Chương 47: Lời đồnĐến thứ bảy, Bùi Vũ Ninh yếu ớt nằm ở nhà cả ngày.
Cô ăn trên giường, ngủ trên giường, đi vệ sinh cũng được Chu Thời Duật bế đi.
Suy nghĩ ám ảnh cưỡng chế phải thực hiện 6 lần dường như bị màn thể hiện của Chu Thời Duật làm cho sợ hãi, không còn xuất hiện trong đầu cô nữa.
Đến nỗi Bùi Vũ Ninh luôn tự hỏi, hóa ra “nó” không kiên cường đến thế, hóa ra “nó” sẽ tự động bỏ cuộc khi bản thân cô thực sự không đủ điều kiện để thỏa mãn “nó”.
Trước đây, mỗi khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phát tác, Bùi Vũ Ninh luôn tìm mọi cách để thỏa mãn, nhưng lần này, khi cô kiệt sức đến mức không còn sức lực để giải quyết, não của cô dường như cũng chủ động ngừng lại những suy nghĩ lo âu kia.
Cô nằm một mạch đến năm giờ chiều.
Bùi Vũ Ninh trở người, hai chân đau như thể chạy tới chạy lui mười mấy vòng từ hồ Phỉ Thúy đến trang viên Đông Giao.
Nhớ đến lúc đầu cô lo lắng nói với Chu Thời Duật: Em sợ anh không được.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy bản thân đúng là vô tri khờ khạo.
Cô thế mà nói những lời khiêu khích như vậy với một người đàn ông trưởng thành, Chu Thời Duật tối qua ít nhiều gì cũng mang theo chút báo thù trong đó nhỉ?
Nhất định là thế.
Nên cô mới bị làm tới mức biến thành một con gà yếu ớt bị sóng biển vùi dập, không có khả năng phản kháng.
Trong lòng cô đang thầm hối hận vì sự phát huy thất bại ngày hôm qua thì điện thoại bên cạnh gối chợt vang lên.
Là Tống Nguyên Nguyên gọi tới.
Bùi Vũ Ninh nhấn nghe, giọng nói yếu ớt: “Alo.”
Tống Nguyên Nguyên lo lắng hỏi: “Ninh Ninh, sao Bùi Chiêu lại rời nhóm rồi?”
Tối qua, Bùi Chiêu đã rời khỏi nhóm nhỏ của bọn họ.
Bùi Vũ Ninh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nên cô cũng không quá kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Em ấy và Bùi Cận phải ra nước ngoài.”
Bọn họ đều là người cùng một giới, Tống Nguyên Nguyên kỳ thật cũng có nghe qua một ít lời đồn đại. Huống chi những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình như vậy như bọn họ sớm đã quen với những chuyện này. Chỉ là khi nó thật sự xảy ra thì cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Tống Nguyên Nguyên cho rằng giọng nói hơi “suy sụp” của Bùi Vũ Ninh là tâm tình không tốt, liền an ủi cô: “Ba tớ vừa mới mở một khách sạn suối nước nóng, tớ có giữ lại cho cậu một bể, cậu có muốn tới ngâm mình không?”
Bùi Vũ Ninh vốn muốn nói không cần nhưng nghĩ đến tác dụng làm dịu và thư giãn của suối nước nóng, cô rút lại lời nói.
Cả người cô bây giờ như muốn rã ra, đi ngâm mình một chuyến biết đâu có thể giúp cô nhanh chóng phục hồi.
Hơn nữa đi tìm Tống Nguyên Nguyên thì có thể trốn được Chu Thời Duật một lúc.
Nếu không tối nay người ૮ɦếƭ đi sống lại chỉ có cô mà thôi.
Mặc dù cô mạnh miệng nói trả góp nhưng Bùi Vũ Ninh biết rõ tối nay cô thật sự không làm nổi.
Sau khi quyết định, cô hẹn Tống Nguyên Nguyên một tiếng nữa gặp nhau ở khách sạn suối nước nóng.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể xuống giường, muốn xem thử người đàn ông làm chuyện ác cả đêm kia sao lại yên tĩnh đến thế.
Cô mang dép đi ra ngoài, vốn tưởng Chu Thời Duật cũng đang nghỉ ngơi trong phòng nào đó, không ngờ khi đi ngang qua phòng sách thì thấy anh đang làm việc.
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bởi vì ở nhà nên Chu Thời Duật không ăn mặc chỉnh tề như khi đi làm, trên áo sơ mi xám có mấy cúc áo được bung ra, lộ ra xương quai xanh bên trong.
Anh đeo kính, một tay cầm 乃út, một tay cầm xấp tài liệu, cúi đầu xem rất nghiêm túc
Bùi Vũ Ninh đột nhiên nhớ tới vào lần cuối cùng đêm qua, khi cô hoàn toàn không còn sức lực, đứng không vững, cong cũng không được, chỉ có thể nằm trên giường, mặc cho Chu Thời Duật dán vào lưng cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên hôn anh.
Anh của khi đó hoàn toàn khác với người đàn ông lạnh lùng điềm tĩnh trước mặt.
Không biết vì sao, Bùi Vũ Ninh đang nhìn thì bỗng có một luồng xung lực kỳ lạ dần dần lan ra khắp cơ thể, giống như cái móc câu mê hoặc lòng người mà Chu Thời Duật để lại trong cơ thể cô đêm qua lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Bùi Vũ Ninh đột nhiên muốn biết Chu Thời Duật liệu có còn bình tĩnh như vậy nếu như cô khiêu khích anh trong lúc làm việc hay không.
Cô muốn xem dáng vẻ đ ộng tình của Chu Thời Duật khi đeo mắt kính là thế nào.
… Cô phải để anh cầu xin cô một lần mới được.
“Dậy rồi à?” Chu Thời Duật nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ đứng ngay cửa.
Bùi Vũ Ninh đang suy nghĩ làm thế nào để hòa lại một ván thì thấy Chu Thời Duật đứng dậy đi về phía cô, cô lấy lại tinh thần, hắng giọng: “Ừm.”
Cô chỉ tay vào trong hỏi: “Cuối tuần mà anh còn bận gì vậy?”.
Chu Thời Duật không để tâm lắm: “Tuần sau Cảng Duyệt có một cuộc họp thường niên nên nhiều chuyện vụn vặt.”
“… Ồ, cuộc họp thường niên à.” Bùi Vũ Ninh gật đầu, đột nhiên mất chủ đề.
Sau vài giây im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội.
Chu Thời Duật nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh làm xong rồi, còn em?”
Ánh mắt sau cặp kính ấy rất đỗi quyến rũ, đôi môi kề sát khiến Bùi Vũ Ninh lập tức nhớ lại nhiệt độ của anh.
Bùi Vũ Ninh hiểu lời mời đằng sau nói câu này đại diện cho điều gì.
Cô mất tự nhiên, mặt đỏ bừng lên, vội dời ánh mắt đi chỗ khác: “…Nguyên Nguyên vừa gọi điện rủ em đi suối nước nóng.”
Chu Thời Duật nghe xong không nói gì, hơi ngừng lại, tựa hồ như bật cười: “Xem ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã ổn.”
“…”
Giọng nói mang theo tiếng cười của Chu Thời Duật khiến Bùi Vũ Ninh phát cáu.
Bây giờ có không ổn thì cũng buộc phải ổn ok? Ai mà chịu được anh đến như thế.
Nhưng Bùi Vũ Ninh tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện cô không thể chịu đựng được nên muốn trốn một ngày. Bùi Vũ Ninh nghĩ một đường làm một nẻo đẩy anh ra: “Nguyên Nguyên muốn em tới đánh giá khách sạn suối nước nóng ba cậu ấy mới mở, em cũng đâu thể có bạn trai rồi thì quên mất bạn thân.”
Chỉ trong vài giây Chu Thời Duật đã nhìn thấu vẻ mặt của cô, cũng hiểu rõ cô đang nghĩ gì trong lòng, anh không vạch trần mà xoa đầu cô: “Được.”
–
Đêm, trong khách sạn suối nước nóng mới mở của nhà họ Tống, đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh bận bikini tay dài đến bể bơi
Suối nước nóng mà Tống Nguyên Nguyên để lại cho cô có tác dụng làm đẹp, chỉ mở riêng cho đại tiểu thư nhà họ Tống và Bùi Vũ Ninh.
Hai người đã lâu không gặp, biết công ty của Bùi Vũ Ninh đã trải qua một vài chuyện nên Tống Nguyên Nguyên vừa đến là đã tìm đủ mọi cách để an ủi cô.
“Cậu đừng buồn, cho dù cậu hay Quân Đình xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì nhà tớ cũng sẽ ủng hộ cậu không điều kiện.”
Tống Nguyên Nguyên bình thường vẫn luôn cười nói đùa giỡn, rất ít khi nói ra lời nghiêm túc như vậy, Bùi Vũ Ninh rất cảm động, đang định ôm lấy cô ấy thì Tống Nguyên Nguyên đột nhiên phát hiện ra gì đó, cúi người chỉ vào cổ cô: “Ể? Sao cổ của cậu bị đỏ một mảng thế?”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bạn tốt thì đúng là tốt thật, chỉ có điều hơi nhiều chuyện.
Bùi Vũ Ninh cũng không thể nào quàng khăn đến tắm suối nước nóng, chỉ có thể nói lấy lệ: “Không biết ăn trúng cái gì mà bị dị ứng.”
“Vậy à.” Tống Nguyên Nguyên lại nhìn thêm cái nữa: “Tớ còn tưởng là dấu hickey.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bùi Vũ Ninh mất tự nhiên xoay người sang hướng khác, để nơi mà Chu Thời Duật không để lại dấu vết gì đối mặt với Tống Nguyên Nguyên.
“Nói mới nhớ, tớ có hóng được chuyện này, cậu muốn nghe không?” Tống Nguyên Nguyên nói.
Bùi Vũ Ninh cực kỳ nghiêm túc ngâm mình trong suối nước nóng để “chữa bệnh”, câu được câu không trả lời Tống Nguyên Nguyên: “Lại là ai với ai bị chụp được à?”
“So với người trong giới giải trí còn hot hơn nhiều.” Tống Nguyên Nguyên cười thần bí, hạ thấp giọng nói: “Hình như tớ biết cô nàng tóc hồng của anh Duật là ai rồi.”
Bùi Vũ Ninh: “…?”
Cô sững người, nhìn Tống Nguyên Nguyên: “Cậu biết?”
Tống Nguyên Nguyên thấy Bùi Vũ Ninh hình như cũng có hứng thú, không khỏi càng thêm đắc ý, móc ngón tay vào nhau: “Hôm nay nghe một phóng viên trong giới nói, cậu đoán thử xem.”
Bùi Vũ Ninh không thể đoán được.
Nhưng từ vẻ mặt của Tống Nguyên Nguyên thì cô biết người cô ấy sắp nói đến không phải là mình.
Bùi Vũ Ninh lắc đầu: “Cậu nói đi, tớ không biết.”
Tống Nguyên Nguyên chớp chớp mắt: “Tớ nghe nói anh Duật muốn liên hôn với Triệu Thư Bạch của nhà họ Triệu ở Nam Á.”
Bùi Vũ Ninh: “…??????”
Bùi Vũ Ninh mở to hai mắt, vô thức quay người về phía Tống Nguyên Nguyên: “Cậu nghe ai nói vậy?”
Ngay khi Tống Nguyên Nguyên chuẩn bị nói, thì lại thấy hai vết đỏ mờ mờ dưới đường viền cổ áo của Bùi Vũ Ninh.
Cô ấy mở miệng: “Cậu bị dị ứng nặng quá, đã uống thuốc chưa?”
Nhưng Bùi Vũ Ninh lại hỏi dồn: “Ai nói với cậu Chu Thời Duật sẽ kết hôn với Triệu Thư Bạch?”
Tống Nguyên Nguyên thong thả bưng ly nước trái cây bên cạnh suối nước nóng uống một ngụm: “Phóng viên nói là Triệu Thạc Nhi tự mình tung tin, nói là vài ngày trước nhà cô ta và nhà họ Chu dùng cơm cùng nhau, có nhắc tới chuyện này trên bàn ăn.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Vài ngày trước, Chu Thời Duật đúng là có nói với cô chuyện nhà họ Triệu đến Bắc Kinh và nhà anh ấy cùng ăn cơm với đối phương.
Đột nhiên, Bùi Vũ Ninh chợt nhớ ra hình như khi trước ông nội cũng đã từng nhắc tới chuyện này, nói chú dì dự tính bàn chuyện cưới hỏi cho Chu Thời Duật.
… Thì ra là Triệu Thư Bạch?
“Tớ đã xem ảnh của Triệu Thư Bạch, khá là xinh đẹp, là kiểu đẹp của tri thức, so với đồ ăn hại Triệu Thạc Nhi kia thì tốt hơn nhiều, cũng khá xứng đôi với anh Duật.”
Tống Nguyên Nguyên hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt khác thường của Bùi Vũ Ninh, còn tưởng rằng cô cũng bị chấn động bởi việc Chu Thời Duật và Triệu Thư Bạch sắp kết hôn, chậc lưỡi: “Đợi xem đi, chuyện này nhất định sẽ được lan truyền trong nay mai, là thật hay giả thì đến lúc đó sẽ biết.”
Thấy Bùi Vũ Ninh vẫn im lặng, Tống Nguyên Nguyên hỏi cô: “Cậu nghĩ là thật hay giả?”
Chu Thời Duật chưa hề nói cho cô chuyện này.
Bùi Vũ Ninh tức tím ruột gan, giọng điệu lạnh lùng: “Tớ không biết và cũng không có hứng thú đoán già đoán non chuyện của anh ta.”
Tống Nguyên Nguyên: “…”
Tống Nguyên Nguyên lắc đầu, sao hai người này cứ như nước với lửa thế, rốt cuộc là thù hận cỡ nào.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, Bùi Vũ Ninh nhận được điện thoại của Bùi Tổ Vọng, cô không về lại căn hộ mà đến trang viên Đông Giao.
Cô không ngờ rằng ngay cả ông nội cũng biết tin, gọi cô đến để hỏi cho rõ ràng.
Tin đồn về việc kết hôn của Chu Thời Duật lan truyền nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Tống Nguyên Nguyên, Tống Nguyên Nguyên mới biết được tin vào sáng nay thì đến tối tin tức cơ hồ đã lan truyền khắp trong giới.
Dù sao đó cũng là nhà họ Chu.
Một trong những gia đình giàu có hàng đầu ở Bắc Kinh, hôn nhân sẽ không chỉ là chuyện riêng mà còn liên quan đến lợi ích trực tiếp của nhiều đối tác và nhà đầu tư, bao gồm cả nhà họ Triệu vốn không có địa vị gì ở Bắc Kinh cũng đã lọt vào tầm ngắm của giới đầu tư.
Mấy nhóm nhỏ trong điện thoại của Bùi Vũ Ninh cũng đang thảo luận sôi nổi về chuyện này, huyên náo cứ như đón tết vậy.
“Nhà họ Chu sao lại nhìn trúng nhà họ Triệu vậy? Kinh tế hoàn toàn không cùng đẳng cấp mà?”
“Chắc là tạo scandal thôi, tôi thấy không có khả năng lắm.”
“Có lẽ là nhìn trúng thị trường Nam Á của nhà họ Triệu?”
“Đừng nói như vậy, Triệu Thư Bạch là nhân tài, cũng xứng đôi với Chu Thời Duật.”
“Đúng vậy, nhà họ Chu không thiếu tiền, cho nên chọn một cô vợ có học thức giữ thể diện là được.”
“Không biết vì sao tôi đột nhiên nghĩ tới Bùi Vũ Ninh, kẻ thù không đội trời chung sắp kết hôn mọi người đoán xem cô ấy liệu có bỏ tiền mừng không?”
“Ha ha ha ha ha ha, nhất định là có rồi, có ngứa mắt đến mấy thì cũng phải giữ thể diện chứ.”
Ngay cả nhóm nhỏ của bọn họ, cũng đã bắt đầu hóng chuyện
Thịnh Thiêm: “Được đấy Chu Thời Duật, chẳng trách khoảng thời gian trước lại im hơi lặng tiếng đi Nam Á lâu như vậy.”
Tống Tinh Dã: “Không phải chứ, cô nàng tóc hồng là cô chủ nhà họ Triệu kia à? Sao tôi cảm thấy không giống lắm.”
Tống Nguyên Nguyên: “Ha ha ha ha, mọi người cũng biết rồi à? Anh Duật mau lên nói đi mà!”
…..
Bùi Vũ Ninh trầm mặc nhìn mọi người nói xằng bậy.
Mặc dù cô không ngu ngốc đến mức tin rằng Chu Thời Duật sẽ kết hôn với Triệu Thư Bạch, nhưng bây giờ khắp nơi đều đang thảo luận về cuộc hôn nhân của bạn trai cô với một người phụ nữ khác, mà người bạn gái thực sự là cô đây lại bị đem ra thảo luận liệu có mừng tiền cưới không.
Sắc mặt đại tiểu thư tối sầm, không nói gì.
–
Đầu bên kia, đã đến giờ hẹn đón Bùi Vũ Ninh nhưng Chu Thời Duật gọi mãi cho cô mà không được.
Anh chỉ đành gọi Tống Nguyên Nguyên hỏi xem cô ấy có đi cùng Bùi Vũ Ninh không.
“Chưa đến 8h là Ninh Ninh đã về trang viên Đông Giao rồi, anh Duật tìm cậu ấy có việc à?” Tống Nguyên Nguyên hỏi anh.
Đang yên lành sao lại về bên chỗ ông cụ rồi.
Chu Thời Duật cau mày, cảm ơn Tống Nguyên Nguyên, vừa định cúp điện thoại thì Tống Nguyên Nguyên đã ngăn anh lại hỏi chuyện: “Anh Duật, sao anh không trả lời tin nhắn nhóm thế? Chuyện đó là thật à?”
Chu Thời Duật hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
“Chuyện anh sắp kết hôn với Triệu Thư Bạch ấy…mọi người trong giới đều nghe nói hết rồi, vừa nãy em với Ninh Ninh cũng đang nói chuyện này, hehe.”
“…?”
Nhận thấy có gì đó không ổn, Chu Thời Duật lập tức cúp điện thoại.
Cả chiều nay anh đều đang chuẩn bị cho cuộc họp thường niên của Cảng Duật, điện thoại cũng không xem. Bây giờ mở thông báo tin nhắn lên mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào chuyện anh và Triệu Thư Bạch kết hôn đã trở thành chủ đề nóng hổi cuối tuần.
Một số bạn bè gửi tin nhắn cho anh hỏi có thật không, anh đều không chú ý xem.
Chu Thời Duật không có thời gian để truy tìm nguồn gốc của tin đồn, anh lập tức gọi điện cho Bùi Vũ Ninh.
Lần này điện thoại đã được kết nối, sau vài hồi chuông, đầu bên kia rốt cuộc cũng bắt máy: “Chuyện gì.”
Giọng điệu nghe có vẻ tức giận.
Chu Thời Duật đi thẳng vào vấn đề: “Anh không biết tin đồn từ đâu ra nhưng anh đâu thể nào cưới Triệu Thư Bạch.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Bùi Vũ Ninh nhìn ông cụ đang ngồi đối diện.
Ông cụ hơi nhướng mày, mang theo vẻ mặt “ông thắng rồi chứ gì”.
Mới ba phút trước hai ông cháu còn cá cược với nhau chuyện “Chu Thời Duật liệu có lập tức gọi điện thoại giải thích”, bây giờ kết quả đã rõ ràng, ông cụ đã thắng.
Mặc dù vậy nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn không vui.
Tính tình cô vốn đã không tốt, còn chưa kịp công khai với bên ngoài chuyện yêu đương của cô với Chu Thời Duật thì đã bị người phụ nữ khác giành lấy.
Bùi Vũ Ninh tức giận, cố ý ăn nói chua ngoa: “Cưới cô ấy không có gì không tốt, cô Triệu tính tình nền nã, ai ai cũng nói hai người xứng đôi.”
Chu Thời Duật: “…”
Chu Thời Duật dường như có chút bất đắc dĩ, ở đầu bên kia điện thoại khẽ thở dài: “Em đang nói cái gì vậy, anh chỉ thích em, cho dù là liên hôn thì cũng chỉ có thể là em, tuyệt đối không có người thứ hai.”
Bùi Vũ Ninh biết bản thân mình khẩu thị tâm phi, nhưng một khi cô ghen thì sẽ không nói lý: “Dù sao thì bây giờ nơi nơi đều bàn về chuyện của anh và Triệu Thư Bạch, em không vui.”
Chu Thời Duật hơi dừng lại một chút: “Vậy có phải anh chỉ cần khiến bọn họ im miệng thì em sẽ vui đúng không?”
Bùi Vũ Ninh không thể chấp nhận được tên của Chu Thời Duật bị gắn liền với người phụ nữ khác.
Tin đồn cũng không được.
Cô cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Chu Thời khi fan của Trình Trí cứ ghép đôi hai người họ.
Chu Thời Duật chỉ có thể là của cô.
Tính chiếm hữu mạnh mẽ khiến Bùi Vũ Ninh vô cùng khó chịu: “Không biết, cứ im miệng trước rồi hẵng nói.”
“Được, 5 phút.” Chu Thời Duật để lại thời gian rồi cúp điện thoại.
Bùi Vũ Ninh: “?”
5 phút?
Nhanh như vậy?
Chu Thời Duật có phép thuật thông thiên gì mà có thể khiến mọi người im miệng trong vòng năm phút?
Bùi Vũ Ninh hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến phong cách hành sự dứt khoát nhanh nhẹn của anh thì lại có vài phần mong chờ, cô muốn biết năm phút sau dư luận sẽ trở nên thế nào.
Những người đó liệu có thật sự im miệng.
Bùi Vũ Ninh có hơi căng thẳng, đứng dậy rót cho mình một ly nước, nhưng mới rót được một nửa thì điện thoại của cô lại thay nhau vang lên.
Tất cả đều là âm thanh tin nhắn WeChat.
Chưa kịp uống ngụm nước Bùi Vũ Ninh đã đặt ly xuống, quay về cầm điện thoại lên xem, trên màn hình toàn là thông báo tin nhắn, cô vội mở ra.
Chi chít những dấu chấm hỏi do bạn bè gửi tới
Trong số đó, Tống Nguyên Nguyên là người có nhiều dấu hỏi nhất.
Cô ấy dường như mất đi lý trí, đầu óc choáng váng. Sau khi gửi cho Bùi Vũ Ninh một màn hình toàn dấu hỏi, cô ấy mới hỏi:
“Cưng à, tớ sắp ngu luôn rồi, chuyện này là thật hả?”
Bên dưới là ảnh chụp màn hình Weibo.
Bùi Vũ Ninh mơ hồ cảm nhận được hình như có chuyện lớn xảy ra, cô nhấn vào bức ảnh, sau khi nhìn rõ dòng chữ trên đó, cô sững cả người –
@Tập đoàn Hoa Việt V: Chuyện kết hôn của anh Chu Thời Duật là thật, có điều đối phương là cô Bùi Vũ Ninh. (Nhận được yêu cầu từ phòng chủ tịch để bác bỏ tin đồn.)
Bùi Vũ Ninh: “…”