Yêu Em, Chờ Em - Chương 04

Tác giả: Tịnh Linh

_Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha!
_Khụ! – Đình Phong tiếp tục ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô.
_Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc…
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
_Được rồi, tạm biệt.
Như vậy là đủ rồi, ít nhất anh cũng biết được cô chưa có ai. Hơn nữa còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn.
Đợi cho anh đi rồi, cô vẫn thấy Tịnh Yên đứng nguyên tại chỗ bèn nghi hoặc.
_Tịnh Yên, em quen anh ta à?
_Không, không quen!…- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. – Ngược lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha!
_Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nữa!
_A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi!

Đến khi cô quay đi, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Ánh mắt chợt đổi, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.
_Ha ha ha ha ha…
Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
_Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng!
_ Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao?
Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.
_Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần một câu là cậu không cười nổi nữa không?
_Phụt…Không tin, ha ha…
Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chữ.
_Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không?
Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đột ngột biến thành tiếng ho.
_Khụ! Khụ!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin.
_Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên.
_Ở đâu? – Trịnh Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình của anh.
_Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau.
Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lửa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh.
_Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn.
_Cậu vẫn chưa quên được sao? – Lại còn sai người điều tra!? Đình Phong bỗng thấy hơi hối hận. Thật ra anh vốn cũng không định nói ra, nếu không phải “ai đó” đã đùa cợt quá trớn…
_Quên!? Sau tất cả những gì cô ta “dành tặng” cho tôi? – Nói dễ hơn làm!
Nhìn vẻ chấp nhất của anh, Đình Phong bất đắc dĩ than.
_Thôi bỏ đi. Không phải bây giờ cậu cũng rất tốt sao, cần gì phải so đo những việc trong quá khứ?
Trịnh Duy khẽ nhếch mép cười lạnh.
_Sao có thể nói bỏ là bỏ? Như thế chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? – Ngừng một lát, anh giống như lại nghĩ đến cái gì. – Cậu nói…Cô ta và quản lý Lam là bạn!?
_Có lẽ.
_Vậy sao? – Ánh mắt anh bỗng lóe lên những tia kì dị. – Theo cậu, cách tốt nhất để trừng phạt một kẻ bạc tình là gì?
Biết nhau đã lâu, làm sao anh lại không hiểu cậu ta đang đánh chủ ý gì!? Phút chốc, giọng anh trầm xuống, ngữ điệu cũng lạnh như băng.
_Trịnh Duy, tôi không quan tâm cậu muốn đối với Tịnh Yên thế nào, nhưng — cấm cậu ᴆụng tới Hải Lam.
Không khí trầm trọng, áp lực một lúc lâu, đột nhiên Trịnh Duy bật cười, giọng điệu cũng trở nên vui đùa thoải mái.
_Ha ha, đừng nghiêm trọng thế chứ! Yên tâm đi, tôi cũng biết cái gì gọi là “vợ bạn tuyệt không thể ᴆụng.”
Hai hàng lông mày Đình Phong lúc này mới hơi giãn ra, khóe môi khẽ nhếch.
_Cậu biết vậy thì tốt. – Cho dù bất cứ ai, anh cũng tuyệt đối không để kẻ đó làm tổn thương đến cô mảy may, kể cả có là bạn thân nhất.
Trịnh Duy không nói gì, nhẹ lắc lư thứ chất lỏng trong ly rồi bỗng ngửa đầu uống cạn. Bề ngoài tuy vẫn giữ bộ dạng bất cần, nhưng không ai biết thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
*****
Trong phòng kế hoạch, tất cả nhân viên đều đang tập trung công tác.
Dù chỉ tiếp xúc với Đình Phong hơn nửa tháng, nhưng họ cũng phần nào hiểu được phong cách làm việc của anh. Anh có thể hay cười, anh có thể dễ tính, song trong công việc lại hoàn toàn nghiêm túc. Không những các phần việc tồn đọng trước kia được phân loại xử lý, mà năng suất làm việc của cả phòng cũng tăng lên đáng kể. Vậy nên ngoài sự ngưỡng mộ của nhân viên nữ, anh còn giành được cả sự kính nể của cấp dưới. Đến cả những tin đồn nhảm kiểu anh dựa vào quan hệ mà lên chức, cũng chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm.
Tuy nhiên, điều mà mọi người vẫn không hiểu là thái độ của anh với Hải Lam. Nói là ghét cô, anh lại chỉ riêng với cô “đặc biệt”, nói là thích cô, nhiều lúc anh lại làm khó dễ, giống như cố tình gây sự với cô. Điển hình như lúc này.
_Tôi muốn bản báo cáo thống kê tổng hợp trong ngày hôm nay, đây là tài liệu cô cần.
Nhìn đống tài liệu chất thành một tòa núi nhỏ trước mặt, suýt nữa cô đã mất khống chế mà hét to. Dù cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cô vẫn không khó để nghe ra sự bất mãn.
_Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổ viên tổ tôi đã làm rồi.
Hơn nữa bắt một quản lý đi làm một bản báo cáo thống kê, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu mà đi Gi*t gà.
_Nó vẫn thiếu khá nhiều dữ liệu, ngoài ra còn mắc một vài lỗi, tuy không lớn nhưng lại phạm vào những lỗi cơ bản. Đã là cấp dưới làm sai, cấp trên cũng phải có trách nhiệm, không phải sao?
Rõ ràng là anh cố ý bắt bẻ, vậy mà còn tỏ vẻ như là điều hiển nhiên. Báo cáo đó, cô cũng xem qua, nào có vấn đề gì? Càng nghĩ, Hải Lam càng tức giận, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào?
Mà bên cạnh, trông thấy biểu hiện của cô, mọi người xung quanh bắt đầu hào hứng ghé mắt lại đây. A, cuối cùng thì quản lý Lam của bọn họ cũng sắp “tức nước vỡ bờ”!
Tuy nhiên làm cho họ thất vọng là, bàn tay cô nắm chặt chỉ khẽ run lên một chút, tiếp đó cô hít sâu, cắn răng nhằn từng chữ.
_Được, tối nay tôi sẽ đưa cho anh.
Từ “tối nay” được cô đặc biệt nhấn mạnh. Dù bản báo cáo này tuy đơn giản, nhưng việc tập hợp số liệu cũng mất rất nhiều thời gian. Ngay cả lúc trước giao việc cho Uyển Vy, Hải Lam cũng gia hạn thời gian cho cô là hai ngày, mà giờ lại chỉ có một buổi chiều…Những ánh mắt đồng tình lại hướng về phía cô, trong lòng thì âm thầm bội phục khả năng nhẫn nhịn của Hải Lam. Nhưng họ không hề biết, cô chẳng qua chỉ là ghét phiền toái mà thôi. Đối phó với những kẻ mắc dịch, tức giận chỉ uổng phí khí lực chính mình, tốt nhất cứ coi anh ta như không khí là xong.
Thấy cô chốc lát đã lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí bỏ qua không thèm để ý đến anh, Đình Phong bỗng có cảm giác hẫng hụt tựa như đánh vào bông, bực bội không có chỗ phát quay bước đi.
Đợi khi bóng anh khuất sau cánh cửa văn phòng, Uyển Vy mới nhẹ giật ống tay áo Hải Lam.
_Chị Lam, để em làm lại cho…
Cô quay mặt sang, biểu tình tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng dịu đi không ít.
_Không sao, nếu để giám đốc anh ta biết thì không hay. Em cứ làm việc của mình đi.
Uyển Vy thấy cô nói thế cũng không kiên trì thêm. Cô cứ có cảm giác, giám đốc thực ra vô cùng quan tâm đến Hải Lam…
Hải Lam hít thở sâu, bình phục tâm tình của mình. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Tịnh Yên là sẽ về muộn, sau đó lại vùi đầu vào đống hồ sơ, trong lòng có bao nhiêu từ không hay ho đều đem ra mắng Đình Phong một lần.
YÊU EM, CHỜ EM
Bầu trời càng lúc càng tối. Công ty hầu như cũng tan hết, chỉ còn một số ít vẫn ở lại tăng ca.
8 giờ 25, cô có chút sốt ruột xem đồng hồ, đã sắp đến giờ tuyến xe buýt cuối cùng. Ánh mắt thoáng đảo qua phòng giám đốc, vẫn sáng đèn. Xem ra có muốn bỏ về trước cũng không được.
Rút ra tập tài liệu cuối cùng, nhưng vì giở quá nhanh, ngón tay cô chợt xẹt qua cạnh của trang giấy. Một vết cắt nhỏ, một giọt máu dần chảy ra. Hải Lam bỗng sửng sốt, không nghĩ tới một trang giấy mỏng manh cũng có thể làm mình bị thương…Nhưng cô cũng không lo lắng nhiều lắm, chỉ bịt chặt tay một lúc để cầm máu rồi nhanh chóng hoàn tất bản báo cáo.
10 phút sau.
Rầm!
_Báo cáo anh cần.
Đình Phong ngẩng đầu, thấy vẻ mặt khó chịu của cô lại khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cô cũng có một biểu hiện khác. Nói thật, anh không thích lớp mặt nạ của cô một chút nào, tất cả những việc anh chọc giận cô chỉ để bóc trần cái mặt nạ đó. Anh không thể hiểu tại sao một người như Tịnh Yên, không những bội bạc giả dối mà còn ham hư vinh, lại có thể nhận được sự đối xử khác biệt của cô. Được ở nhà cô, được trông thấy nét mặt tươi cười của cô, được cô quan tâm để ý…Thực quá đáng nữa là, hồi nãy cô còn vui vẻ nói chuyện điện thoại, nói cái gì mà “chờ chị về ăn cơm”, với cả “cho em thử tay nghề của chị”…Nha, anh không ghen, tuyệt đối không phải anh ghen vì chưa bao giờ được ăn đồ ăn cô nấu…Anh chỉ là tức giận, đúng, tức giận vì cô không biết phân biệt người xấu, bị lợi dụng cũng không biết mà thôi. (đúng là k ghen thật =)) )
_Giám đốc, anh có thể xem nhanh cho tôi được không?
Đáng giận! Chắc chắn anh ta cố ý! Một bản báo cáo mà lật xem nửa ngày không xong.
Trước sự nôn nóng của cô, Đình Phong âm thầm buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn không để lộ cảm xúc gì, thậm chí còn lật đi lật lại đến mấy lần. Chỉ khi khóe mắt liếc thấy bàn tay cô mới thay đổi sắc mặt.
_Cô bị thương!?
_Hả?
Theo hướng mắt anh nhìn lại ngón tay cô, thì ra vừa rồi vốn đã cầm máu, lại vì cô đập mạnh xuống bàn mà hơi nứt ra.
_Không có gì, chỉ là…
Còn chưa đợi cô nói hết, anh đã vòng qua bàn làm việc rồi cầm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp đột ngột truyền đến làm Hải Lam như bị điện giật, phản xạ muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt.
_Anh làm gì? Buông!
_Im nào!
Một tay anh vẫn nắm cổ tay cô, tay kia thì với vào trong cặp, tựa như ảo thuật lấy ra một miếng urgo. Biết anh định làm gì, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
_Không cần, chỉ là vết xước nhỏ…
_Nếu không cẩn thận, sẽ nhiễm trùng.
Giọng anh thực nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc, cũng thực chuyên chú làm người ta rất tin không thể nghi ngờ, nhất thời khiến cô cũng quên cả phản ứng. Đến khi cô phục hồi tinh thần thì anh đã dán xong miếng urgo. Ngay lập tức, cô thu tay về, vội dời tầm mắt che giấu sự bối rối.
_Cám ơn.
Vẫn biết tính cô, nhưng sự né tránh đó vẫn khiến anh không tránh được có điểm mất mát.
_Không có gì. Cô có thể về được rồi.
Anh không yêu cầu được đưa cô về, không, phải nói là anh không dám. Anh sợ lại phải nghe một lời từ chối từ miệng cô.
_Vậy tôi về trước.

Trông xuống từ tầng tám của tòa nhà, bóng cô chỉ còn là một điểm nhỏ. Anh nhìn cô vội vã đuổi theo xe buýt, vội vã lên xe. Cho đến khi chiếc xe mất hút anh mới quay lại bàn làm việc, cầm 乃út sửa lại vài chỗ trên tờ giấy.
*****
_Chị Lam!?
_Chị Lam!!!
_Hả?
Thấy vẻ ngơ ngác của cô, Tịnh Yên bật cười.
_Chị không đi ngủ à? Đang nghĩ gì nhập thần thế? Nghĩ đến người yêu à?
_Người yêu cái đầu em! Cứ đi ngủ trước đi.
Tịnh Yên ngáp dài.
_Được rồi, chị cũng đừng thức khuya quá.
_Ừ.
Còn lại một mình, Hải Lam lại nhìn ngón tay mình mà ngẩn người. Kí ức, cất giấu một nơi rất sâu, tựa hồ bị chạm đến.
Hình như thật lâu trước kia, cũng có một cậu nhóc đặt miếng urgo trước mặt cô, sau đó mất tự nhiên quay đầu đi…
Hồi đó, cô sống một mình với bà ngoại. Dù bố mẹ hàng tháng đều gửi tiền trợ cấp, cô vẫn nhận cầu lông về làm kiếm thêm tiền. Bởi vì bà ngoại cô từng nói, người ta chỉ có thể sống dựa vào chính mình. Thời gian đầu, do làm chưa quen, cô thường xuyên bị kéo nhọn cứa vào tay. Với cô mấy vết thương đó cũng chẳng có gì, nhưng có người lại để ý.
“Nếu không cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng.”
Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xử, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Dù năm ngón dán đầy urgo, song cô vẫn cảm thấy chút gì đó…ấm áp.
Cậu nhóc để tóc ngôi bên, đeo kính cận, thường chạy lăng xăng bên bàn cô. Thường hỏi những câu hỏi ngốc nghếch, làm cô buộc phải nghi ngờ cậu ta cố tình vờ không hiểu. Mọi người trong lớp bắt đầu gán ghép hai người với nhau. Sau đó, cô tránh né cậu ta, tìm mọi cách gây bất hòa, thậm chí cố tỏ ra vẻ chán ghét…
Bọn họ nói là cô kiêu, nhưng cô không kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương…
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là, cậu ta vẫn tiếp cận cô, vẫn luôn cười với cô, không những thế…còn dám tỏ tình với cô. Mà câu trả lời của cô, lại gần tương đương với từ chối.
10 năm, mấy ai chờ ai được 10 năm? Hơn nữa…đó cũng chỉ là tình cảm trẻ con, cái thời áo trắng mong manh dễ vỡ. Còn cô thì không chịu nổi sự chia ly. Nếu biết sẽ không có kết quả, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu. Mà không biết chừng hiện giờ người ấy đã quên cô rồi, có khi đã lấy vợ, có con rồi…
Trong lòng không khỏi có điểm phiền muộn. Đôi lúc nhớ lại những ngày đó, có chút luyến tiếc, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Thời gian, khiến mọi thứ dần phai nhạt. Ngay cả khuôn mặt kia cũng dần mơ hồ, chỉ có nụ cười rạng rỡ đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó trở thành một phần kí ức tốt đẹp nhất…
Tên…Cô không nhớ được tên đệm, hay họ của người đó, chỉ nhớ cậu ta tên là…Phong.
“Phong”…Khẽ thì thầm, đột nhiên cả người cô run lên. Giám đốc, hình như anh ta cũng tên là “Đình Phong”.
Không, cô lắc đầu, phủ nhận ngay ý tưởng ngớ ngẩn đó. Không thể có sự trùng hợp đến thế. Hơn nữa, anh ta có vẻ cũng chẳng ưa gì cô…
Mà cô cũng không biết là, việc anh đến công ty cô thật sự cũng không phải là trùng hợp.
*****
Sáng hôm sau, khi thấy miếng urgo vẫn còn trên tay cô, tâm trạng anh phá lệ vô cùng tốt, nụ cười lúc nào cũng bắt trên môi. Thậm chí cũng không hề tìm cô gây khó dễ. Tình trạng đó vẫn kéo dài cho đến hết ngày.
Các nhân viên thì thầm to nhỏ giám đốc có vấn đề, chắc hẳn là đang yêu. Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, anh ta có bệnh. == ( há há! )
_Sao rồi? Lại là ai nữa thế?
_Tuyết Băng phòng kế toán.
_Cái gì? Hoa khôi phòng kế toán?
_Chậc, lực hấp dẫn của giám đốc đúng là không nhỏ nha!
_Mọi người đoán thử xem lần này kết quả thế nào…
Ngọc Hân còn chưa nói hết, cửa phòng giám đốc đã bật mở. Một cô gái xinh đẹp bước ra, nhưng sắc mặt thì cực kì khó coi. Cô ta cũng không thèm chào hỏi ai mà đi thẳng xuống lầu.
Một lát sau, Đình Phong cũng đi ra, tuy rằng anh vẫn treo lên nụ cười, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Đám người đang tụ tập buôn chuyện dáo dác quay về nguyên chỗ, vội vàng ai làm việc người nấy.
_Quản Lý Trương…
_Dạ? Có! – Trương Dịch lập tức đứng lên, bộ dáng hấp tấp làm những người xung quanh muốn cười nhưng không dám cười.
_Lần sau nếu còn người không phận sự bước vào phòng tôi, tiền lương tháng này anh cũng đừng nhận nữa.
Cái gì? Trương Dịch hoảng sợ, một tháng tiền lương!?
_Vâng! Giám đốc yên tâm! – Vỗ vỗ иgự¢, một bộ “thấy ૮ɦếƭ không sờn”.
Ánh mắt anh thoáng đảo qua chỗ Hải Lam, thấy cô vẫn quy củ làm việc, thậm chí đầu cũng không nâng lên một chút. Tự dưng cảm thấy phiền muộn, lại quay về phòng đóng cửa lại.
Đợi anh đi rồi, mấy nhân viên lại thì thầm to nhỏ.
_Không phải chứ? Đến cả Tuyết Băng cũng không được sao? Không hiểu tiêu chuẩn giám đốc còn cao đến đâu?
_Có lẽ giám đốc không thích mẫu người chủ động.
_Ừm, chắc vậy…
Ngồi ở một bên, cô thoáng đỡ cái trán, day day huyệt thái dương có chút đau nhức.
Hai ngày sau, còn đang trong giờ hành chính, bỗng nhiên Tần Lan hớt hải chạy vào phòng kế hoạch.
_Mọi người, có tin lớn rồi!!
_Hả? Tin gì?
Tần Lan đưa tay lên miệng làm thủ thế im lặng, khóe mắt liếc qua phòng giám đốc rồi nhỏ giọng hỏi.
_Giám đốc đâu rồi?
_Không có đây, hình như có chuyện bàn bạc với tổng giám đốc rồi.
Nghe vậy, nét mặt cô càng thêm cổ quái.
_Lại gì nữa? Mau nói đi. – Ai đó không chịu nổi bắt đầu thúc giục.
_Vừa nãy tôi gặp Hoài An trong toilet, cô ấy bảo có anh bạn ở phòng hành chính, anh ta nghe bạn mình ở phòng marketing kể là trưa hôm qua…- Nói đến đây cố ý dừng một lát.
_Lằng nhằng quá, có gì nói thẳng đi, cứ úp úp mở mở…
_Anh ta nói, trưa hôm qua anh ta thấy giám đốc cùng tổng tài…hôn nhau trong thang máy!
_Cái gì? Không thể nào!
Hải Lam tay cầm 乃út chợt run lên, 乃út bi rơi xuống đất tạo nên một âm thanh không nhỏ, nhưng giờ phút này cũng chẳng còn ai chú ý tới.
_Là thật! Anh ta bảo chính mắt trông thấy!
_Mắt hắn không bị quáng gà đấy chứ?
_Không hề, mắt anh ta 10/10!
Cả phòng lại nhao nhao lên.
_Chả trách, toàn mĩ nữ bày tỏ với giám đốc đều bị từ chối.
_Chả trách tổng tài cũng ghét phụ nữ đến thế…

Đến lúc Đình Phong trở lại chợt thấy bầu không khí trở nên kì lạ, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt quái dị.
_Quản lý Lam, cô vào phòng tôi một lúc.
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo anh.
_Bản kế hoạch lần trước cô đã sửa xong chưa?
_Sắp xong rồi, thưa giám đốc. Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.
Đình Phong khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại có cảm giác cô lãnh đạm hơn trước.
_Hồi nãy tôi không ở đây, có chuyện gì sao?
Cơ thể cô hơi cương, song rất nhanh lại trấn tĩnh lại.
_Không có gì.
_Được, tôi biết rồi.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng cô.
*****
Theo bạn, điều gì khiến người ta khó ngăn chặn nhất?
Đó là tin đồn.
Điều gì khiến người ta khó bào chữa nhất?
Đó là tin đồn.
Điều gì có khả năng truyền bá rộng rãi nhất?
Đó là tin đồn.
Điều gì có nhiều phiên bản nhất? Nhiều dạng “cải biến” nhất?
Chỉ có thể là tin đồn.
Mà hiện giờ, cái tin đồn về tổng tài và giám đốc phòng kế hoạch cũng đang lây lan với tốc độ chóng mặt. Lần cuối cùng mà người cuối cùng trong công ty được nghe kể thì nó đã trở thành một “chuyện xưa” đầy kịch tính cùng ** le. Hai người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau. Để được trông thấy Trịnh tổng mỗi ngày, Đình Phong mới đến công ty làm việc. Mối quan hệ được giữ bí mật cho đến khi có người phát hiện họ thân mật trong thang máy…
Dĩ nhiên, thật giả thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.
Tầng 15, phòng tổng giám đốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc