- Cái con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt đó làm cho Vy Vy bỏ đi rồi! Không được! Nhất định không thể để nó đắc ý!
Phong lão phu nhân đi qua đi lại trong phòng, miệng liên tục lầm bà lầm bầm bày mưu tính kế.
Tối qua là do bà quá chủ quan, mới để cho mọi việc lỡ làng như vậy.
- Bây giờ mình không thể nào tấn công vào thằng Tử nữa. Con trai mình yêu sâu yêu đậm cô ta, dù có chuyện gì cũng bênh vực cho cô ta. Vậy thì...
Bà ta dừng lại, đáy mắt lóe lên tia nham hiểm.
Nếu đã không còn cách nào khác, chi bằng cứ trực tiếp đánh vào tâm lí Kỳ Nhiên. Một người phụ nữ yếu ớt như cô ta, bà không tin cô có thể chịu nổi!
Qua điều tra, Phong lão phu nhân biết được Kỳ Niệm. Đó là một đứa trẻ gần lên 4, là con nuôi của Kỳ Nhiên. Tuy vậy, cô ta vẫn yêu thương đứa bé như con ruột của mình.
Nhớ lại cái hôm bị Phong Tử dùng con bé để uy Hi*p, bà ta có thể biết được nó rất quan trọng với cô.
Bà cười nhếch môi, lạnh lẽo cất giọng:
- Kỳ Nhiên, Kỳ Niệm! 2 mẹ con các người xong đời rồi!
***Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Kỳ Niệm lon ton chạy ra cổng của nhà giữ trẻ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Cô ơi! Cô có thấy mẹ Nhiên của con đâu không?
Cô giữ trẻ lắc đầu, bảo nó đứng đợi ở đó. Chưa được bao lâu, một chiếc SUV chạy tới, đỗ xịch gần đó. Người đàn bà trông trẻ trung bước ra, mỉm cười hiền hậu:
- Con là Kỳ Niệm, con gái của Kỳ Nhiên đúng không?
Nó gật gật đầu, lại nhớ tới bài học không được nói chuyện với người lạ, nên tránh lui sau đầy cảnh giác.
Phong lão phu nhân cau mày. Con nhóc này không phải là đứa trẻ ngu ngốc!
- Con đừng sợ! Bà là người quen của mẹ con. Hôm nay mẹ con có việc, nên nhờ bà đến đón con giúp. Con đi với bà được không?
Nó lắc đầu, hơi sợ hãi. Bà ta cố thuyết phục:
- Hôm nay mẹ con ở công ty, rất bận rất bận! Mẹ Nhiên còn nói là, nếu con không ngoan, mẹ Nhiên sẽ đánh con đó!
Nó ngờ ngợ nhớ ra điều gì đó, lát sau liền cãi lại:
- Bà nói dối! Mẹ con không đời nào đánh con đâu! Bà tránh ra đi! Bà là người xấu! Con không đi với bà...ưm...
Chưa kịp hét lên, nó đã bị bà ta bịt miệng. Nó ư ử muốn hét lên, nhưng sức của một con nhóc sao bằng một người đã trưởng thành.
Lúc tưởng chừng đã bắt được nó, đột nhiên nó cắn vào tay bà ta một cái, la toáng:
- Cô ơi! Cứu con với! Cô ơi! Cô cứu con với!
Cô giữ trẻ từ trong nhà lúc này chạy ra. Nhưng khi ra đến nơi, chỉ còn lại một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Cô ta hoảng loạn. Tiểu Niệm...con bé đi đâu rồi?
***
Sau khi nghe tin dữ từ cô giữ trẻ, cô vội vàng bỏ việc nhà đang làm dở dang, bắt taxi chạy một mạch đến nơi đó. Cô ta khóc ròng rã, luôn miệng xin lỗi cô. Cô cắn răng, nước mắt chảy dài.
Biết tìm con bé ở đâu bây giờ?
