Chương 6: Quản gia mớiSau khi từ trang viên Đông Giao trở về, Bùi Vũ Ninh không ra khỏi nhà suốt hai ngày, cô cũng không nhận bất kỳ lời mời nào của bạn bè.
Ngoài thời gian chênh lệch múi giờ, cô còn dành thêm hai ngày để chấp nhận sự thật rằng mình có thể có được viên kim cương màu cam miễn phí, nhưng lại dùng tiền để giành giật.
Bùi Vũ Ninh sống 23 năm, chưa từng có phút giây nào cô cảm thấy mình lại có lỗi lớn với bản thân như bây giờ.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý cười khó hiểu trong mắt Chu Thời Duật sau khi mình lấy được viên kim cương vào đêm đấu giá đó.
Giống như chưa bao giờ thấy ai vội vàng tiêu tiền như cô.
Tức nhất chính là, tốn tiền vô ích thì thôi đi, cô còn đưa cho Chu Thời Duật một thỏi son phiên bản giới hạn toàn cầu.
Lần này người đàn ông kia đúng là thắng oanh liệt.
Bùi Vũ Ninh không trả lời tin Wechat của Chu Thời Duật.
Cô không biết nên trả lời như thế nào.
Dường như dù trả lời thế nào cũng sẽ có vẻ cô đang tỏ ra khôn lõi.
“Chu Thời Duật thật sự không phải con người.” Đã là ngày thứ ba nhưng khi Bùi Vũ Ninh nhớ tới chuyện này vẫn không nhịn được mà phàn nàn với Lâm Úy: “Anh ta làm như vậy không sợ ban đêm ngủ yên giấc sao?”
Lâm Úy lần nào nghe cũng cười: “Chị nghe nói Chu tổng làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Đúng vậy, một người có kỷ luật còn đáng sợ hơn ma quỷ làm sao có thể cắn rứt lương tâm vì một chuyện vặt vãnh như việc khi không lại nhận được thỏi son quý giá của người khác chứ.
Mặc dù trên thỏi son kia có đánh con số mà mình thích nhất, nhưng thứ đã cho đi Bùi Vũ Ninh chưa từng đòi lại. Chuyện này cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
“Đã tới giờ phỏng vấn rồi.” Mới sáng sớm, Lâm Úy đã dẫn một dàn ứng viên mới đi tới biệt thự.
Mới trở lại Bắc Kinh ba ngày, tin tức đại tiểu thư nhà họ Bùi tuyển quản gia dường như đã truyền khắp giới. Bên ngoài tràn ngập lời đồn đại, ai ai cũng nói vị tiểu thư này ánh mắt quá cao, quá khó phục vụ, nhưng dù thế nào người tới ứng tuyển vẫn vô cùng đông đảo.
Nhưng bọn họ đều chỉ cưỡi ngựa xem hoa, không một ai có thể lọt vào mắt Bùi Vũ Ninh.
Sau vài ngày, Bùi Vũ Ninh cũng có chút mệt mỏi, cô quyết định nếu hôm nay vẫn không tìm được người thích hợp sẽ từ bỏ.
Vào lúc mười giờ sáng, ba ứng viên mới đứng xếp hàng ở giữa phòng khách.
Bùi Vũ Ninh thay xong quần áo liền xuống dưới, mái tóc dài gợn sóng buông lơi, trông rất tùy ý, lúc cô không cười, ai nhìn thấy cũng sẽ tự động nhường đường cho đại tiểu thư lạnh lùng xinh đẹp.
Vân Hòa pha cho cô một tách cà phê, cô ngồi ở trên sô pha, vừa uống vừa bắt đầu xem tin tức trong nước hôm nay.
“Bắt đầu đi.”
Lâm Úy gật đầu, xoay người nói với nhóm ứng viên: “Trước tiên, mọi người tự giới thiệu đi.”
Bắt đầu từ bên trái, lần lượt từng người giới thiệu về bản thân.
