngạc. Nên trước đó đành phải vội vã xin lỗi Ứng Khoan Hoài, vì vốn dĩ anh ấy muốn dẫn ta đi dự một buổi tọa đàm về du học.
Kéo tấm khăn giường mỏng khoác lên thân thể lõa lồ, ta đứng trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh thành phố Đài Bắc từ tầng 25. Đêm đã khuya, mà ở cái thành-phố-không-có-đêm này đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày, kỳ thực ta chưa bao giờ thích cái thành phố quá ồn ào, quá phồn hoa này, thế nhưng sự yên lặng của nông thôn lại khiến ta cảm thấy tiêu điều.
Những cơn mưa lay phay vẫn luôn là sự điểm xuyết không thể thiếu của thành phố Đài Bắc, năm nay lượng mưa đặc biệt nhiều. Ta nhẹ nhàng phà một hơi, giữa màng hơi nước đọng trên cửa kính vẽ những vòng tròn xoay xoay.
“Em về đi.”
Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hắn mở miệng.
Ta xoay người lại, nhìn hắn một lúc:
“Không giữ em sao?”
Hắn cười, trong bóng tối chỉ thấy một đốm đỏ lóe sáng của điếu thuốc:
“Không, nhưng tôi sẽ không bạc đãi em.”
Ta đáp lại hắn bằng một nục cười, trong bóng tối hắn không thể thấy sự chế nhạo của ta, chỉ nghĩ rằng ta vì tiền mà mừng rỡ như vậy.
“Đồ xấu xa, anh muốn điều em đi, hay là mời em đi?” Ta ôm đống quần áo trên ghế, bước vào phòng tắm, không đợi câu trả lời của hắn.
Khi ta cọ rửa xong xuôi, thay quần áo đi ra, hắn đã đứng ở cửa phòng tắm, một tay chống lên khung cửa sau lưng ta, một tay nâng cằm ta lên, thân trên để trần: cơ bắp rắn chắc như thế thực sự khiến người ta bắt đầu nhung nhớ rồi. Hôm nào ta phải bảo ứng Khoan Hoài ϲởí áօ ra cho ta xem thử, xem có vạm vỡ như cơ thể của Lâu công tử hay không. (ặc, cái cô này)
Hắn lười nhác cười nói:
“Không, tạm thời không đi đâu hết, công ty có một công trình lớn cần đàm phán, tôi cần dùng đến năng lực của em; không có ai phối hợp với tôi ăn ý được như em.”
Ta đưa ngón trỏ vẽ vẽ trên иgự¢ hắn:
“Không quan hệ xác thịt nữa chứ?”
Hắn không gật đầu ngay, có thể thấy có chút quyến luyến. Nhưng hắn đã quyết định cùng ta phân rõ giới tuyến, thì tất nhiên sẽ không để bản thân tiếp tục dính líu, cơ thể của đàn bà đâu phải chỉ mình ta mới có. Có lẽ hắn cũng đang nghĩ như vậy, cho nên cuối cùng hắn gật đầu.
“Cho dù không có quan hệ đó, tôi cũng sẽ không ky bo với em.”
“Em tin anh.” Ta lướt qua hắn. Cầm lấy túi xách của mình trên ghế, ta mở cửa: “Tạm biệt.” Sau đó, bước ra khỏi căn hộ của hắn.
Hắn chỉ gật đầu. Cười, ngoài ra không còn bất cứ biểu cảm gì.
Kết thúc chưa? Trò đùa lớn mật lần này đã chấm dứt chưa?
Mất ba tháng và mười hai ngày, là ta buộc nó kết thúc trước thời gian, bởi vì, lúc sau này, ta học theo những cô gái khác quấy nhiễu hắn như vậy, khiến hắn phải phân rõ ranh giới với ta.
Bước vào thang máy, không gian nhỏ bé này chỉ có một mình ta. Nhìn vào chiếc gương trong thang máy, ta thấy mình thở dài một hơi.
Ta biết, là do ta bản thân không đủ sức chống đỡ.