Gọi cho cảnh sát, cảnh sát lại không chịu vào cuộc. Đơn giản thôi! Từ hiện trường không có bất kì một dấu vết khả nghi nào, hơn nữa con bé chưa mất tích quá 24 giờ đồng hồ.
Cô lang thang trên đường, đi từ nơi này đến nơi khác mà con bé hay đi. Về Trung Quốc chưa được bao lâu, những chỗ mà con bé biết đến là rất ít. Mọi chỗ cần tìm, cô đều đã tìm rồi.
Kỳ Nhiên gục xuống, đưa tay Ϧóþ lấy trái tim cằn cỗi.
Con bé là điểm sống duy nhất của cô, bây giờ nó mất đi rồi, cô biết sống thế nào nữa?
Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện. Chẳng phải cái tên Phong Tử đó giàu lắm sao? Hắn có thể giúp đỡ cô mà phải không?
Cô vụt chạy về nhà, không thiết nghĩ gì nữa. Con bé mất tích, cô còn cần đến tự trọng sao?
Vừa chạy được một quãng, chiếc điện thoại trong túi cô rung lên khe khẽ. Cô vội vàng bắt máy, hét lên:
- Tiểu Niệm! Là con phải không? Có phải là con không?
Quả nhiên đầu dây bên kia là tiếng con bé, nhưng sao giọng nó nghe vô cùng yếu ớt:
- Mẹ ơi...cứu con...mẹ cứu con...
Nó nói rồi chẳng còn tiếng gì nữa. Cô điên cuồng gào thét gọi tên nó, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở phì phò đứt quãng.
- Kỳ Nhiên! Sợ đến vậy cơ à?
Giọng nói lanh lảnh vang lên, làm cô thoáng kinh ngạc.
Người này là...
- Phong lão phu nhân?!
Bà ta hài lòng mỉm cười:
- Giỏi lắm! Mới ở với tôi được vài hôm...à không! Tôi quên mất rằng, cô từng là con dâu của tôi đó!
Cô ngập ngừng khó hiểu, nhưng vẫn mặc kệ:
- Phong lão phu nhân nói gì cũng được! Nhưng sao con tôi lại ở chỗ bà chứ? Có phải nó đi lạc rồi gặp được bà không? Bà có thể...mang nó về giúp tôi được không?
Nghe câu nói kia, bà ta liền cười ha hả:
- Cô ngây thơ thật đó! Hahaha...
- Ý bà là sao?
Bà ta ngồi lại ngay ngắn, giọng nói trở nên uy Hi*p vạn phần:
- Kỳ Niệm là do tôi bắt cóc! Muốn cứu con bé, sáng mai hãy đến khu rừng phía Đông thành phố để gặp tôi.
Cô run rẩy, hai chân quỵ xuống:
- Phong lão phu nhân! Sao có thể....?
- Sao lại không thể?
Bà cười khinh bỉ:
- Con dâu ngoan của mẹ! Lần này con quay về Phong Gia, còn mang theo một đứa con. Cơ mà nó không phải con ruột, hà cớ gì con phải lo lắng như vậy?
"..."
Cô im lặng, cố gắng không cho tiếng khóc lọt vào điện thoại. Bà ta tiếp tục hách dịch, phóng tầm mắt sang đứa trẻ đã ngất gần đó:
- Bắt đứa trẻ này, tôi có một vài điều kiện muốn nói với cô. Hãy nhớ rằng, sáng mai mà cô không tới, đứa trẻ này sẽ đi tong! Đừng lo lắng! Những điều kiện mà tôi đưa ra chắc chắn có lợi cho cô. Cô phải hứa với tôi một chuyện, không được để cho bất cứ ai biết chuyện này, kể cả cảnh sát. Chỉ cần để tôi phát hiện, Kỳ Niệm...
Cô hoảng hốt nhận lời, nước mắt rơi như mưa.
Phong lão phu nhân hí hửng tắt máy. Lần này, mọi chuyện nhất định sẽ thành công!
Kỳ Nhiên! Mày đừng mong có thể chen chân vào Phong Gia một lần nữa!