“Xin chào cô Bùi, tôi tên Trương Đức, năm nay 44 tuổi ——”
“Không thích hợp, người tiếp theo.”
“……”
Lâm Úy đã quen với đủ loại “không thích hợp” của Bùi Vũ Ninh, mặt không biểu cảm mà đưa tay tiễn ứng viên hào hứng nhất ra cửa.
Hai người còn lại tiếp tục giới thiệu.
“Tôi tên là Lý Kim Võ, đã làm quản gia 7 năm, kinh nghiệm dồi dào.”
Bùi Vũ Ninh không lên tiếng, xem như qua vòng đầu tiên, mà sau khi ngẩng đầu nhìn thấy thân hình rắn rỏi cơ bắp của anh ta thì ——
“…… Người tiếp theo.”
Cũng đâu phải cô đang tìm vệ sĩ, người đàn ông cường tráng như vậy làm quản gia nhìn qua cũng thấy sợ.
Bùi Vũ Ninh nhíu mày gục đầu xuống, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn.
Ứng viên cuối cùng bắt đầu tự giới thiệu:
“Xin chào cô Bùi, tôi là Vương Tử, ứng tuyển quản gia riêng của cô.”
Giọng nói của người đàn ông trung niên ấm áp, hơn nữa tốc độ nói chuyện rất chậm, có cảm giác vui mừng khó giải thích.
Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu, bị chọc cười: “Có phải chú đến nhầm chỗ rồi không, tôi tuyển quản gia, không tuyển vương tử*.”
* Vương tử = hoàng tử
“Cô Bùi, tôi họ Vương tên một chữ Tử, nhưng tôi không phải vương tử, cô mới là công chúa tôn quý duy nhất ở đây.”
“……”
Bùi Vũ Ninh ngồi thẳng dậy, cẩn thận đánh giá người này.
Khuôn mặt trông rất hiền lành, ăn mặc cũng sạch sẽ, không diêm dúa.
Không giống mấy ngày trước có một người mặc áo vest đuôi tôm tới tham gia phỏng vấn, không biết còn tưởng rằng người đó muốn tới nơi này tham gia vũ hội.
Chỉ là mặc dù quần áo không diêm dúa, nhưng lại quá mồm mép.
Bùi Vũ Ninh không thích kiểu nói chuyện này, giơ tay lên đang định nói không thích hợp, thì người đàn ông trung niên dường như đã dự đoán được quyết định của cô, lập tức bổ sung một câu:
“Ông chủ cũ của tôi là Chu Thời Duật, chủ tịch của tập đoàn Hoa Việt, nên kinh nghiệm quản gia của tôi rất dồi dào.”
Những lời đã tới bên miệng của Bùi Vũ Ninh quả nhiên vì những lời chắp vá này mà thu lại.
“Chu Thời Duật?”
“Đúng vậy.”
Bùi Vũ Ninh đầy hứng thú: “Vậy vì sao không làm nữa?”
“À, Chu tổng nói đã quen sống một mình nên tạm thời không cần quản gia.”
Bùi Vũ Ninh khoanh tay trước иgự¢ híp mắt lại, đột nhiên cười đầy ẩn ý, chỉ vào người đàn ông trước mặt: “Chú được chọn.”
Lâm Úy – người đã xem cả quá trình: “……?”
Phỏng vấn kết thúc, Lâm Úy bảo Vân Hòa dẫn quản gia mới đi làm quen với hoàn cảnh của biệt thự, sau đó mới hỏi Bùi Vũ Ninh: “Chị có thể hiểu em từ chối người thứ hai vì dáng người không phù hợp, nhưng người đầu tiên thì tại sao?”
Bùi Vũ Ninh: “44 tuổi.”
“?”
“Em ghét nhất số 4.”
Đôi khi vô tình nhìn di động thấy thời gian 4:44, Bùi Vũ Ninh có thể cồn cào ruột gan cả ngày.
Lâm Úy im lặng một lúc, xem như miễn cưỡng chấp nhận lý do này, lại hỏi: “Vậy nguyên nhân người thứ ba trúng tuyển là gì?”
Bùi Vũ Ninh ngắm nhìn bộ móng tay xinh đẹp mình mới làm, nhướn mày cười khẽ:
“Chú ấy chắc chắn sẽ biết rất nhiều bí mật của Chu Thời Duật.”
Lâm Úy: “……”
Tổng kết lại tiêu chí phỏng vấn của cô chính là người có thể cho cô biết bí mật của Chu Thời Duật sao?
Ở đầu bên kia, chú Vương được Vân Hòa dẫn đi tham quan biệt thự như trút được gánh nặng mà gửi tin nhắn đi.
“Cậu chủ, tôi đạt rồi.”
Đầu bên kia trả lời: “Trong dự kiến.”
“Có điều, sau khi tôi nghe theo lời cậu ca ngợi cô ấy là công chúa, cô ấy cũng không cảm thấy hứng thú, thậm chí còn muốn loại tôi.”
“?”
“Vậy tại sao chú lại đạt?”
“Tôi nói tôi từng làm quản gia của cậu, cô ấy dường như rất kích động. Ánh mắt kia làm tôi rất sợ, giống như ẩn chứa 800 ý tứ.”
“……”
Trong văn phòng, Chu Thời Duật nhìn tin nhắn quản gia gửi tới, đột nhiên không biết nên bày vẻ mặt gì.
Anh xoa giữa lông mày, cười một tiếng rồi ném điện thoại sang bên cạnh.
Trợ lý Mạnh Trạch từ lâu đã hiểu rõ ý nghĩa từng biểu cảm của anh.
Cái vẻ mặt nói không nên lời này chỉ có thể có liên quan đến vị tiểu thư nhà họ Bùi kia.
Mấy năm nay anh đã thấy quá nhiều.
Mạnh Trạch đứng cạnh bàn làm việc, hắng giọng nói: “Triệu tổng muốn hẹn anh ăn trưa để nói về chuyện Cảng Duyệt.”
Chu Thời Duật không có ấn tượng gì: “Triệu tổng nào?”
“Triệu Thiên của túi xách Thái Vương, người suýt chút nữa đã nhận thầu mảng hành lý chuyên dụng của hàng không nội địa.”
Mạnh Trạch vừa nói đồng thời đưa tư liệu đã thu thập được cho Chu Thời Duật: “Gần đây bọn họ đã phát triển một nhãn hiệu túi xách mới, trụ sở chính chuyển từ Nam Á tới Bắc Kinh, muốn đặt trụ sở ở tầng ba của Cảng Duyệt.”
Chu Thời Duật nhìn lướt qua, không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt: “Phòng xúc tiến đầu tư để làm gì, mấy chuyện thế này cũng tìm đến tôi?”
Vừa dứt lời, ba Chu đột nhiên gọi điện thoại tới.
–
Mặc dù mấy ngày nay ầm ĩ với Chu Thời Duật, nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn chưa quên chuyện chính.
Cô chuẩn bị dùng danh nghĩa của Hội tỷ muội tổ chức một hoạt động từ thiện.
Sở dĩ Bùi Vũ Ninh có thể trở thành thiên kim nổi tiếng ở Bắc Kinh, ngoại trừ bối cảnh gia đình hùng hậu, còn nhờ vào “Hội tỷ muội” mà cô một tay sáng lập.
Khi những thiên kim tiểu thư khác còn đang du lịch vòng quanh thế giới, chụp hình với người nổi tiếng thì Bùi Vũ Ninh đã bắt đầu thay đổi hình ảnh Hội tỷ muội, thành công thiết lập danh thi*p cho mình với tư cách một nhà từ thiện trẻ tuổi, mở rộng ảnh hưởng xã hội của nhà họ Bùi.
Đây cũng là lý do một số người trong xã hội thượng lưu ở nước ngoài coi trọng Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh ra nước ngoài hai năm, hiện tại dù sao cũng phải làm chút gì đó để thông báo một tiếng, cô đã trở lại.
Cũng tránh cho chó mèo nào cũng có thể giành người với Hội tỷ muội.
Tống Nguyên Nguyên là hội phó Hội tỷ muội, Bùi Vũ Ninh cũng muốn bàn bạc chuyện này với cô ấy một chút. Hơn nữa, hai ngày này cô ấy không ngừng gọi điện thoại hẹn Bùi Vũ Ninh đi ăn, hai người liền hẹn trưa hôm nay gặp mặt.
Bạn thân gặp gỡ nên Lâm Úy không đi theo, tài xế riêng đưa Bùi Vũ Ninh đến chỗ ăn trưa.
“Trung tâm thương mại Cảng Duyệt?” Nhìn địa chỉ Tống Nguyên Nguyên gửi tới, Bùi Vũ Ninh bỗng dưng nhớ tới tòa nhà chọc trời mà cô đã nhìn thấy khi đi ngang qua khu trung tâm thành phố vào cái đêm cô trở về nước. Cô hỏi tài xế: “Tôi nghe nói đây là một trung tâm thương mại xa xỉ mới ở Bắc Kinh?”
“Vâng, nó được hoàn thành vào đầu năm nay, mới khai trương vào tháng trước.”
Bùi Vũ Ninh nhớ rõ hai năm trước khi cô rời Bắc Kinh, nơi mua sắm hàng đầu vẫn còn ở con đường khác, không ngờ mới đi không lâu ngôi đầu đã đổi chủ.
Thay đổi như vậy thông thường cũng mang ý nghĩa người đứng đầu này đã trở thành chủ mới của chiếc bánh kem.
Khi xe đến nơi, Bùi Vũ Ninh gỡ kính râm, xuống xe.
Cô ngước mắt nhìn bức tường kính hình giọt nước treo những tấm biển quảng cáo khổng lồ của các thương hiệu hàng đầu. Thiết kế của lối vào chính rất đặc biệt, với màn hình 3D cong 270 độ ở phía trên, các đường kim loại và đèn ở xung quanh được lắp đặt như một sân khấu, mang đến trải nghiệm như đang bước vào một bữa tiệc với nghi thức xa hoa.
Bùi Vũ Ninh đã từng phàn nàn với Tống Nguyên Nguyên một số trung tâm thương mại cao cấp ở Bắc Kinh trang trí y hệt nhau, không có nét đặc sắc riêng. Không ngờ cái ở trước mặt bây giờ lại vừa đúng thẩm mỹ của cô.
Cô tiếp tục bước vào trong, đánh giá khắt khe.
Nội thất bên trong rất cao cấp, từ mùi hương trong không khí đến quy hoạch và thiết kế của toàn bộ không gian, cùng với các thương hiệu quốc tế rực rỡ muôn màu, tất cả đều được coi là thiết kế theo tiêu chuẩn quốc tế.
Khó trách lại bật lên thành trung tâm thương mại số một ở Bắc Kinh.
Hơn nữa đặc biệt nhất chính là, tầng sáu của trung tâm thương mại lại thiết kế một khu triển lãm nét đẹp văn hóa toàn cầu, bên trong có những thiết kế đầy thu hút, hấp dẫn ánh nhìn. Trước mắt, hình như còn chưa khai trương, tạm thời trưng bày một ít hoa tươi và đồ trang trí.
Bùi Vũ Ninh nhìn xung quanh, từ từ nảy ra một vài ý tưởng.
–
Nhà hàng Ý mà Tống Nguyên Nguyên hẹn nằm ở tầng 7.
Lúc Bùi Vũ Ninh đến, có vài người đang vây quanh Tống Nguyên Nguyên để xin chữ ký. Bùi Vũ Ninh đứng đợi một lúc đám đông mới giải tán.
“Đặt một phòng riêng làm khó cậu lắm sao?” Bùi Vũ Ninh ngồi xuống hỏi.
Tống Nguyên Nguyên cười rụt rè, vừa vẫy tay với máy ảnh cách đó không xa, vừa nhỏ giọng nói: “Ngồi trong phòng riêng còn có ai biết ngôi sao nổi tiếng tới sao? Có ai sẽ tới xin chữ ký tớ?”
“……” Cậu tận hưởng cảm giác này đến thế à?
Bùi Vũ Ninh cúi đầu không nói nên lời, thật sự không biết lý do Tống Nguyên Nguyên chấp nhất với việc làm người nổi tiếng này như vậy là vì cái gì, rõ ràng trong nhà không thiếu chút tiền ấy.
“Hai ngày nay bảo bối ở nhà làm gì?” Tống Nguyên Nguyên gọi phần ăn tình nhân cho hai người, thắm thiết hỏi: “Có hẹn cậu cũng không ra.”
Bùi Vũ Ninh: “Xem phim truyền hình cậu đóng.”
Tống Nguyên Nguyên ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Bộ nào vậy?”
“Bộ cậu tiến cung ngày đầu tiên đã bị Hoàng hậu ban ૮ɦếƭ.”
“……”
Tống Nguyên Nguyên rũ vai, có chút không phục: “Đó là vai cameo của tớ, đạo diễn nhiệt tình mời tớ đi, ok? Cậu nên xem bộ mới của tớ, tớ đóng Vương phi đấy.”
Bùi Vũ Ninh theo bản năng trả lời ngay: “Là cái bộ bị Vương gia treo ở tường thành?”
Tống Nguyên Nguyên: “?”
Dứt lời, Bùi Vũ Ninh mới nhận ra khi còn nhỏ cô bị đã bị đầu độc bởi những bộ tiểu thuyết cẩu huyết đó như thế nào.
Có điều, cũng không thể hoàn toàn trách cô, giọng của Chu Thời Duật rất hay, trầm và có từ tính, mỗi lần anh đọc lời thoại của các nam chính kia, Bùi Vũ Ninh đều cực kỳ say mê.
Vừa nhớ tới Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh lại có chút nhồi máu cơ tim.
“Đúng rồi.” Tống Nguyên Nguyên dường như nhớ tới cái gì: “Hôm trước tớ nghe anh chàng ở bãi đậu xe nói cậu lên xe anh Duật trở về?”
Bùi Vũ Ninh khựng lại vài giây, còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Tống Nguyên Nguyên lại lẩm bẩm: “Anh Duật không vào phòng bao, hai người còn đi trước, chẳng lẽ hai người……”
Tống Nguyên Nguyên lắc đầu: “Không đúng.”
Bùi Vũ Ninh: “?”
“Dựa theo một kịch bản tớ từng đóng, điều này thường tượng trưng cho gian tình.”
Bùi Vũ Ninh cạn lời: “Kịch bản kia là cậu viết đấy à?”
Sao cô có thể có gian tình với Chu Thời Duật.
Nếu là oan tình thì có.
Cốt truyện 6000 vạn chữ siêu oan khuất.
Bùi Vũ Ninh không thèm đếm xỉa tới Tống Nguyên Nguyên, cô cúi đầu ăn trưa. Tống Nguyên Nguyên bỗng nhiên nháy mắt ra hiệu với cô về phía cửa nhà hàng: “Nhìn kìa, Triệu Thạc Nhi.”
Bùi Vũ Ninh quay đầu lại.
Là một cô gái, mặt rất đẹp, cả người đều là hàng hiệu.
Bùi Vũ Ninh lại quay lại: “Ai vậy, cậu quen sao?”
“Triệu Thạc Nhi đó!” Tống Nguyên Nguyên hơi cao giọng: “Hội trưởng của Zstar, chính là người giành người với Hội tỷ muội! Nhà cô ta kinh doanh túi xách, cái túi MX kia là sản phẩm mới nhà họ. Vì chuyện cho túi xách trước kia, bọn mình đều gọi cô ta là Himalaya Thạc.”
Tống Nguyên Nguyên vừa mới nói xong, Triệu Thạc Nhi đã đi tới trước mặt hai người: “Nguyên Nguyên? Trùng hợp như vậy sao?”
Tống Nguyên Nguyên nở nụ cười công nghiệp: “Thật trùng hợp, nhưng hình như chúng ta không quen thân cho lắm.”
“Lần trước tôi có mời cô tới party nhưng cô không tới.” Triệu Thạc Nhi nói xong liền nhìn sang chỗ Bùi Vũ Ninh: “Uầy, cô chính là Bùi Vũ Ninh đúng không?”
Cô ta thân thiết mà đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Triệu Thạc Nhi.”
Bùi Vũ Ninh uống đồ uống, liếc nhìn bàn tay đối phương đưa qua nhưng phớt lờ.
Theo lý thuyết, mọi người ở cùng tầng lớp, đôi khi dù không thích cũng sẽ nể mặt một chút, không để người ta mất mặt.
Nhưng với một người dùng thủ đoạn thấp kém tranh người với mình, Bùi Vũ Ninh thậm chí còn không thèm giả vờ.
Tình cách của cô từ trước đến nay luôn như thế, không bao giờ che giấu những điều mình không thích.
Những người phục vụ trong nhà hàng cao cấp đã nhìn thấy quá nhiều nhân vật nổi tiếng, lúc này nhìn như không để ý nhưng thực chất cũng đang âm thầm hóng chuyện.
Bởi vậy, Triệu Thạc Nhi bị Bùi Vũ Ninh làm lơ đúng là có vài phần xấu hổ.
Cô ta cũng chỉ có thể vờ như không có việc gì mà cười, rút tay lại: “Vậy không quấy rầy hai người ăn trưa, tôi có hẹn với Chu tổng, tôi đi trước.”
Triệu Thạc Nhi đang định đi về phía phòng riêng, Tống Nguyên Nguyên lại nghe ra chỗ không đúng: “Đợi chút đã.”
“Chu tổng nào?”
“Chu Thời Duật.” Triệu Thạc Nhi cong môi, nói xong liếc nhìn Bùi Vũ Ninh một cái, cố tình cao giọng hơn một chút: “Tôi có hẹn ăn trưa với Chu tổng.”
Triệu Thạc Nhi là một thiên kim tiểu thư điển hình, kiêu ngạo tùy hứng lại sĩ diện. Trước kia khi ở Nam Á cô ta từng được tâng bốc, nhưng sau khi chuyển đến Bắc Kinh nghe nói ở đây có một Bùi Vũ Ninh thì luôn gắng sức thay thế vị trí tiểu thư số một của Bắc Kinh.
Bùi Vũ Ninh cười khẽ.
Triệu Thạc Nhi nói những lời này hiển nhiên là lấy Chu Thời Duật ra phản kích mình.
Ai mà không biết ở Bắc Kinh hai nhà Bùi Chu đều là tài phiệt số một, thực lực ngang nhau.
Bùi Vũ Ninh không nể mặt cô ta cũng có sao, người ta có Chu Thời Duật nể tình, thậm chí còn ăn trưa cùng nhau.
Bùi Vũ Ninh đặt ly xuống, thong thả ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thạc Nhi với ánh mắt “Thì?”.
Triệu Thạc Nhi bị nhìn mà khó hiểu: “Cô không tin? Anh ấy lập tức ——”
“Cô cùng Chu Thời Duật ăn cơm đâu có liên quan gì tới tôi?” Bùi Vũ Ninh cười nhạo ngắt lời, thu hồi tầm mắt, giọng điệu cũng lười biếng: “Nếu cô thích, cô cũng có thể kết hôn với anh ta.”
Vừa dứt lời, Tống Nguyên Nguyên đột nhiên đá một chân dưới gầm bàn ra hiệu.
Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc không biết xuất hiện ở phía sau từ khi nào.