Nếu không kết thúc, người thê thảm sẽ là ta. Mặc dù Lâu công tử chưa từng giữ lại bất kỳ cô gái nào, nhưng một mai khi hắn phát hiện ta ở trước mặt hắn chỉ là một người mang mặt nạ, hậu quả chắc là vui lắm! Hắn sẽ không để yên cho kẻ đùa bỡn hắn, tất nhiên sẽ bắt ta phải trả giá. Aizz, lúc này ta thực sự có chút hy vọng hắn thực sự là một kẻ phóng đãng không còn thuốc chữa, như vậy ta sẽ không vừa chơi vừa nơm nớp lo sợ như thế này. Thế nhưng cũng giống như ba ta đã nói, nếu như hắn đúng thật là loại đàn ông đó, ta có chịu chơi với hắn hay không?
Sẽ không đâu. Chơi như vậy không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng một người đàn ông có một đôi mắt quá sắc bén thì rất đáng sợ. Chọc phải loại người này một lần, sau này ta sẽ phải lượng sức mình mới được.
Cũng may là, ta đã diễn xuất thành công từ đầu đến cuối.
Tin rằng thời gian còn lại này, không có vấn đề gì phát sinh, cùng lắm là cả công ty sẽ lan truyền tin tức ta bị “ruồng rẫy”, rồi sẽ có vài người đến châm chọc khiêu khích ta mà thôi, chẳng nhằm nhò gì, mọi việc đều như ta mong muốn. Đến bao nhiêu thì tiếp bấy nhiêu, ta không cần phải phiền não làm gì.
Í trời! Chuyện gì thế này?
Ta nhìn chằm chằm bó hoa hồng màu tím nhạt vĩ đại trên bàn, choáng!
Hôm nay là ngày ta bắt đầu đóng vai kẻ bị chồng ruồng bỏ đáng thương đó nha! Vì sao lại xuất hiện một bó hoa hồng cực đại đủ để chôn sống ta ở đây thế này?
Ta rút lấy tấm thiệp gắn ở giữa bó hoa ra xem, suýt tí nữa thì hai hàng lệ tuôn rơi.
Tặng “cô nàng muôn mặt” xinh đẹp nhất thế giới:
Xin hãy nhận lấy tấm lòng thành của anh nhé?
Phương Thận Triết kính tặng
Ta xé, xé, xé tấm thiệp tan nát thành mảnh vụn, lúc đang định vứt bó hoa hồng vào thùng rác để tránh tai mắt của thiên hạ, thì cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở, thế là vẻ mặt ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, giả vờ như đang ngây ngất ôm hoa vào lòng.
Mới sáng sớm đã đến chỗ ta “trình diện” không ngờ lại là cô em đanh đá của Lâu gia và thiên kim của Thang gia. Ta lại có chỗ nào khiến bọn họ không được vui sao? Hay là hai đứa nó định trở thành bọn rảnh rỗi dở hơi đầu tiên đến cười nhạo ta bị thất sủng?
“Ôi! Đúng là khách quý, không biết hai vị đến hàn xá có việc gì hay không?”
Bị đóa hoa làm cho mê mẩn tâm thần một lúc, cô em Lâu gia đanh đá mở miệng:
“Tôi hỏi chị, anh tôi có thật là đã chia tay chị rồi không?”
Ta đặt bó hoa trên tay sang một bên, thút thít nói:
“Các em đã biết rồi, còn đến hỏi chị làm gì?”
“Vậy anh của em thực sự động lòng với con nhỏ Hoa Kiều ngu ngốc kia rồi sao?” Lời này của Lâu Phùng Hân là nhằm hướng Thang thiên kim mà nói.
Kết quả là nước mắt của thiên kim Thang gia còn nhiều hơn cả vòi nước máy ào ạt tuôn ra, ta rặn cả ngày cũng không thấy một giọt lệ, kiểu này phải củng cố lại kỹ xảo mới được.
“Tiểu Hân, lẽ nào chị thực sự không có chút hy vọng nào sao?”
“Không đâu! Chị nhất định có thể trở thành chị dâu của em, anh của em quăng cái bình hoa này đi, không có nghĩa là ảnh muốn theo đuổi Lưu Thiên Ny đâu! Chúng ta lại đến “Hoa Thi” hỏi thử xem, em nghĩ rằng anh của em rất có khả năng vẫn còn qua lại với Thi Lam Nhi! Chỉ cần ảnh vẫn khoái chơi bời với mấy bà này, thì chị vẫn là người có nhiều hi vọng nhất. Thục Tịnh, đừng lo lắng nữa mà.” Dỗ dành thiên kim Thang gia xong, cô nàng lại trừng mắt nhìn ta: “Bản lĩnh của chị sao mà kém vậy! Mới ba tháng đã bị vứt bỏ rồi!”