Chương 65: Ngoại truyện 5: Anh muốn vượt giới hạn
Vào ngày chính thức ghi hình “Nhật ký yêu đương”, Dương Đan tự lái xe đưa hai người đến nơi ở mà chương trình đã quyết định. Lạc Niệm Niệm ngồi ở ghế lái phụ nói với hai người về những việc cần lưu ý khi quay chương trình.
Bạc Kiến Từ nhắm mắt trầm tư không biết có thật sự lắng nghe không, mà Hạ Huỳnh thì nhìn ra ngoài cửa sổ hoàn toàn không mang dáng vẻ lắng nghe, Lạc Niệm Niệm cảm thấy mình nói với khoảng không.
Xe chạy thẳng một đường, từ dòng xe đông nghịt và nhà cao tầng đến nơi thưa thớt người. Mùa hè dường như biến mất trên con đường xanh tươi này, làn gió nhẹ thổi tới mang theo hơi thở mát mẻ.
Ngôi nhà mà tổ chương trình chọn quay lần này nằm ở ngoại ô thành phố Tân, ở đây có vườn hồng, lúc này đang vào mùa hồng chín, trái cây màu đỏ cam treo trên cành tựa như đèn Ⱡồ₦g.
Hạ Huỳnh lập tức bị thu hút ánh mắt: “Những quả hồng này chắc là ngọt lắm.”
“Tổ chương trình nhận quảng cáo à?” Bạc Kiến Từ có ý nghĩ hoàn toàn ngược lại.
Dương Đan gật đầu: “Cũng không tính là quảng cáo, xem như mở rộng hợp tác với quốc gia, để những quả hồng này có thể tiêu thụ càng tốt hơn. Vả lại phong cảnh ở đây quả thật rất đẹp, làm địa điểm quay show là một sự lựa chọn rất tốt.”
Bạc Kiến Từ thấy Hạ Huỳnh thích vậy, anh cũng không có ý kiến gì.
Tổ chương trình đã chờ ở trước ngôi nhà, Hạ Huỳnh vừa xuống xe đã ngửi được mùi hoa quế, hương thơm dịu nhẹ bay vào mũi tựa như xóa sạch mỏi mệt ngồi xe của cô.
Nơi này là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, kiến trúc thiên về kiểu Trung Quốc, tường trắng ngói đen tựa như bức tranh thủy mặc. Sân nhà rất lớn, cây quế và cây hồng chia nhau nằm ở hai đầu sân, phản chiếu lẫn nhau hết sức xinh đẹp.
“A Từ, em có phần muốn ở lại nơi này.” Cô thậm chí có suy nghĩ mua nhà ở đây, tới mùa thu thì tới đây nghỉ phép.
Bạc Kiến Từ cười nhìn cô: “Nếu em thích, anh có thể mua nhà ở đây cho em.”
Nhân viên đang giúp đeo mic: “…”
Tiến vào sân, có một hồ cá nằm sát vách tường, Hạ Huỳnh hiếu kỳ đứng ở đó nhìn thật lâu.
“Em nhớ khi chúng ta gặp lại nhau đã ước nguyện trước mặt hồ cá.” Cô cảm thán một tiếng.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ nói: “Khi đó em ước gì cũng không muốn cho anh biết, anh đưa ra trao đổi em còn do dự.”
Hạ Huỳnh không ngờ anh nhớ rõ đến vậy, cô cong khóe mắt nói: “Anh xem hiện tại không phải cái gì em cũng nói với anh à.”
“Vậy nguyện vọng của anh, em có thể thỏa mãn anh không?” Bạc Kiến Từ nhìn cô chằm chằm hỏi, “Anh vừa ước nguyện với cá trong hồ đấy.”
Hạ Huỳnh híp mắt hỏi: “Anh ước cái gì?”
“Thực ra cũng không phải quay show cả ngày, tới tối ngủ…”
Bạc Kiến Từ còn chưa nói xong đã bị Hạ Huỳnh ngắt lời: “Không bàn nữa.”
“…” Hình như anh đã đưa ra quyết định sai lầm.
***
Bề ngoài ngôi nhà là kiểu Trung Quốc, nhưng bên trong lắp đặt thiết bị hiện đại hóa, tuy rằng không cùng phong cách nhưng rất hài hòa.
Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ tham quan ngôi nhà xong thì bỏ hành lý vào phòng ngủ, sau đó bị tổ chương trình gọi đến phòng khách.
“Lần trước là bảy ngày 168 giờ, lần này rút ngắn thời gian thành số chẵn 150 giờ.” Tổ chương trình đem vòng tròn ra, xem như thỏa mãn hình thức mà Hạ Huỳnh mong muốn trong buổi phỏng vấn trước đó, “Hai người có thể sắp xếp 150 giờ này.”
Hạ Huỳnh nhìn vòng tròn trên sàn nhà và 乃út màu nước đủ màu, cô đã nóng lòng muốn làm.
“Nhưng mà…” Tổ chương trình khựng lại, lấy ra một cái ống, bên trong là giấy màu đã gấp lại, “Trong này có vài việc cần phải chọn do tổ chương trình sắp đặt, hai người rút thăm rồi điền vào vòng tròn.”
“Cũng có nghĩa là không hoàn toàn tự do sắp đặt 150 giờ này?” Lúc này Hạ Huỳnh mới biết được thì ra có thay đổi quy tắc một chút.
Bạc Kiến Từ liếc nhìn tổ chương trình, lạnh nhạt nói: “Có phải rút thăm còn có quy tắc không.”
Tổ chương trình mặc dù hơi chột dạ, nhưng vẫn cố hết sức đón nhận ánh mắt của Bạc Kiến Từ: “Phải, có một quy tắc…”
Hạ Huỳnh chợt cảm thấy mình bị lừa, xem ra show thực tế này cũng không dễ dàng gì.
“Quy tắc gì?” Cô lập tức hỏi.
Tổ chương trình mau lẹ đưa ra một món đồ chơi rút gỗ: “Ba lần cơ hội, hai người chia nhau rút ra một miếng gỗ, tổng cộng sáu lần. Nếu ngã thì phải rút thăm, nếu không ngã lần nào thì có thể tự do sắp xếp toàn bộ lịch trình.”
Hai người sáu lượt, cũng chính là tổng cộng rút ra mười hai miếng gỗ, cái này có mấy chục miếng đó.
Đôi mắt Hạ Huỳnh sáng lên: “Trò chơi này rất đơn giản, nói không chừng chúng tôi sẽ không làm ngã lần nào.”
Từng miếng gỗ được xếp xong, Hạ Huỳnh bảo Bạc Kiến Từ bắt đầu trước. Bạc Kiến Từ tùy tiện rút ra một miếng gỗ nằm ngoài cùng, anh thận trọng rút ra rồi theo quy tắc đặt trên tầng cao nhất.
“Tới em.” Hạ Huỳnh Ϧóþ ngón tay, đã nhìn chằm chằm trước miếng gỗ kia rồi, sau đó cô rút nó ra.
Lượt thứ nhất hết sức thuận lợi, Hạ Huỳnh không căng thẳng như ban đầu. Chờ khi Bạc Kiến Từ rút ra miếng thứ hai, cô làm theo rút ra miếng tiếp theo. Bởi vì một bên đã dời đi phân nửa miếng gỗ, cả món đồ chơi hơi lung lay một chút. Trái tim Hạ Huỳnh cũng đập mạnh theo, cô không để ý tầng trên đã xiêu vẹo, lúc tiếp tục rút ra thì tầng trên sụp đổ.
“…” Cô dường như nghe được tiếng mình bị vả mặt, đừng nói sáu lượt, ngay cả lượt thứ ba đã không qua được.
Tổ chương trình giống như bắt được con cá lớn, kích động nói: “Ngã rồi! Phải rút thăm!”
Hạ Huỳnh buồn bực nhìn ống kính, cô không nên nói trước mà.
Bạc Kiến Từ vuốt nhẹ đầu cô, cười an ủi: “Không sao, còn có hai cơ hội.”
Hạ Huỳnh cam chịu số phận rút thăm, cô lựa chọn tờ giấy màu hồng, sau đó mở ra cùng xem với Bạc Kiến Từ.
“Cùng nhau làm mứt hồng?”
Cô tiết lộ nội dung của tờ giấy cho ống kính, lập tức hiểu được nghi ngờ trong lòng, tổ chương trình cũng phải kiếm ăn, cô hiểu rồi.
“Em không biết, anh biết không?” Hạ Huỳnh hỏi Bạc Kiến Từ.
Anh cười gật đầu: “Chắc là không khó.”
“Vậy em tin tưởng anh.” Hạ Huỳnh đặt tờ giấy sang một bên, thuận tiện hoạt động ngón tay, “Anh cũng hãy tin em, lần này tuyệt đối sẽ không ngã.”
Sau đó…
Lạc Niệm Niệm có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng này, ba lượt đều là Hạ Huỳnh làm ngã.
“Ngón tay em không nghe lời!”
“Em có chứng run tay!”
“Hôm nay trạng thái của em không tốt!”
Tới cuối cùng lời ngụy biện liền biến thành: “Món đồ chơi này khẳng định chất lượng kém!”
***
Còn lại hai lần rút thăm, Hạ Huỳnh rút một lần, Bạc Kiến Từ rút một lần.
[cùng đi hái hồng]
[chụp ảnh với quả hồng để dành cho cuộc thi, cuối cùng làm thành bưu thi*p tặng fan làm phúc lợi]
Hạ Huỳnh biết tổ chương trình là vì kiếm ăn, cô cũng không thấy kinh ngạc về nhiệm vụ rút thăm đều xoay quanh quả hồng.
Hai người bắt đầu chính thức sắp xếp thời gian trên vòng tròn.
Ý nghĩ muốn hẹn hò với Hạ Huỳnh như sinh viên của Bạc Kiến Từ không có thay đổi, điều này gần như chiếm thời gian một ngày.
“A Từ, hẹn hò có thể viết cụ thể một chút. Xem phim này, đi công viên vui chơi, em đều muốn làm.”
Hạ Huỳnh nói vậy, Bạc Kiến Từ lập tức chia ra thời gian cụ thể, sau đó còn tăng thêm.
“Chúng ta tăng thêm thời gian biểu diễn mỗi ngày đi.” Hạ Huỳnh tràn đầy ảo tưởng trong lòng, “Trong thời gian A Từ biểu diễn, em làm khán giả có thể yêu cầu bất kỳ bài hát nào.”
Bạc Kiến Từ cười bất đắc dĩ: “Chỉ có mình anh biểu diễn không tốt đâu.”
Hạ Huỳnh nghiêm trang lắc đầu: “Khán giả tuyệt đối thích anh biểu diễn một mình, A Từ anh tin em đi.”
Bạc Kiến Từ làm sao không biết đây là ý xấu của Hạ Huỳnh, thế là anh theo lời cô nói: “Vậy chúng ta chơi kéo 乃úa bao, ai thắng sẽ quyết định người đó viết ra những gì mình muốn.”
Hạ Huỳnh cảm thấy đó là một cách hay, thế là cô gật đầu đồng ý. Kết quả cô ra bao, mà anh thì ra kéo.
Hạ Huỳnh: “…”
Nhân viên tổ chương trình không nhịn được đều bật cười.
Hạ Huỳnh thoáng cái nằm tê liệt trên mặt đất, cô bất mãn than phiền: “Tại sao hôm nay em cứ thua mãi!”
Bạc Kiến Từ nói dưới đất lạnh bèn bế cô lên.
Hạ Huỳnh ở trong lòng anh lại đùa nghịch: “Vậy anh không được viết một mình em, bằng không em không đứng dậy.”
“Được.” Bạc Kiến Từ cười đồng ý.
Cuối cùng Bạc Kiến Từ không viết gì trên vòng tròn, mà bảo Hạ Huỳnh thỏa mãn một nguyện vọng của anh.
“Nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm đấy, em phải làm một người giữ lời.” Anh cười như không cười nói.
Hạ Huỳnh:?
Cô cảm thấy hình như mình bị gài bẫy rồi…
***
Phần làm vòng tròn thời gian kết thúc, trong thời gian đó Hạ Huỳnh vẽ ảnh chibi của mình và Bạc Kiến Từ tựa vào nhau cùng wink, hết sức đáng yêu.
Giày vò tới một giờ trưa, cũng tới thời gian ăn cơm, Bạc Kiến Từ kiểm tra tủ lạnh, xác định có đủ đồ ăn nên bắt đầu nấu nướng.
Hạ Huỳnh từ chỗ tổ chương trình cầm lấy một cái máy quay, cô quyết định thu thập tài liệu bên người Bạc Kiến Từ.
“Xin hỏi anh Bạc Kiến Từ chuẩn bị làm món gì?” Vóc dáng của Hạ Huỳnh kém Bạc Kiến Từ một khúc, cô vốn nhón chân định quay mặt của Bạc Kiến Từ, cuối cùng cô bỏ cuộc đổi thành ngửa lên quay.
Hạ Huỳnh cứ vậy nhìn Bạc Kiến Từ, trong ống kính vẫn đẹp trai không có góc ૮ɦếƭ.
“A Từ, tại sao ở góc độ ૮ɦếƭ này anh cũng đẹp quá vậy?” Cô thật sự không hiểu, đổi là người khác cúi đầu như vậy cũng sẽ hiện ra mấy lớp cằm.
Bạc Kiến Từ cười cười, hỏi ngược lại: “Em muốn ăn gì?”
“Anh làm gì em cũng muốn ăn.” Lúc này Hạ Huỳnh không có tâm tư để ý ăn cái gì, chỉ muốn tìm xem Bạc Kiến Từ có góc ૮ɦếƭ không.
Bạc Kiến Từ thở dài xắn tay áo chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Hạ Huỳnh lập tức dời ống kính sang cánh tay anh. Phía dưới làn da trắng trẻo là gân xanh loáng thoáng ẩn chứa sức bật, theo động tác của anh, cơ bắp cánh tay càng hiện rõ hơn, gợi cảm lại hoang dã.
“Wow ~ đến xem cơ bắp cánh tay này.” Hạ Huỳnh biết fan nhất định sẽ rất thích, cô cố ý chỉ quay cánh tay của Bạc Kiến Từ, “Đây là thời gian phúc lợi, mọi người nhớ chụp lại ảnh màn hình đó.”
Bạc Kiến Từ ung dung nhìn cô: “Chẳng lẽ em không đói sao?”
“Đói chứ!” Hạ Huỳnh cong khóe mắt đáp lại, “Nhưng mà em nhìn thấy A Từ cũng no rồi, bởi vì A Từ là vitamin của em!”
Tổ chương trình đều tỏ vẻ đang xem kịch, cũng cảm thấy Hạ Huỳnh rất thích hợp với show giải trí, không cần bọn họ tìm hiệu quả, tự cô làm được rồi.
“Em ngồi yên ở bên kia trước đi, anh nấu cơm cho em ăn.” Bạc Kiến Từ bất đắc dĩ cản cô.
Hạ Huỳnh không trêu anh nữa, ngoan ngoãn nghe lời ngồi một bên, chỉ là cái miệng nói không ngừng, vẫn thốt ra đủ chuyện.
Đạo diễn nhìn Lạc Niệm Niệm, cũng giơ ngón cái lên: “Hạ Huỳnh nên thường xuyên tham gia show giải trí mới đúng, những tài liệu thực tế này cắt ra nhất định rất thú vị.”
Lạc Niệm Niệm đỡ trán, cô đã nói lâu rồi, Hạ Huỳnh thích hợp làm nghệ sĩ hài.
***
Buổi chiều ghi hình khá thoải mái, bởi vì là ngày đầu tiên, Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ không viết điều gì gây mệt mỏi.
Tới buổi tối, Bạc Kiến Từ nhìn Hạ Huỳnh thu xếp hành lý, anh ngồi bên giường nói: “Đừng quên em phải thỏa mãn một nguyện vọng của anh.”
Hạ Huỳnh: “…” Sau này cô nhất định bỏ đánh cược.
Thấy tổ chương trình đã rời khỏi, Hạ Huỳnh cam chịu hỏi: “Anh nói đi, nguyện vọng gì.”
Bạc Kiến Từ hùng hồn lên tiếng: “Anh muốn vượt giới hạn.”
“…” Cô nên thấy may mắn tổ chương trình đi rồi cũng lấy đi máy quay, bằng không đây chắc là nội dung cấm dưới mười tám tuổi.
“Không được.” Hạ Huỳnh trả lời ngay, “Chúng ta đã nói rồi.”
“Cho nên hiện tại em nói không giữ lời?” Bạc Kiến Từ tỏ vẻ buồn bã, “Rõ ràng là anh đánh cược thắng.”
Hạ Huỳnh không muốn chịu thua như vậy: “Vậy chúng ta chơi một lần nữa đi, nếu anh vẫn thắng thì em nghe theo anh.”
Bạc Kiến Từ đồng ý, kết quả vẫn là anh thắng.
“Không được, ba ván thắng hai!”
Bạc Kiến Từ lại thắng.
“Năm ván thắng ba đi…”
“Em lại thua rồi.” Bạc Kiến Từ cười nhìn cô.
Hạ Huỳnh nhìn cái bao của mình lại bị cái kéo của Bạc Kiến Từ cắt, cô nổi giận: “Đàn ông phải ra 乃úa mới đúng!”
Bạc Kiến Từ từ tốn đáp lại: “Lát nữa anh cho em xem là đàn ông thế nào.”