Yêu Em, Chờ Em - Chương 01

Tác giả: Tịnh Linh

“Sao cơ? Li hôn?”

“Mà thôi, như vậy cũng tốt. Nhưng Jen đã đồng ý chưa? Với lại, sau này em tính thế nào?”

“Thế à? Về nước!?…Ừ, nhà chị không rộng lắm nhưng thêm một người nữa cũng không thành vấn đề!”

“Vậy còn…người đó, em có định gặp lại không?…Ách, được rồi, không nhắc anh ta nữa…Ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại em.”
Gác điện thoại, Hải Lam mệt mỏi buông người xuống giường. Vô thức ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt treo ngoài cửa sổ, khẽ thở dài…
“Yêu…Đau khổ như thế…vậy yêu làm gì? Cứ vui vẻ như mình chẳng phải là tốt hơn sao?”
Mà…Có chắc là cô thực sự vui vẻ không? Được rồi, cô thừa nhận, đôi khi nhìn căn phòng trống trải, cô sẽ thấy cô đơn một chút, nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay dạo phố, cô sẽ buồn một chút, chạnh lòng một chút…Cũng không phải cô chưa từng mơ mộng, chỉ là, khoảng cách giữa mộng tưởng và thực tế…quá xa…Bố mẹ cô chẳng phải là ví dụ tốt nhất đó sao?
“Thôi đi, không yêu thì không yêu. Cả đời này cũng không yêu ai hết.”
Nhưng, có ai mà biết trước được điều gì?
Bạn đã bao giờ nghe câu “Never say never” chưa? Thế giới này rất rộng lớn, mà những chuyện xảy ra ngoài dự đoán của chúng ta cũng rất nhiều, vậy cho nên, đừng bao giờ nói “không bao giờ”!
○~○~○~○~○~○~○~○
_Có ai nghe tin gì chưa?
_Sắp có giám đốc mới chứ gì?
_Ừ, biết không, nghe nói anh ta rất đẹp trai, hơn nữa còn là thạc sĩ du học từ nước ngoài về.
_Cái gì cái gì? Bao nhiêu tuổi? Có vợ hay độc thân?
Tần Lan mỉm cười thần bí, lướt qua một lượt khuôn mặt mọi người trong phòng, đến khi họ không chịu nổi mới đè thấp thanh âm nói.
_Thông tin độc quyền từ phòng nhân sự nhá, Phạm Đình Phong, 28 tuổi, độc thân.
Phút chốc cả phòng òa lên như ong vỡ tổ. Chỉ có một góc, từ nãy tới giờ vẫn yên tĩnh, tựa hồ tất cả những âm thanh kia đều không liên quan đến mình.
_Quản lý Lam, tổng giám đốc cho gọi cô.
Yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt bắn thẳng về phía bên này, hàng loạt đôi tai dựng lên nghe ngóng.
Hải Lam bấy giờ mới ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo nghi hoặc.
_Trưởng phòng, có chuyện gì à?
_Tôi cũng không biết, nhưng tổng tài điểm danh cho gọi cô. Chắc là vì bản kế hoạch lần trước.
Tuy là một bụng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn không dám chậm trễ, vội bước ra thang máy, ấn nút lên tầng 15.
Đây là tầng dành riêng cho lãnh đạo cao cấp nhất trong công ty, được thiết kế theo phong cách hiện đại, đơn giản, nhưng sang trọng mà thanh lịch. Sàn nhà được lát đá hoa cương bóng loáng, sạch sẽ tới mức có thể soi gương được. Tường sơn màu vàng dịu nhẹ, cứ cách một quãng lại có một ngọn đèn treo tường tinh xảo hình hoa tulip. Bao quanh tòa nhà là cửa kính chống nắng xanh nhạt, dù đứng bất kì nơi nào cũng có thể nhìn ra bên ngoài.
Tầng lầu tuy rộng lớn, thậm chí còn lớn gấp mấy lần căn hộ chung cư của cô, nhưng lại chỉ có hai phòng. Đi qua phòng phó tổng là đến phòng tổng tài. Nghe nói, tổng giám đốc tiền nhiệm từ ba năm trước đã lui xuống làm phó tổng, giao lại cho con trai là tổng giám đốc hiện giờ lên tiếp quản công ty. Chỉ trong ba năm, dưới sự dẫn dắt của Trịnh tổng, công ty không những làm ăn phát đạt, mà còn vươn lên thành tập đoàn công nghệ thông tin lớn nhất cả nước. Trịnh Duy cũng nghiễm nhiên trở thành người đàn ông độc thân “hoàng kim”, đứng đầu bảng người tình trong mộng của vô số phụ nữ, kể cả kết hôn lẫn chưa kết hôn. Nhưng tính cách anh ta lại quá lạnh lùng, không thích tiếp cận với nữ giới, nên đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Thậm chí, có một thời còn âm thầm nổi lên tin đồn anh ta là người thuộc thế giới thứ ba. ( Có bạn nào k biết thế giới t3 là gì k? =)) )
Dĩ nhiên, tất cả những chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, dù gì cô cũng không phải loại người tọc mạch thích xen vào việc không thuộc bổn phận của mình.
Đơn giản thu thập tâm tình một chút, Hải Lam đi thẳng đến trước bàn thư kí.
_Quản lý Lam!? Trịnh tổng đang đợi cô ở bên trong.
Cô nhẹ gật đầu, sau đó gõ cửa, đợi khi có tiếng đáp lại mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, ánh sáng hơi mạnh làm cô khẽ nheo mắt lại. Bên bàn làm việc, một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô. Ánh nắng bao phủ quanh người anh ta, tạo nên một lớp màn mỏng đẹp đẽ, nhưng lại tạo ra cảm giác lãnh đạm mà xa cách. Nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, Trịnh Duy chậm rãi xoay người lại.
_Cô là Hoàng Hải Lam?
Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, nay lại lóe ra một tia nghiền ngẫm rất khó phát hiện. Cả người tản mát ra phong thái lãnh ngạo cùng tự tin. Hải Lam chợt thất thần trong giây lát, lại rất nhanh khôi phục bình thường. Trong lòng không khỏi thầm than, lời đồn thì ra cũng chẳng phải là giả.
_Vâng, tổng giám đốc có gì phân phó?
Trịnh Duy thoáng nâng mâu, không dấu vết đánh giá người con gái trước mắt. Tóc 乃úi cao, nét mặt thanh tú không son phấn, bình thản mà đạm mạc. Mắt đeo kính, mặc quần áo công sở theo tiêu chuẩn, cổ áo cài tận nút trên cùng, điển hình thuộc tuýp người cổ điển. Khóe môi anh bất giác khẽ nhếch lên. A, thú vị!
_Bản kế hoạch “quản lý trang web tự động” là của cô?
Thật đúng vì bản kế hoạch? Dù vẫn thấy chút kì quái, nhưng cô vẫn theo thực tế mà trả lời.
_Ý tưởng thì đúng là do tôi nghĩ ra, nhưng các thành viên trong tổ cũng có đóng góp vào. Xin hỏi, có gì không ổn sao ạ? – Bản năng khẽ nhíu mày, rõ ràng đã kiểm tra rất kĩ trước khi trình lên, hẳn là sẽ không có sai sót nào mới phải.
_Không, rất tốt. Tính thực dụng cao, phản ứng thăm dò của khách hàng cũng rất khả quan. Kế hoạch lần này quyết định sẽ từ cô phụ trách.
_Trịnh tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lại chờ thêm một lúc, vẫn không thấy Trịnh Duy nói gì, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mở miệng.
_Tổng giám đốc, nếu không còn gì thì tôi xin phép. – Nói xong đang định lui ra ngoài, đột nhiên giọng nói thình lình cất lên làm cô giật mình.
_Quản lý Lam, cô đã có người yêu chưa?
Hoàn toàn không ngờ đến anh ta sẽ hỏi câu này, Hải Lam sững sờ đứng cương tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.
_Tôi nghĩ…chuyện này vốn không liên quan gì đến công việc.
Thanh âm bằng phẳng như nước, lại ẩn ẩn kèm theo sự không hài lòng. Đừng trách cô không phải người mơ mộng, chỉ vì một câu nói của một người mới gặp lần đầu mà ảo tưởng anh ta có tình ý gì với mình. Hơn nữa người kia còn là tổng giám đốc xa xa chẳng thể với tới, anh ta muốn dạng phụ nữ nào chẳng được, làm sao lại để mắt đến một nhân viên quản lý quèn, nhan sắc thì tầm thường như cô? Chỉ là, trên đời này, cô ghét nhất là bị người đùa bỡn, đặc biệt là đùa bỡn tình cảm.
_Đừng để tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi hỏi vậy thôi, không có ý gì khác.
Dường như nhận thấy sự không hờn giận của cô, Trịnh Duy rất sáng suốt mà dời đi đề tài khác.
_Chiều nay giám đốc phòng kế hoạch mới sẽ đến, quản lý Lam hãy giúp anh ta tìm hiểu một ít tình hình công ty, thuận tiện làm quen với môi trường làm việc mới. Nên nhớ, nhất định phải tiếp đón anh ta chu đáo. – Trong câu nói dường như có ám chỉ, đáng tiếc, cô lại không quá để ý.
_Vâng.
_Được rồi, cô đi xuống đi.
Đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới dời đi tầm mắt, nét cười hứng thú chợt hiện bên môi.
_Không ngờ ánh mắt tên kia cũng không tệ thôi.
Trịnh Duy thoáng vươn vai, hai tay đặt sau đầu. Ánh mắt lơ đãng lướt qua tập tài liệu mới nhận được trên bàn, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Quanh thân dần bao bọc tầng tầng băng lãnh cùng hận ý, giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi vật xung quanh, ý cười biến mất không thấy bóng dáng.
Buổi chiều, phòng kế hoạch đang chuyên tâm làm việc, bỗng một bóng người hớt hải chạy vào. Đúng là Uyển Vy, cấp dưới trực tiếp của Hải Lam.
_Mọi người…Giám đốc mới…đến rồi! – Vừa nói vừa thở dốc, nhưng trong giọng nói che giấu không được sự hưng phấn.
Hải Lam buông tập tài liệu, hơi nhăn lại mi. Không phải ba giờ mới tới sao? Bây giờ bất quá mới qua giờ cơm trưa, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh nhẹn với áo vest rồi tập hợp nhân viên ra đại sảnh. Không có biện pháp, cấp trên đã phân phó phải tiếp đón anh ta chu đáo, không được để anh ta mất hứng. Cũng không biết là ai mà có năng lực to lớn đến thế.
Song đến khi tới đại sảnh, mọi người lại vì một màn trước mắt mà kinh ngạc há hốc mồm. Tổng giám đốc cao ngạo, lãnh khốc của bọn họ đang ôm một người đàn ông ( đừng hiểu lầm, chỉ là cái ôm hữu nghị của bạn bè thôi nhá >
_Thì ra giám đốc và tổng tài là bạn bè à?
_Thảo nào…
_Suỵt, im lặng đi!

Từ khi đám người Hải Lam bước vào đại sảnh, có một người vẫn luôn chú ý đến cô. Bỏ qua đám đông, Đình Phong tiến về phía trước đứng trước mặt cô.
_Quản lý Lam!? Tôi là Phạm Đình Phong. Từ giờ chúng ta là đồng nghiệp, mong cô chỉ giáo nhiều. – Trong mắt một tia kì lạ chợt lóe mà qua.
Đình Phong nhân cơ hội nắm chặt tay cô, đến khi thấy cô nhíu mày mới chịu buông ra. Trịnh Duy hứng thú nhìn phản ứng của hai người, sau đó lại bày ra bộ mặt trang nghiêm như mọi ngày.
_Được rồi, tất cả giải tán. Quản lý Lam, cô dẫn giám đốc Phong đi tham quan công ty.
Hải Lam tuy không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh tổng giám đốc nên cũng chỉ có thể đáp ứng. Ngược lại, nữ nhân viên khác lại nhìn chằm chằm cô đầy vẻ hâm mộ, chỉ hận mình không thể lập tức thay thế cho cô.
_Làm phiền cô rồi. – Anh nở nụ cười, giống như cầu vồng rạng rỡ, giống như nắng sớm ấm áp. Nhất thời xung quanh một mảnh hút không khí, có thể thấy rõ những đôi mắt đang hiện lên hình trái tim. Hải Lam hơi ngẩn ra, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lại không nhớ rõ đã gặp lúc nào, đơn giản liền bỏ qua không nghĩ nữa.
Dọc theo đường đi, tới đâu hai người cũng đưa đến không ít người ghé mắt, chủ yếu đều là nhân viên nữ. Đình Phong thì không thấy gì bất thường, ngược lại Hải Lam lại thực không thói quen, đành phải tận lực làm cho chính mình chú tâm đi về phía trước.
_Công ty có tầng hầm để đỗ xe, tầng một là đại sảnh, cùng với nhà ăn tập thể dành cho nhân viên. Từ tầng hai trở lên là dành cho các phòng ban trong công ty; tầng hai là phòng tạp vụ, tầng ba là phòng thanh tra bảo vệ, tầng bốn là phòng nhân sự, tầng năm là phòng kế toán, tầng sáu là phòng chăm sóc khách hàng, tầng bảy là phòng marketing, tầng tám là phòng kế hoạch, tầng chín là phòng công nghệ thông tin, tầng mười là phòng công nghệ và phát triển mạng, tầng mười một là phòng hành chính, tầng mười hai là phòng quản lý…
_Hải Lam! Xin lỗi, nhưng mà…Cô có cảm thấy, một lúc nói nhiều như vậy có phải rất khó nhớ hết không?
_A!? – Vẫn còn đang tập trung thì bị ngắt lời, trong chốc lát sửng sốt cô thậm chí đã quên để ý anh vừa gọi thẳng tên mình, lại hơi cúi đầu, nhỏ giọng mang theo áy náy.
_Đúng…Xin lỗi, tôi nhất thời quên…Nhưng thật ra anh chỉ cần nhớ tầng tám là phòng kế hoạch là được rồi, cái khác có thể từ từ tìm hiểu. – Ngay cả lúc mới vào công ty cô cũng phải mất hơn nửa tháng mới nhớ được hết các phòng ban để khỏi đi lầm.
_Không sao. – Anh lại bày ra chiêu bài tươi cười, tiếc là cô lại chẳng liếc mắt đến một cái, chỉ chủ động dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Phòng kế hoạch được chia làm hai tổ, mỗi tổ được phân một khu vực riêng do một quản lý tiếp quản. Ngoài ra còn có trưởng phòng, phó phòng cùng một giám đốc. Tập đoàn Trịnh An đặc biệt coi trọng năng lực của nhân viên, ngay cả giám đốc phòng kế hoạch tiền nhiệm cũng là do không đủ năng lực mà bị cách chức.

_Đây là hồ sơ của nhân viên, đây là toàn bộ tài liệu phòng kế hoạch cùng các dự án đã được triển khai, còn đây là…
Bất chợt ngẩng đầu, cô lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang vẻ tìm tòi của anh, trong tâm bỗng nhiên có chút bối rối, vội dời đi tầm mắt.
_Nếu anh còn gì không rõ có thể hỏi tôi hoặc quản lý Trương…
_Quản lý Lam…- Anh bỗng lên tiếng ngắt lời cô – Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?
_Hả!?
Đình Phong chăm chú quan sát biểu hiện của cô, chỉ thấy cô hơi nhíu mày suy tư, vẻ mặt mờ mịt, sau đó không quá xác định nói.
_Hẳn là không.
Anh ta cũng chỉ mới từ nước ngoài về, xác suất họ gặp nhau hẳn là cũng không cao.
Song cô không chú ý thấy, khi cô vừa nói ra câu đó, sắc mặt anh nháy mắt tối đen. Anh nắm chặt quả đấm, cố khống chế biểu tình vặn vẹo trên gương mặt, nhưng gân xanh trên trán vẫn giật giật nổi lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay