Sau mấy tuần không trở lại biệt thự của Tiểu Phong làm việc nhưng Tiểu Phàm vẫn không thấy gì lạ lẫm.
Nó chẳng dễ dàng gì để cô quên được thời gian ở đây với cả còn tới gần 1 năm nữa cô mới hết thời hạn của cái hợp đồng kia nên có muốn hay không thì cô cũng vẫn phải nhớ nó.
Như thường lệ cô loay hoay mang đống dụng cụ vệ sinh từ dưới nhà kho lên chuẩn bị dọn dẹp.
Đồ được cô đem từ trong ra để một góc chuẩn bị bắt tay vào làm việc thì Tiểu Phong từ trong nhà đi ra nói một câu xanh rờn:
“Hôm nay không cần dọn dẹp.”
“Sao lại vậy?”
Tiểu Phàm khó hiểu, đứng đó nhìn anh như muốn tìm lời giải thích hợp lý.
Tiểu Phong lười phải nói với cô nên để cô lại bên ngoài với dấu hỏi chấm đầy đầu mà đi lên lầu.
Cho đến khi quản gia Âu thông báo hôm nay đã có người tới dọn dẹp thì cô mới hậm hực cất đồ trở lại:
“Tên đáng ghét! Biết là có người dọn dẹp sao không nói sớm làm mình phải vác đống đồ này từ nhà kho lên đây.”
Tiểu Phàm vừa ôm đồ trở lại nhà kho vừa lẩm bẩm suốt dọc đường đi.
Lấy lại tinh thần cô đi vào trong bếp lục lọi nguyên liệu nấu ăn thành một núi nhỏ trên mặt bàn bếp lát đá hoa cương tinh xảo.
Hôm nay cô không có thực đơn lên sẵn nên chẳng biết phải nấu gì.
Cô thái rau củ không mục đích thành đủ loại hình dạng.
Hay làm món rau củ hầm thịt.
May mà hôm trước cô rảnh rỗi xuống phụ bếp cho mẫu thân đại nhân nên học lỏm được một chút cách làm.
Dù là đã khôi phục nhưng khi nãy mang vác đồ mà cô cảm thấy có chút nhói cánh tay, đặc biệt là cẳng chân.
Tiểu Phong đứng tựa lưng ở cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn Tiểu Phàm.
Nhìn cô thái mà nhăn cả mày lại vì đau, anh suy nghĩ một chút rồi đi vào luồn tay dưới nách cô, cứ thế nhấc bổng cả người cô lên đưa ra ngoài:
“Này anh làm cái gì vậy? Tôi còn đang nấu ăn mà.” – Tiểu Phàm hét lên thất thanh.
“Chú Âu chuẩn bị bữa tối.” – Đoạn vừa nói anh vừa đặt cô xuống dưới ghế ngoài bàn ăn – “Ngồi yên.
Đây là mệnh lệnh.”
“Vâng thưa thiếu gia.
Bữa tối sẽ có ngay cho cậu.”
Quản gia Âu cúi người nhận lệnh rồi đi vào trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Phàm đột nhiên không phải làm việc mà sinh ra lo lắng, cô đây là bị bóc lột nhiều lần mới thấy có chút không quen như vậy.
Việc của cô cũng chỉ có dọn dẹp và nấu nướng bây giờ tất cả đều đã được làm hết.
Rốt cuộc anh nhắc cô đến làm việc để làm gì?
Thấy việc suy nghĩ những vấn đề này không có ích gì cô cũng không bận tâm thêm.
Gần một tiếng thì một bàn ăn thịnh soạn được quản gia Âu chuẩn bị một cách thần tốc xuất hiện.
Có đủ loại đồ ăn, mỹ vị trang trí tỉ mỉ, cầu kì và công phu như các món ăn trong nhà hàng sang trọng:
“Thiếu gia mời cậu dùng bữa tối.”
“Chú lui ra đi.” – Tiểu Phong không nhìn đến ông mà lấy đ ĩa thịt bò gần nhất bắt đầu cắt nhỏ.
“Vâng thưa thiếu gia.”
Cơn đói của Tiểu Phàm nhanh chóng ập tới.
Bụng cô réo lên từng hồi kháng nghị.
