Yêu Em, Chờ Em - Chương 17

Tác giả: Tịnh Linh

Ánh mắt Trịnh Duy hơi đổi, chợt lóe tia trêu tức nhìn anh.
_Đau lòng? Hay tội nghiệp cô ta? Hoặc là… lo sợ Hải Lam biết được sẽ oán trách cậu?
Đình Phong thở sâu, gắng bình ổn hô hấp, bàn tay hết nắm chặt lại buông. Trong lòng không phải không có một tia bất an, lại vẫn không chịu thừa nhận.
_Hừ, đừng quên người bày trò là cậu, cùng lắm tôi chỉ là biết mà không nói thôi, cho dù ghi hận cũng phải ghi hận cậu chứ không phải tôi! Về sau nhỡ gặp rắc rối cũng đừng than phiền chỗ tôi!
Nói xong anh đứng dậy khoác áo khoác đi ra ngoài.
_Cậu định đi đâu?
_Ngồi đây nhìn bản mặt cậu thà tôi về tìm Hải Lam của tôi còn hơn!
_Trọng sắc khinh bạn!
_Chắc cậu thì không? Chẳng qua người nào đó không ở nhà, thấy cô đơn nên mới thèm nghĩ đến tôi… Được rồi, không nói nữa, tôi về đây.
Trịnh Duy ngồi trong góc tối, thật lâu không nói lời nào. Trông thấy cốc nước trên bàn, anh bỗng cầm lên nắm trong tay, một lúc sau, đột ngột dùng sức.
Xoảng!
Dòng máu đỏ tươi theo kẽ tay chảy xuống, thấm đẫm khăn trải bàn màu trắng.
_Cô đơn sao? – Khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai, lòng bàn tay găm đầy mảnh thủy tinh, anh lại giống như không cảm giác được đau đớn…
*****
_Cô đã nghe tin gì chưa? Tổng tài sắp đính hôn rồi!
_Sao cơ? Khụ… Tổng giám đốc… không thích phụ nữ cơ mà? – Nửa câu sau cố tình đè thấp, âm lượng cực nhỏ.
_Suỵt, còn nói lung tung? Cô muốn mất việc à?
_Không phải đau lòng vì giám đốc Phong có người yêu… nên mới vội vã kết hôn đó chứ?
_Chắc là không, cũng lâu rồi còn gì. Với lại, nghe nói hôn thê tổng giám đốc không chỉ bộ dạng đẹp, gia đình còn rất quyền thế. Nếu thật tổng tài… Làm sao họ dám gả con gái đi?
_Ừ, có lý. Người thừa kế duy nhất tập đoàn Hoàng Ân đâu phải người bình thường có thể so sánh?

Hải Lam nhàm chán ăn nốt bữa trưa, bỏ mặc ngoài tai những lời bàn tán. Thật là, không hiểu bình luận sau lưng đời tư người khác có gì thú vị? Với cô chỉ có người thân hoặc bạn bè mới là vấn đề cô quan tâm, còn lại hết thảy cuộc sống kẻ khác đều không liên quan. Bảo cô vô tâm cũng được, bảo cô lạnh nhạt cũng được, nếu ngay cả người xung quanh cũng không thể bảo vệ, làm sao còn khả năng đi giúp đỡ ai?
Dù sao hiện giờ cô băn khoăn nhất vẫn là Tịnh Yên. Hôm qua cô ấy nói toàn những điều kì quái làm cô lo lắng không thôi. Cô hiểu Tịnh Yên, bề ngoài tưởng chừng cởi mở, kì thực cố chấp giống cô, điều gì cũng để ở trong lòng. Nếu đã không muốn nói, kể cả ép hỏi thế nào cô ấy cũng không nói.
Nhưng không cần nghĩ cô vẫn có thể đoán được, khiến Tịnh Yên bận tâm, ngoại trừ hắn ta thì còn có thể là ai? Ngay từ lúc Tịnh Yên nói với cô họ gặp lại nhau, hắn còn đề nghị quay lại thì cô đã biết hắn ta không có ý tốt gì rồi. Song kì lạ là, ban đầu rõ ràng cô ấy đã cự tuyệt, không hiểu sao sau lại dọn đến sống với hắn. Giả sử là cô, chắc chắn không thể làm nổi như thế, cố ý để người yêu hiểu lầm rồi ôm đau khổ một mình. Chẳng bằng cứ nói hết ra xong ôm đồ trốn đi còn hơn.
