Phòng ăn yên tĩnh, tĩnh đến mức tiếng va chạm rất nhỏ của bát đũa cũng nghe được rõ ràng.
Trên bàn bày đặt vài món đơn giản, Hải Lam im lặng gắp thức ăn, cố gắng nhịn lại nhẫn, rốt cuộc cũng không chịu được.
_Ách… Anh… không đói à?
Từ sáng chạy ngược chạy xuôi, còn vì bận tâm lớp trang điểm mà không dám ăn nhiều, bụng cô đã sớm kêu réo. Theo lý mà nói Đình Phong hẳn cũng không khá hơn bao nhiêu, vậy mà nãy đến giờ anh chưa từng động đũa, chỉ nhìn chằm chằm khiến cả người cô đều không được tự nhiên.
_Đói. – Ánh mắt anh chợt lóe, giọng nói khàn khàn, ẩn ẩn mang theo áp lực.
_Vậy sao anh không ăn?
_Ừ, đợi em ăn rồi anh sẽ ăn.
Không hiểu sao lúc nghe anh nói lời này, Hải Lam tự dưng lại rùng mình. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy cách anh nhìn mình là lạ, hệt như kiểu báo săn đang theo dõi con mồi, chỉ cần nó lơ đễnh là lập tức nhào lên. Nhưng mà, cô cũng đâu phải thức ăn!
Trong bầu không khí đè nén, cô qua loa dùng xong bữa cơm, vừa định đứng lên thu thập bát đũa thì bị anh ngăn lại.
_Em ăn no sao? – Khi nói chuyện, anh đứng bên cạnh cô, hơi thở không biết cố ý hay vô tình phất qua tai cô, ngưa ngứa. Hải Lam không khỏi co rụt lại.
_Anh… tránh ra đi, em phải cất dọn!
Dễ dàng gạt bỏ bàn tay yếu ớt không khác nào đang “đuổi muỗi”, thân thể anh cơ hồ dán sát vào người cô, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm.
_Không cần, để mai người giúp việc đến làm… Hải Lam, em ăn no sao?
Cô bỗng sợ run, dường như hiểu được nghĩa khác trong câu hỏi của anh, phút chốc quẫn bách đỏ mặt. Lập tức cô đẩy anh ra, luống cuống chạy vào phòng vệ sinh.
_Em… Em đi tắm!
Đình Phong buồn cười nhìn cô chạy trối ૮ɦếƭ. Nếu anh nhớ không lầm, chẳng phải cô đã tắm rồi sao? Bất giác khóe môi lại cong lên. Ừm, không sao, dù gì vẫn còn cả đêm, anh cũng không vội.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hải Lam thở gấp dựa vào cửa phòng, cảm giác tim mình sắp đập ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Cô không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, hồi hộp, khẩn trương, cùng một ít sợ hãi…
Đứng dưới vòi nước lạnh, những mong làm cho đầu óc thêm tỉnh táo. Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rì rì lau người, thay quần áo. Lại tần ngần mất một lúc, cô mới hít sâu, mở cửa rồi dè dặt thò đầu ra ngoài.
Phòng ngủ quá mức yên ắng, Hải Lam tò mò, rón rén đi đến trước giường, lại phát hiện anh nằm bất động, hô hấp vững vàng, tựa hồ đang ngủ say. Cô không tiếng động thở ra nhẹ nhõm, lại không tránh khỏi có chút mất mát.
Lẳng lặng ngắm anh trong chốc lát, cô mới cẩn thận bước qua người anh để lên giường, không ngờ vừa qua được một chân thì eo bị tóm chặt. Tiếp đó là 180 độ xoay tròn, đến khi phục hồi tinh thần, cô đã bị anh đè dưới thân.
_Anh… Không phải anh ngủ rồi sao? – Hải Lam lúng túng quay mặt đi, không dám đối diện ánh mắt nóng rực mang đầy tính xâm lược của anh.
_Em nghĩ hôm nay… tôi có thể ngủ được sao?
Đình Phong bật cười, từ từ cúi xuống thổi khí vào tai cô, nhìn nó đỏ bừng rồi run lên, dứt khoát ngậm lấy bắt đầu liếm cắn. Hải Lam chỉ thấy đầu “oanh” một tiếng, một dòng điện kì dị len lỏi toàn thân, cơ thể không ức chế được run rẩy.
_Đừng cắn.
Môi anh dời đến môi cô, thành công giải thoát nó khỏi bị tàn phá. Đình Phong đầu tiên là thăm dò, ʍúŧ nhẹ, cuối cùng xâm nhập, càn quét trong miệng cô. Nụ hôn từ dịu dàng chuyển dần sang hôn sâu. Bàn tay anh cũng không nhàn rỗi di chuyển trên người cô, dần bỏ đi trói buộc giữa hai người.
Hải Lam đang bị hôn đến choáng váng, bỗng cảm giác trước иgự¢ chợt lạnh, nháy mắt lại thanh tỉnh. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt nóng bỏng, cô khẩn trương nắm chặt ga trải giường, cả người đều trở nên cứng ngắc. Anh ôn nhu vỗ về trấn an cô, nhẹ giọng dỗ dành.
_Ngoan, thả lỏng.
Từng giọt mồ hôi không ngừng rơi, cực độ khát vọng khiến cơ bắp anh căng thẳng. Đình Phong có chút cuồng nhiệt mà vội vàng hôn khắp cơ thể cô, lần lượt hạ xuống từng dấu ấn thuộc loại chính mình. Rốt cuộc… cũng chờ tới ngày này… Cô là của anh, hoàn toàn thuộc về anh.
_Lam, anh yêu em.
Hải Lam mở hai mắt sương mù, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, trong lòng một mảnh mềm mại. Bất chợt cô rướn người, khẽ đặt môi mình vào môi anh, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, lại đủ để anh nghe thấy.
_Em cũng yêu anh.
Đình Phong sững sờ, tiếp theo kích động ôm chầm lấy cô. Vẫn nghĩ với tính cách Hải Lam, có lẽ cả đời anh chẳng thể nghe được câu nói đó, không ngờ…
_Hải Lam… Hải Lam… Hải Lam…
Mười ngón tay nhẹ nhàng giao nắm, thân thể lẫn linh hồn kết hợp cùng một chỗ.
Một năm sau.
Đình Phong cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế trước cửa nhà, khẽ hôn cô một chút rồi mới đứng dậy.
_Chờ một lát, anh mang đồ ra xe. – Nói xong lại tất bật chạy đi.
Ngồi một bên, Đình Ngọc ân cần rót nước cho cô.
_Chị dâu, uống nước đi
Đúng lúc cũng hơi khát, Hải Lam cười cười tiếp nhận cốc.
_Ừm, cám ơn em.
Màu vàng nhàn nhạt phủ lên người cô, tạo nên một vùng sáng lấp lánh. Hải Lam lơ đãng vuốt ve bụng, trong mắt đầy dịu dàng cùng yêu thương. Không biết đã bao lâu, Đình Ngọc tò mò hỏi.
_Chị Lam, hạnh phúc như vậy, có khi nào chị hối hận đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian không?
Chuyện của anh trai, cô cũng biết ít nhiều. Từ vụ vì câu nói vu vơ của chị mà chờ mười năm, đến việc anh lo lắng mà ép buộc Uyển Vy làm “gián điệp nội bộ”, rồi sứt đầu mẻ trán theo đuổi… Cô dám cam đoan mức độ si tình của anh Phong — không đứng thứ hai cũng đứng thứ nhất. Vậy mà không hiểu tại sao một người hoàn hảo như anh mà ban đầu vẫn bị từ chối, đáng lẽ họ đã có thể bên nhau sớm hơn.
Dõi theo bóng anh bận rộn, vẻ mặt cô bỗng trở nên nhu hòa. Kí ức trở về nhiều năm trước, cậu bé ngang ngạnh nhét hoa hồng vào cặp cô, còn cường điệu đó chỉ là quà mùng 8 tháng 3… Bằng lăng tím… Rung động đầu đời dưới tàng cây…
Quá khứ đã qua, nếu nói không tiếc là nói dối, chỉ là –
_So với việc nuối tiếc những gì đã qua, chẳng bằng nắm chặt lấy hạnh phúc hiện tại.
Sâu muốn thành bướm thì phải phá kén, muốn kết quả thì phải ra hoa, mọi sự việc đều cần một quá trình. Nếu cô chấp nhận anh ngay từ đầu, làm sao biết được anh yêu cô nhiều bao nhiêu? Vậy nên cô nuối tiếc, nhưng không hối hận.
Nhìn bóng hai người dựa vào nhau dần đi xa, Đình Ngọc không khỏi vừa ghen tị vừa hâm mộ. Ba và mẹ… Anh trai và chị dâu… Đến bao giờ, cô mới tìm được một tình yêu như thế?
Hướng về phía bầu trời xanh thăm thẳm, cô lại thoáng mỉm cười. Có lẽ… Vào một ngày nào đó…