Hai chữ đồ ăn viết lên trên mặt cô rõ ràng vậy mà Tiểu Phong làm như không nghe thấy được tiếng lòng của cô vẫn chậm rì rì cắt nhỏ miếng thịt bò với phong thái vương giả.
Đây rõ ràng là tra tấn tinh thần!
"Cạch...! cạch" tiếng chiếc đ ĩa sứ va chạm vào mặt bàn thủy tinh vang lên.
Đ ĩa thịt bò được cắt nhỏ thành từng miếng vuông vức, đều tăm tắp đưa tới trước mặt Tiểu Phàm:
“Đây là có ý gì?”- Cô lên tiếng thắc mắc.
“Của cô.
Tôi không phải là người thích ngược đãi người bệnh.” – Anh giải thích.
Tiểu Phàm thụ sủng nhược kinh.
Được thiếu gia họ Lục người người ngưỡng mộ cắt thịt cho ăn cô nên vui hay nên thấy sợ hãi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tay cô vẫn gắp lia lịa từng miếng thịt bỏ vào miệng nhai rồi cảm thán:
“Ưm.
Thật ngon.”
“Vậy sao? Tôi thấy món đó cô làm lúc trước hợp khẩu vị tôi hơn.”
Tiểu Phong nói đồng thời bỏ dao dĩa xuống kết thúc bữa tối của mình dù chưa ăn được bao nhiêu.
Tiểu Phàm nghe xong suýt nữa thì sặc nước miếng.
Miếng thịt bò bóng đêm lần trước cô làm đem so với miếng thịt bò chuẩn nhà hàng của quản gia Âu thì cô thua xa cả trăm cây số.
Cô thấy không chỉ tính khí của anh bất thường mà khẩu vị của anh cũng có vấn đề luôn rồi.
Ba mươi phút sau
“Phù! No ૮ɦếƭ mất.”
Tiểu Phàm ngả lưng ra sau ghế, xoa cái bụng căng tròn của mình sau khi cố gắng nhét hết thức ăn trên bàn vào trong đó.
Bàn ăn này là của Tiểu Phong nhưng anh cũng đâu có ăn nên cô là đang tránh lãng phí lương thực.
Các món ăn đều rất ngon khiến cô không thể kiềm chế được sức ăn của mình thành ra ăn quá nhiều nên bây giờ cô mới thấy tức bụng, muốn đi đâu đó cho tiêu bớt:
“Tôi ra ngoài đi dạo chút anh có chuyện gì thì gọi tôi nha.”
Cô quay về phía Tiểu Phong đang ngồi xin phép trước khi ra ngoài vườn hoa tản bộ.
Cô chỉ đi loanh quanh ở gần đây tránh để bị lạc như lần trước.
Đây chắc là lần đầu cô rảnh rỗi mà đi ngắm quang cảnh xung quanh đây chứ những lần cô tới chỉ biết làm việc cho nhanh để về.
Trời lạnh thật đó! Cô hà hơi vào hai bàn tay đã lạnh cóng của mình mà than lạnh.
Ngẩng mặt lên cao nhìn bầu trời tối đen không có lấy một ngôi sao nào.
Tiểu Phàm dần hiện trong suy nghĩ vẩn vơ về khoảng thời gian đầy biến động từ khi Tiểu Phong xuất hiện trong cuộc đời cô.
Có rất nhiều thứ xảy ra, mặc dù cô lại không hay nhớ tiểu tiết nhưng những hình ảnh xảy ra giữa cô và anh lại cứ hiện rõ từng mảng rõ ràng một trong trí nhớ của cô lúc này.
Không biết ra sao mà cô thấy thích cảm giác này, nói đúng hơn cô thích cảm giác an toàn khi ở gần anh.
Cảm xúc đó là gì cô không biết chắc, cô chỉ rõ là thích mà thôi!
Tiểu Phàm thở một hơi như đưa tâm trạng của mình đang trầm xuống trở ban đầu.
Làn hơi thở ra gặp lạnh nhanh chóng hóa thành làn khói mờ ảo.
Xuyên qua làn hơi mỏng manh cô thấy bóng dáng Hàn Kì ở phía xa xa đang nhìn về phía cô.
Tim cô lộp bộp rơi xuống.
Sao anh lại ở đây?