_Nghĩ gì mà chú tâm vậy?
Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc.
_Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.
_Nghĩ gì mà chú tâm vậy?
Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc.
_Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.
Đình Phong thoáng sửng sốt, nhận ra cô không phải đang nói đùa, nhất thời khẽ cười, lại làm bộ thở dài.
_Vậy không còn cách nào, em đành phải bên anh cả đời thôi.
Hàng mi cô nhẹ run rẩy, mau chóng rủ xuống giấu đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. Cả đời… lâu lắm…
_Nói đi, em sao vậy?
Xem cô vừa ngơ ngác lại kinh ngạc, anh chợt bật cười.
_Không cần hỏi anh làm sao biết, đĩa cơm bị em chọc vữa cả rồi. Có gì cứ nói cho anh, biết đâu anh lại giúp được thì sao?
Hải Lam cúi xuống mới thấy, suất cơm của mình đã bị trộn không còn nhìn ra món nào cùng món nào, đơn giản cũng buông đũa. Cô cắn cắn môi, phân vân hồi lâu, thình lình toát ra một câu.
_Đàn ông…đều thích sống chung mà không kết hôn sao?
Đình Phong ho khan, cân nhắc cô hỏi câu này có dụng ý gì. Theo phản ứng lần trước của cô, chắc chắn không phải là nhắc nhở anh, xem ra là hỏi cho người khác.
_Không hẳn, trừ khi anh ta không có định nghiêm túc. Bạn em có ai ở vào hoàn cảnh đó sao? – Tính ra bạn bè cô cũng không nhiều, nếu anh đoán không sai…
_Là Tịnh Yên. Cô gái sống cùng em lúc trước, anh nhớ không?
Quả nhiên, người phụ nữ này đúng là vô liêm sỉ!
_Cô ta than phiền với em? – Giọng anh chợt lạnh vài phần, đáng tiếc cô không nhận ra.
_Không phải, cô ấy nói họ sắp kết thúc rồi.
Nghĩa là sao? Không lẽ đã tìm được mục tiêu mới béo bở hơn? Hừ, lòng tham quá lớn, cô ta sẽ không sợ vỡ bụng mà ૮ɦếƭ sao?
_Thật ra Tịnh Yên rất tội nghiệp, anh biết không, cô ấy…
_Hải Lam, em biết về cô ta bao nhiêu?
Cô nghi hoặc nhìn anh.
_Ngộ nhỡ tất cả những lời cô ta nói đều là bịa đặt, ngộ nhỡ cô ta không như bề ngoài em vẫn thấy thì sao?
_Đình Phong! – Cô cắt đứt anh. – Tịnh Yên như em gái em, em không mong nghe ai nói xấu em gái mình. Bọn em quen biết ba năm, cô ấy làm người thế nào, em biết rõ nhất. Trái lại anh, mới gặp Tịnh Yên một lần, vì sao phải thành kiến với cô ấy như vậy? Không lẽ hai người trước kia từng xảy ra hiểu lầm?
Anh tránh ánh mắt tìm tòi của cô, vội lấp liếm để che giấu.
_Không có gì, anh chỉ lo em bị lừa gạt thôi. Nhưng em đã nói hiểu rõ cô ấy thì anh an tâm rồi.
Cô vẫn cảm thấy anh hơi kì lạ, song còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đình Phong đã thúc giục cô trở về. Đi đến trước thang máy, đột nhiên anh quay đầu hỏi cô.
_Giữa anh và Tịnh Yên, em tin tưởng ai hơn?
Hải Lam sửng sốt, đắn đo một lát vẫn không thể tìm được đáp án, song còn để ý chuyện vừa nãy nên cố ý nói.
_Tịnh Yên. – Ít nhất cô ấy cũng luôn nói tốt về anh.
Lồng иgự¢ Đình Phong như bị ngăn chặn, vừa hậm hực vừa ghen tị, lại không thể phát tác. Cũng chẳng trách được ai, ai bảo anh hỏi vấn đề thiếu dinh dưỡng này? Nếu đổi lại cô hỏi anh tin tưởng cô hay Trịnh Duy, anh cũng khó xử vậy thôi. Chỉ là buồn bực tích tụ, không phải một chốc là có thể tiêu tan.
Lại là một tuần trôi qua, bàn tán trong công ty về lễ đính hôn tổng giám đốc cũng càng lúc càng nhiều. Có người tranh thủ chuẩn bị quà biếu, có người tranh thủ nịnh nọt, có người hi vọng tại buổi tiệc quen biết nhiều người giàu có… Còn riêng Hải Lam vẫn dửng dưng, một bộ tất cả không dính dáng tới mình.
Đối cô mà nói, Trịnh Duy chẳng qua là ông chủ, cho dù có thêm tầng quan hệ là bạn Đình Phong, cùng lắm chỉ như quan hệ hàng xóm xa với người nổi tiếng. Anh ta kết hay không kết hôn, với cô đều không sao cả, cô chỉ cần làm tốt bổn phận bản thân là tốt rồi…
_Anh sẽ dự lễ đính hôn…tổng giám đốc sao?
Đình Phong sợ run một lát, bàn tay nắm vô lăng thoáng siết chặt.
_Ừm, thứ sáu tuần sau em rảnh không? Có muốn đi cùng anh?
Cô hơi trầm ngâm, giống như đang tự hỏi. Anh lại vờ vô tình tiếp lời.
_Nghe nói cậu ta dự định thuê một tầng của khách sạn năm sao, còn mời rất nhiều những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh, ngoài ra tất cả nhân viên công ty cũng có thể tham dự, không kể họ hàng hai bên gia đình… Anh đoán chắc cũng phải lên đến vài trăm người.
Quả nhiên, Hải Lam nghe vậy liền rùng mình, lập tức lắc đầu.
_Em không đi! – Nói xong cô lại ngập ngừng, do dự hỏi. – Nhưng mà…không đi có sao không?
Anh khẽ cười, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ xoa nhẹ má cô một chút.
_Không sao, loại yến hội đó thật ra cũng rất nhàm chán. Em đã không muốn thì không cần phải đi.
Kì thật trong lòng anh lại nhẹ nhàng thở ra. Dựa vào biểu tình của cô đến xem, có lẽ cô ta vẫn chưa nói gì với cô. Theo bản năng, anh cũng không muốn cô biết chuyện giữa Tịnh Yên và Trịnh Duy. Khó khăn lắm hai người mới hòa hợp được như hiện giờ, anh không nghĩ lại xuất hiện vết rách giữa họ.
Trịnh Duy là bạn anh, anh không thể ngăn cậu ta trả thù. Điều duy nhất anh làm được chỉ là hạn chế hậu quả đến mức thấp nhất, không để cho cô cũng bị cuốn vào.
_Bạn anh… thực sự yêu cô tiểu thư kia sao? – Không hiểu tại sao, rõ ràng mọi chuyện không liên quan đến mình, cô vẫn không nhịn được hỏi.
Đình Phong trầm mặc, thật lâu mới thở dài.
_Đó là lựa chọn của cậu ta.
Con người, sẽ vì lựa chọn của mình mà trả giá. Mặc dù Trịnh Duy luôn miệng nói hận Tịnh Yên, luôn miệng nói muốn báo thù, nhưng nếu đã không yêu, làm sao có hận? Chỉ sợ đến khi nhận ra điều đó, người đau khổ nhất, cuối cùng vẫn là cậu ta.
_Thôi không bàn chuyện này nữa, tối nay anh muốn ăn canh cá nấu me!
Hải Lam bật cười, không tiếp tục truy hỏi nữa, dẫu sao cô chẳng phải thực sự quan tâm.
Song cô không để ý là, lúc cô quay đầu đi, khóe môi Đình Phong cũng dần hạ xuống.
Xoảng!
Chiếc đĩa bị ᴆụng phải rơi xuống vỡ tan. Hải Lam cúi xuống nhặt, lại bị mảnh vỡ vô tình cắt qua ngón tay, đau nhói. Vết cắt từ màu trắng bệch ban đầu chuyển dần sang đỏ, giọt máu chói mắt lặng lẽ nhỏ trên nền nhà. Cô phản xạ đưa ngón tay lên ʍúŧ, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất an.
Hôm nay, là ngày thứ sáu.
Ngoài trời đang mưa, từng hạt lất phất vương trên cửa sổ, tích tụ thành giọt rồi lăn xuống. Mưa phùn… thường khiến người ta trở nên ưu thương.
Cô nhìn quanh phòng bếp, bất giác cảm thấy trống trải. Mọi khi vào giờ này, bọn họ thường dùng bữa tối, anh sẽ kể toàn chuyện linh tinh chọc cho cô cười, sau đó sẽ giành việc rửa bát. Thật kì lạ là một người vụng về nấu nướng, đến khi rửa bát lại cực kì thành thạo, cô còn hỏi đùa trước kia có phải anh từng đi rửa bát thuê…
Chợt cô tự gõ vào đầu, thầm mắng chính mình vô dụng. Chẳng qua chỉ là một buổi tối, cô có cần lúc nào cũng nghĩ đến anh vậy không?
Đứng dậy muốn tìm mì gói ăn tạm cho đỡ đói, Hải Lam mới sực nhớ anh đã mang hết mì nhà cô đi rồi. Cô không khỏi thở dài, mặc thêm áo khoác rồi cầm ô bước ra ngoài.
Gió lạnh đập vào mặt mà đến, mang theo bụi mưa ẩm ướt. Cửa hàng gần chung cư không ngoài dự đoán đã đóng cửa, cô đành phải đi bộ xa hơn tới siêu thị ở khu phố bên cạnh. Trên vỉa hè, từng người lướt qua nhau, qua kẽ hở của đám người, đột nhiên cô liếc thấy một bóng dáng thân quen. Theo khoảng cách càng lúc càng rút lại gần, cô biết chắc mình không hề nhìn lầm.
Là Tịnh Yên!
Trông cô thật khác với khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cùng lối ăn mặc sang trọng, nhưng Hải Lam chú ý không phải điều đó, mà là biểu tình của cô! Nói sao nhỉ? Nhàn nhạt mất mát mà lạnh nhạt, luyến tiếc mà cô đơn. Hải Lam đang định gọi cô lại, Tịnh Yên đã bước lên chiếc ô tô màu đen.
Kể từ lần trước gặp mặt, cô luôn lo lắng không yên, song vẫn chưa có cơ hội gặp lại. Lần này dù thế nào, cô nhất định phải tìm hiểu là chuyện gì xảy ra!
Đúng lúc một chiếc taxi vừa vặn dừng lại, Hải Lam mau chóng bắt xe, vội vã ra lệnh cho tài xế.
_Nhanh, đuổi theo chiếc xe màu đen phía trước!
Nghe ra khẩn cấp trong giọng cô, lái xe cũng không trì hoãn, lập tức đạp chân ga phóng đi. Khi đã được một đoạn, anh ta mới tò mò hỏi.
_Cô đuổi theo ai vậy? Không phải bắt chồng ngoại tình chứ? – Gần đây trong giới bọn họ cũng gặp phải vài vụ như vậy.
Hải Lam mím môi, thuận miệng đáp.
_Không, là bạn tôi.
_Cô theo dõi bạn mình để làm gì? – Không lẽ là người chồng đi ngoại tình với bạn của vợ? Oa, quá phấn khích rồi!
_Còn anh biết nhiều thế để làm gì? – Cô thoáng nhíu mày, phút chốc lại khôi phục vẻ lãnh đạm hàng ngày. Thấy thế anh ta đành cười trừ, cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Nửa tiếng sau, xe họ dừng lại trước cửa khách sạn Hoàng Gia. Hải Lam xuống xe, đưa một trăm nghìn cho tài xế xong không quay đầu lại chạy đi, bỏ mặc sau lưng lời kêu gọi của anh ta.
Tuy nhiên vừa bước vào, vì cách ăn mặc không phù hợp mà cô bị chặn ở cửa. Chờ khi cô mất công giải thích xong xuôi, thân ảnh Tịnh Yên cũng biến mất rồi. Cô không bỏ cuộc tiếp tục không mục đích tìm kiếm, nhẫn nại gõ cửa từng phòng, rốt cuộc cũng đến được tầng ba.
Đây là bữa tiệc lớn, rất đông người tham dự, nhưng giờ phút này tất cả đều yên lặng tụ tập nơi trung tâm của căn phòng. Hải Lam khó khăn len qua “bức tường” người, bỗng dưng lại nghe được một thanh âm quen thuộc.
_Vậy theo anh, thế nào là đủ?
_Hừ, trừ khi… cô quỳ trước mặt tôi!
_Duy, cậu…
Chợt có tiếng hút khí vang lên xung quanh, Hải Lam đang khó hiểu thì khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi kinh hãi hét lên.
_Tịnh Yên!!!
Gần như không kịp suy nghĩ, cô đã bổ nhào vào người Tịnh Yên, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy.
_Em đang làm cái gì? Mau đứng lên!
Tịnh Yên khẽ mỉm cười trấn an cô, chậm rãi đứng thẳng. Đến khi hướng về phía Trịnh Duy, tươi cười dần phai nhạt, đáy mắt cô chỉ còn lại bình thản.
_Trịnh tổng, từ giờ trở đi, chúng ta — không ai nợ ai.
Nói xong cô dứt khoát quay người rời đi, đám đông tự động rẽ thành đôi. Hải Lam cũng bất chấp cái nhìn kì dị những người khác, vội vàng theo ra thang máy, ngăn trở đường đi của cô.
_Làm sao vậy? Tịnh Yên! Nói cho chị biết đi, có phải là anh ta? Anh ta bắt nạt em sao?
Tịnh Yên khẽ thở dài, đặt tay lên vai cô.
_Em không sao… Chị Lam, có thể để em một mình được không?
ô siết chặt tay, đợi cho thang máy đóng lại mới trở về bữa tiệc. Không, giờ nó không còn là “tiệc” nữa, mà giống một trò khôi hài hơn. Sau mọi chuyện đã xảy ra, chẳng ai bảo ai, tất cả đều lặng lẽ rút lui. Hải Lam lướt qua đám người, trực tiếp đối diện Đình Phong cùng Trịnh Duy.
_Anh biết trước rồi phải không? – Cô hỏi Đình Phong.
Anh né tránh tầm mắt cô, trầm mặc xem như trả lời. Thân thể Hải Lam hơi lung lay, có chút đứng không vững. Nghĩ đến một loại khả năng, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân.
_Như vậy, trong chuyện này…anh cũng có tham dự?
Đình Phong muốn giải thích, rốt cuộc lại không nói nên lời. Đúng vậy, anh biết chuyện này từ đầu, hơn nữa cũng không có ngăn cản.
_Tiếp cận tôi cũng chỉ là một phần trong kế hoạch thôi? – Sắc mặt cô tái nhợt, Ⱡồ₦g иgự¢ đau như muốn nứt ra. Là giả sao? Tất cả hứa hẹn, tất cả thổ lộ… đều là giả!? Bởi vì muốn giúp Trịnh Duy, anh thật đúng là chuyện gì cũng dám làm?
_Không phải! – Lần này anh không hề do dự lập tức phủ nhận. Cô lại giống như không có nghe thấy, giọng nói vì kích động mà gắt lên.
_Tại sao? Tịnh Yên có lỗi gì? Vì sao các người đối xử với cô ấy như thế?
Đình Phong bất giác khó chịu, Tịnh Yên, Tịnh Yên, Tịnh Yên! Vì sao lúc nào cũng là Tịnh Yên? Cô tin Tịnh Yên hơn tin anh! Cho dù Tịnh Yên làm sai cô vẫn đứng về phía cô ta! Thậm chí vì một kẻ như cô ta mà trách móc anh!
_A? Không có lỗi? Hám tiền, bội bạc, vô liêm sỉ! Hôm nay đi đến bước này, cô ta bị như vậy cũng là xứng đáng!
Ào!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cảm giác một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đình Phong ngây ngẩn, không dám tin nhìn cô. Rượu từng giọt từ trên đầu chảy xuống, đắng ngắt, anh cũng quên lau.
Cô phẫn nộ nhìn anh, nghiến răng nhằn từng chữ.
_Đừng nhục mạ cô ấy! Anh không có tư cách!
Mặt anh xanh mét, từng sợi gân trên trán giật giật, lửa giận dồn nén như sắp bùng phát.
_Hải — Lam…
Cô lại không thèm để ý đến anh, mà quay sang chỉ thẳng vào Trịnh Duy. Hiện giờ với cô anh ta không phải tổng tài, cũng không phải người nắm giữ công việc cô đang làm, mà chẳng qua chỉ là một kẻ xấu xa làm tổn thương người bạn thân nhất của cô, không hơn.
_Trịnh Duy phải không? Anh là tên tồi tệ đần độn ngu xuẩn! Nhất định anh sẽ hối hận!
Quăng lại những lời này xong, Hải Lam tức giận bỏ đi. Đình Phong nhấc chân muốn đuổi theo, lại kéo không xuống mặt mũi, cuối cùng đành trơ mắt nhìn bóng cô mất hút.
_Xin lỗi, làm liên lụy cậu. – Trịnh Duy đứng cạnh đưa khăn giấy cho anh nhưng anh không tiếp.
_Trịnh Duy… Đây thật sự là kết quả cậu muốn sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc