Chương 14

Tác giả: Dư Lạc Thuần

Du Huân Huân ngồi trong phòng đọc sách , kể từ khi về nhà đã hai tuần , bây giờ là lúc nàng ôn thi , việc này khiến hắn rất khó chịu vì Du Huân Huân vẫn ở phòng nàng không chịu ngủ cùng hắn.
“Đã trễ rồi em nên đi ngủ.” – Ngô Vũ Thần đứng dựa vào cánh cửa ,khoanh tay nhìn nàng cắm cúi đọc sách.
… …
Không nhận được câu trả lời của nàng , Ngô Vũ Thần nhíu mày : “Du Huân Huân !”
“Được rồi , em biết rồi anh ra ngoài đi !” – Nàng gằn giọng , lấy tay xua hắn ra ngoài.
Hắn sững người nhìn , Nàng xua đuổi hắn ? Đã 1 tuần rồi hắn chưa được gần vợ mình ngay cả nói chuyện cũng rất ít , Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ chăm chỉ của nàng đầy bất mãn…
Du Huân Huân thấy không gian im lặng nghĩ là hắn đã ra ngoài . Một lúc sau , nàng cảm thấy đói bụng nên đứng dậy , vừa quay ra nàng liền giật bắn người khi thấy hắn vẫn còn đứng đó…không động đậy hệt như bức tượng , nhưng vẻ mặt thì vô cùng khó coi , hắn đứng đó gần nửa tiếng ?? Du Huân Huân nói : “Anh…đứng đó làm gì ? Sao không đi ngủ ?”
Ngô Vũ Thần nhìn nàng 1 lúc rồi mới lên tiếng “Không có em , không muốn ngủ”
Du Huân Huân phì cười , cách nói của hắn lúc này giống như đứa trẻ đang giận dỗi, nàng bước đến nắm cánh tay hắn vui vẻ nói “Ông xã , đợi em thi xong sẽ bù cho anh.”
“Bù cho anh !?”
“Ừm.”
Hắn nhếch miệng cười , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Cái này là do em nói.”
Nàng gật đầu , đẩy hắn ra ngoài “Vậy anh đi ngủ đi.”
“Còn em định làm gì ? Không ngủ sao ?”
“Em đói , định xuống bếp kiếm đồ ăn.”
“Để anh nấu cho em.” – Khóe miệng miệng hắn giương lên , nắm lấy tay nàng đi xuống dưới.
Du Huân Huân ngạc nhiên vô cùng khi nghe câu nói của hắn. “Anh biết nấu ăn sao ?”
Hắn kéo ghế đặt nàng ngồi xuống , thanh âm trầm thấp vang lên “Ừ.”
Nghe hắn nói , nàng rất kì vọng , thật không ngờ hắn lại biết nấu ăn ?! Du Huân Huân nhìn người chồng đảm đảm đang nấu nướng rất điêu luyện , khóe miệng giương lên . Chỉ một lát sau đồ ăn đã chín , nàng ngửi thấy mùi thơm phảng phất xung quanh , bụng thêm cồn cào.
Ngô Vũ Thần ngồi đối diện nàng , đặt đũa xuống bàn “Ăn thử đi.”
“Vâng !” – Du Huân Huân cầm đũa ăn thử , quả thật rất ngon , nàng híp mắt cười tươi “Rất ngon.”
Hắn nhếch miệng cười ,ngắm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nàng trong tâm cũng thấy rất vui , cưng chiều nói “Em là người đầu tiên được ăn thức ăn do anh nấu đấy.”
“Hửm , thật sao ?!”
“Ừ.”
“Những người bạn gái cũ của anh cũng vậy sao ?”
“Phải.”
“Vậy sau này em sẽ học để nấu cho anh ăn.” – Du Huân Huân cười tươi.
“Để anh dạy em.”
“Vâng.”
Sau khi ăn xong , nàng ngồi nhìn hắn dọn dẹp , hàng mi cong ✓út chợt dính liền , nàng ngục xuống bàn. Dù sao cũng đã gần 2 giờ sáng , nàng cũng buồn ngủ.
Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nàng , nhìn dáng vẻ mệt mỏi của vợ mình , hắn thở dài , vòng tay bế nàng lên , rù rì cất tiếng “Em học để làm gì ? Dù sao anh cũng đâu cho em đi làm.” Hấn thong thả bế nàng vào phòng nằm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé , chìm vào mộng đẹp…..
– —
Hai hôm sau là ngày thi của nàng , khi ánh nắng len qua hàng cây chiếu vào phòng , Du Huân Huân nhíu mày tỉnh giấc , nhìn xung quanh đây là phòng của Ngô Vũ Thần và hắn đang nằm cạnh nàng , hôm qua hắn ép nàng phải ngủ chung giường , dù nàng có nói gì hắn cũng mặc kệ . Cặp mắt to tròn liếc nhìn đồng hồ , đã gần bảy giờ , hôm nay nàng phải đi thi ? Du Huân Huân bước xuống giường đi vào phòng tắm , một lúc sau mới bước ra. Nàng ngồi trên giường lay người Ngô Vũ Thần “Ông xã…..Mau dậy đi , hôm nay em phải đi thi đó.”
Ngô Vũ Thần khẽ nhíu mày , giọng nói khàn khàn “Vẫn còn sớm , ngoan , để anh ngủ.”
“Không được , hôm nay anh phải đưa em đến trường mà.” Nàng hất tấm chăn ấm áp trên người hắn ra , phụng phịu nói.
“Bà xã , em im lặng chút đi.”
“Vũ Thần , anh mau…..Oái…..” – Chưa nói hết câu , cánh tay to khỏe đã vươn ra kéo nàng ngã xuống giường , Ngô Vũ Thần trở người , choàng qua người nàng , điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn “Chào buổi sáng , bà xã.”
Du Huân Huân nhíu mày bất mãn “Anh đã chịu dậy rồi sao ?”
“Anh dậy lâu rồi.”
“Cái gì ?”
Hắn cười tươi , vẻ mặt ngạo nghễ vô cùng “Mỗi ngày anh đều dậy rất sớm , để có thể ngắm khuôn mặt em lúc ngủ.”
Du Huân Huân đỏ mặt ,hờn trách hắn “Anh cố tình chọc em.”
“Sao hả ? En bất mãn sao ?”
“Anh mau tránh ra.” – Du Huân Huân nhìn ánh mắt tà mị của hắn , đột nhiên trở nên luống cuống , nàng đỏ mặt đẩy hắn ra , chạy khỏi phong. Ngô Vũ Thần nhìn dang vẻ của nàng , hứng trêu chọc lại nổi lên “Dễ thương thật.” Rồi đưa tay lấy quần áo bước vào phòng tắm , hắn đang nghĩ hôm nay nàng sẽ thi xong , vậy thì hắn sẽ làm gì nàng đây….
– — —
Du Huân Huân thong thả thưởng thức bữa sáng yêu thích , bất chợt nhìn thấy hắn , đôi đồng tử đen láy mở căng ra .Ngô Vũ Thần ăn mặc khác xa với thường ngày , chiếc áo sơmi màu kem cùng bộ vest đen , hôm nay đặc biệt thắt cà vạt. Tay áo cũng không xắn lên như mọi khi mà buông thả xuống , mái tóc màu nâu chải gọn sang một bên để lộ đôi mày rậm càng tô đậm ngũ quan tinh tế , cặp mắt màu xanh liếc nhìn nàng , đôi môi mỏng cong lên , cất tiếng chọc ghẹo “Chùi miệng đi.”
Du Huân Huân giật mình đưa tay bụm miệng lại , phát hiện ra mình bị lừa liền trách hắn “Chùi….Cái đầu anh.”
Hắn đưa tay kéo ghế ngồi bên cạnh , thanh âm trầm ấm vang lên “Có phải hôm nay anh rất phong độ.”
Nàng phì cười , bĩu môi nói “Tự kỉ. Bình thường thôi.”
“Bình thường ? Vậy vừa nãy ai đã nhìn anh không chớp mắt ?”
“K…Không biết…..” – Nàng quay mặt sang chỗ khác , lảng tránh câu hỏi của hắn , tiếp tục ăn.
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay nhéo má nàng “Thật không biết sao ?”
Du Huân Huân trầm mặc để tìm cách lảng tránh hắn , nàng chợt cất tiếng “Tại sao anh lại mặc như vậy ? Định đi gặp ai sao ?”
“Anh đến công ty giải quyết một số chuyện . Đã ăn xong chưa , anh đưa em đến trường.”
Du Huân Huân nhíu mày nhìn , cũng không nói thêm , mau chóng ăn sang rồi đứng dậy cầm lấy balô đi ra xe.
Ngô Vũ Thần lái xe ra khỏi nhà , hắn chợt cất tiếng “Hôm nay thi xong anh đưa em đi ăn tối.”
“Hửm ? Không ăn ở nhà sao ?”
“Ừ.”
Du Huân Huân gật gù , dù sao nàng cũng đã đến ngày thi , thi xong rồi được giải thoát khỏi đống bài vở cũng tốt , nàng sẽ không cần nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hắn và luôn phải năn nỉ Ngô Vũ Thần để yên cho nàng học nữa. Được một lúc , nàng cất tiếng “Vũ Thần , rủ mọi người đi chung nhé.”
“Không được.” – Nàng vừa nói hắn liền phản đối.
Du Huân Huân nhíu mày , thắc mắc hỏi “Tại sao ?”
“Đây là bữa tối của anh và em , việc gì phải mời họ ?”
“Không phải là tiệc mừng em thi xong sao ?”
“Chỉ một phần thôi , nói tóm lại em không được mời ai hết.”
Du Huân Huân khó hiểu nhìn vẻ mặt lạnh lung vốn có của hắn , kì lạ , rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây ? Nàng thở dài , gật đầu đành phảỉ chấp nhận “Em biết rồi.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Rất ngoan.”
Dừng xe trước cổng trường Quý Tộc cao lớn , Du Huân Huân mở cửa định bước xuống thì một bàn tay vươn ra kéo nàng lại tiếp theo đó là đôi môi đỏ tươi bị chiếm trọn. Ngô Vũ Thần không chút e dè nhấp nháp , Ⱡłế₥ ₥ú₮ môi anh đào , chiếc lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng nàng , quấn lấy cái lưỡi mềm mại , ẩm ướt , nhiệt tình cảm nhận mật ngọt và hơi thở của nàng. Hồi lâu sau mới lưu luyến buông ra , khóe miệng hắn cong lên “Thi tốt.”
Du Huân Huân đỏ mặt , cất tiếng trả lời hắn “Em biết rồi !”
*Brừm….. Ngô Vũ Thần lên ga chạy đi , cặp đồng tử nhìn vào gương chiếu hậu thấy nàng đứng nhìn một lúc rồi mới quay lưng đi vào , hắn nhếch miệng cười , dù sao hôm nay cũng là ngày cuối hắn và nàng ngủ riêng . Ngô Vũ Thần rất mong chờ đến tối nay để xem câu nói “sẽ bù cho anh” của nàng sẽ như thế nào….??? Rất lâu rồi hắn chưa được gần gũi với vợ , hôm nay hắn sẽ cho nàng cảm nhận từng chút một sự khó chịu mà hắn phải chịu đựng hơn một tuần qua….Đôi môi mỏng khẽ mấp máy “Bà xã , xem ra tối nay em sẽ vất vả rồi.”…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc